Cánh Tay Đắc Lực

Chương 7: Triệu Diên Châu 7



17.

Trịnh Lư Cẩn thật to gan! Dám bắt chước kiểu nói này của ngươi, còn xoa tới xoa lui trên mông ngươi nữa!

Ngươi đỏ mặt tía tai trừng hắn, hắn lại cười rồi cúi đầu hôn chụt lên vành tai đỏ bừng của ngươi.

Môi Trịnh Lư Cẩn khá đẹp, thậm chí còn đầy đặn hơn người khác, mấu môi rõ ràng, trước đây ngươi chỉ cảm thấy hắn nói nhiều, đây là lần đầu tiên nhìn kỹ môi hắn.

Hôn tai ngươi xong, hắn lại hôn khắp mặt ngươi, từ lông mày xuống môi.

Môi Trịnh Lư Cẩn hệt như ngọn lửa đốt cháy hai má ngươi, khi hắn liếm môi ngươi, sống lưng ngươi tê dại mà không hiểu tại sao.

"Ưm, Trịnh Lư......" Ngươi há miệng muốn bảo hắn dừng lại, nhưng lưỡi hắn thừa cơ luồn vào miệng ngươi, chặn hết những lời ngươi muốn nói.

Tay ngươi chẳng những không đẩy Trịnh Lư Cẩn ra mà còn ôm cổ hắn, cứ như đang âu yếm hắn vậy.

Trịnh Lư Cẩn cao hơn ngươi một cái đầu nên ngươi phải kiễng chân lên để vòng tay qua cổ hắn. Ngươi bị hắn hôn choáng váng, vừa muốn cắn một cái vừa muốn hôn hắn thêm lát nữa.

Sao hắn lại cao thế chứ? Nếu không phải hồi bé ngươi toàn bị đói thì chắc bây giờ đã cao hơn hắn rồi.

Kể cũng lạ, ngươi không ghét Trịnh Lư Cẩn hôn mình, cũng không cảm thấy đây là một sự xúc phạm, chẳng lẽ hắn bỏ bùa ngươi rồi sao?

18.

Trịnh Lư Cẩn cười, thấy ngươi kiễng chân lên thì bảo ngươi: "Nếu bệ hạ mỏi thì có thể đạp lên giày thần."

Ngươi vừa thẹn vừa tức, cắn mạnh môi hắn một cái.

Hắn trố mắt nhìn ngươi, ngươi đảo khách thành chủ, ngửa đầu áp môi vào vết thương của hắn, yết hầu nhấp nhô mấy lần, liếm sạch máu hắn chảy ra.

Ngươi nhìn chằm chằm Trịnh Lư Cẩn rồi nghiến răng nói: "Trịnh Lư Cẩn, ngươi không được cười trẫm."

19.

Ngươi từng xem xuân cung đồ nhưng trong đó toàn vẽ nam nữ, ngươi chưa từng nghĩ nam tử cũng có thể giao hợp với nhau.

Trịnh Lư Cẩn bế ngươi lên long sàng rồi thả màn xuống. Ngoài phòng sáng trưng, trong màn lại tối lờ mờ.

Hắn cởi quần lót ra trước mặt ngươi, ngươi chợt do dự nói: "Trẫm cũng thấy ban ngày tuyên dâm không ổn lắm, hay là ngươi lui ra đi......"

Trịnh Lư Cẩn ngẩng đầu nhìn ngươi rồi hỏi: "Bệ hạ thẹn thùng à?"

"Trẫm không có!" Cổ ngươi đỏ bừng mà vẫn mạnh miệng, "Chỉ là một quan văn đáng ghét, có bản lĩnh gì để trẫm rung động chứ!"

Trịnh Lư Cẩn thở dài: "Thần hiểu rồi, bệ hạ không hề rung động với thần, chỉ là tay không nghe lời, chân không nghe lời, lưỡi cũng không nghe lời thôi......"

Mọi lời ngươi nói đều là sự thật, Trịnh Lư Cẩn lại tưởng ngươi khẩu thị tâm phi. Nhưng ngươi biết giải thích sao đây? Ngươi ôm hắn, xoa má hắn, quặp chân quanh eo hắn, còn thò lưỡi vào miệng hắn nữa.

Ngươi há to miệng, một câu giải thích cũng không thốt ra được.

20.

Nếu lần này làm, từ nay về sau quan hệ giữa ngươi và Trịnh Lư Cẩn sẽ trở nên mờ ám. Ngươi lắc mạnh đầu, muốn tránh xa hắn càng nhanh càng tốt.

Ngươi chưa kịp leo xuống giường thì Trịnh Lư Cẩn đã đè ngươi dưới người mình.

Ngươi thấp nhưng rất khỏe, đẩy hắn ra là điều dễ như trở bàn tay.

Ngươi hít sâu một hơi, nghĩ thầm không thể dùng tay thì giơ chân đạp Trịnh Lư Cẩn ra cũng được.

Ngươi vừa định biến ý tưởng thành hành động thì tay ngươi đã nhúc nhích trước.

Trịnh Lư Cẩn biến sắc nhìn tay ngươi xoa bóp chỗ khó nói của hắn.

Hồi lâu sau hắn mới lên tiếng hỏi ngươi: "Lại không nghe lời à?"