Cánh Tay Đắc Lực

Chương 8: Triệu Diên Châu 8



21.

Trịnh Lư Cẩn không chỉ có vóc dáng cao lớn mà vật kia cũng hết sức đồ sộ.

Ngươi cúi đầu nhìn rồi kinh ngạc nuốt nước miếng, nghĩ thầm Trịnh Lư Cẩn này nhìn thì hào hoa phong nhã mà vật dưới người lại quá khủng, chưa cương hết mức đã khiến lòng người sợ hãi.

Khi bị hắn sờ soạng chỗ kín, ngươi mới giật mình bừng tỉnh, đỏ mặt thúc đầu gối vào người hắn rồi nói: "Trịnh Lư Cẩn! Ngươi làm gì vậy!"

Trịnh Lư Cẩn cũng đỏ mặt nói: "Thần đến thị tẩm ạ."

Chỗ bị hắn sờ nóng ran, ngươi cũng có chút cảm giác, mặc dù trong lòng hơi khó chịu nhưng không đến nỗi ghét. Vật dưới hông các ngươi kề sát nhau, phần thân từ từ cương cứng, chất lỏng rỉ ra hòa lẫn vào nhau.

"Không được!" Ngươi kẹp chặt đùi, không cho hắn đút ngón tay vào lỗ hậu của mình, "Trẫm là hoàng đế, trẫm phải ở trên chứ!"

Trịnh Lư Cẩn là thần tử nên đương nhiên phải nghe lời ngươi.

Trịnh Lư Cẩn nâng mông ngươi lên, trước mắt ngươi chao đảo, khi định thần lại thì đã ngồi trên bụng hắn.

Đúng là ngươi đang ở trên, nhưng ngẫm lại vẫn cứ thấy sai sai.

Hai tay ngươi đặt trên ngực Trịnh Lư Cẩn.

Ngươi: "Ưm!"

Trịnh Lư Cẩn vẫn đang bóp mông ngươi.

Khi thanh niên thả lỏng, cơ ngực mềm mại nóng hổi, ngươi vô thức bóp nhẹ ngực hắn mấy lần.

Xúc cảm thật không tệ.

Dạo này hắn bôn ba bên ngoài nên mặt đen sạm, nhưng dưới áo vẫn là làn da trắng nõn của công tử nhà giàu ăn sung mặc sướng.

Ngươi đang bóp say sưa thì chợt cảm thấy mông mình bị véo mấy cái, tay hắn tiếp tục hướng xuống dưới, ngón trỏ và ngón giữa gập lại, đột nhiên ấn vào đáy chậu của ngươi.

Sống lưng ngươi tê rần, giương mắt trừng hắn: "Trịnh Lư Cẩn!"

Hắn không buông tay ra mà vô tội nhìn ngươi: "Bệ hạ, thần chỉ có qua có lại thôi mà."

Ngươi đưa tay bóp mặt hắn méo mó như nhồi bột rồi nghiến răng nói: "Giờ trẫm mới biết thì ra da mặt Trịnh ái khanh dày như vậy."

Hắn sờ mó khắp nơi mà trên mặt vẫn trưng ra vẻ nghiêm túc như mọi khi.

Trịnh Lư Cẩn khiêm tốn nói: "Bệ hạ quá khen."

Ngươi nói: "Trẫm có khen ngươi đâu!"

22.

"Diên Châu, nếu ngươi đồng ý thì chúng ta sẽ làm tiếp." Trịnh Lư Cẩn mỉm cười ngồi dậy ôm chặt ngươi, không còn xem ngươi là Hoàng đế cao quý nữa.

Ngươi không từ chối, hắn lập tức cúi đầu cởi nốt chiếc áo cuối cùng trên người ngươi.

23.

Khác với thân hình hoàn mỹ như tượng ngọc của Trịnh Lư Cẩn, trên người ngươi chi chít sẹo thâm, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Hồi bé ngươi bị ngược đãi, thời niên thiếu chinh chiến sa trường để lại rất nhiều vết thương, dù có thuốc mỡ tốt nhất thiên hạ cũng không cách nào xóa sạch những vết sẹo này.

Ngay cả ngươi còn ghét cơ thể mình thì làm sao bắt Trịnh Lư Cẩn thích được. Ngươi quay mặt đi, muốn mặc áo vào, trầm giọng hỏi: "Nhìn gì mà nhìn, ghê tởm lắm đúng không?"

Trịnh Lư Cẩn không trả lời, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng phủ lên vết sẹo của ngươi.

Hắn nói: "Diên Châu, ngươi chịu khổ nhiều quá."

Hơi thở Trịnh Lư Cẩn phả vào chỗ trúng tên trên vai ngươi, ngươi không cách nào đối mặt với hắn nên ra vẻ hờ hững nói: "Người sống trên đời có mấy ai không chịu khổ đâu?"

Một lát sau, ngươi lại nói với hắn, "Mấy vết thương này đã lành từ lâu rồi, không đau không ngứa, ngươi đừng có nói mấy câu buồn nôn với trẫm nữa."

Đợi hồi lâu không nghe Trịnh Lư Cẩn lên tiếng, ngươi băn khoăn quay sang nhìn hắn.

Thấy hắn đang cúi đầu rơi lệ, ngươi hít sâu một hơi, đưa tay lau mặt cho hắn rồi nói: "Trịnh Lư Cẩn, ngươi làm bằng nước à? Trẫm chưa chết mà ngươi khóc gì hả!"