Có người khóc vì ngươi lại khiến ngươi mất tự nhiên, còn thấy khó tin nữa.
Tính ngươi tàn bạo nhưng không thủ đoạn lắm, sau khi ngồi lên ngai vàng chẳng muốn quản chuyện gì mà chỉ muốn sống phóng túng. Không có đầu óc cũng chẳng phải điều xấu, người khác đấu đá nhau chẳng liên quan gì đến ngươi, ngươi không phải lo việc gì nên đêm nào cũng ngủ ngon lành.
Các quan trong triều tranh đấu gay gắt, kết bè kết phái, có người a dua nịnh hót, có kẻ muốn tạo phản.
Lâu lâu có kẻ đến ám sát ngươi, nhưng võ công bọn họ đều thua ngươi nên chỉ trong nháy mắt đã bị ngươi chém đầu.
Kẻ muốn hạ độc ngươi cũng có, nhưng ngươi đều tránh được.
Ngươi mặc long bào lộng lẫy ngồi xuống ngai vàng, sau đó sai người ném thích khách bị chặt hết chân tay vào giữa đám quan viên. Bọn họ hoảng loạn chạy tứ tán, sau lúc ồn ào ngắn ngủi, triều đình lặng ngắt như tờ.
Ngươi cũng không quanh co lòng vòng mà tựa đầu vào thanh đao đẫm máu của mình, nói với bọn họ: "Muốn tìm ra kẻ đứng sau cũng không khó...... Nhưng các ái khanh yên tâm, trẫm không thích nhốt người vào địa lao, nếu trẫm không vui thì chỉ xách đao đến nhà các ngươi ngồi chơi một lát thôi."
Từ đó trở đi, danh tiếng bạo quân của ngươi càng thêm lan rộng.
Điều đáng mừng là những kẻ ghét ngươi im hơi lặng tiếng suốt một thời gian dài, ngoài Trịnh Lư Cẩn ra chẳng ai dám hó hé gì.
25.
Khó tin nhất là Trịnh Lư Cẩn không chỉ khóc vì ngươi mà còn tự nguyện vùi đầu giữa hai chân ngươi, liếm long căn dưới người ngươi.
"Ưm, đừng...... đừng liếm......" Dương vật nửa cương của ngươi bị khoang miệng mềm nóng của hắn bao bọc, từng luồng nhiệt dâng lên bụng ngươi. Ngươi thở dốc một lát rồi kéo mái tóc xõa tung của hắn, đỏ mặt nói: "Trịnh Lư Cẩn, ngươi, ngươi bị sắc quỷ nhập đúng không!"
Quan văn ngày thường chính trực tuân thủ quy củ nghiêm ngặt sao lại làm chuyện không biết xấu hổ này chứ!
Trước mặt người khác Trịnh Lư Cẩn miệng lưỡi dẻo quẹo, trên giường cũng "miệng lưỡi dẻo quẹo", cái lưỡi linh hoạt tận tình chăm sóc lỗ tiểu và rãnh quy đầu của ngươi, còn liếm chất lỏng ngươi bắn ra khắp nơi.
"A...... Trịnh, Trịnh Lư...... Ưm......" Ngươi ngửa đầu thở hổn hển, hai chân vô thức banh rộng, thắt lưng càng run mạnh hơn, cảm thấy vật dưới người như sắp tan ra trong miệng hắn.
Khi ngươi chịu không nổi quẫy đạp loạn xạ, Trịnh Lư Cẩn mới nhả ra, liếm sạch nước dâm trên môi rồi ngước nhìn ngươi, khàn giọng hỏi: "Diên Châu, sướng không?"
Trước mắt ngươi trắng xóa, ngón tay run rẩy luồn trong mái tóc rối của hắn, không nghe thấy hắn đang hỏi gì.
Trịnh Lư Cẩn cười rồi đưa tay nắm trọn tinh hoàn nặng trĩu của ngươi, ngón cái xoa dọc đáy chậu, ngươi cắn môi rên khẽ một tiếng, theo bản năng ưỡn lưng lên, dương vật đỏ tía bắn ra rất nhiều tinh dịch.
Tinh dịch ngươi văng lên người Trịnh Lư Cẩn, dịch trắng nhờn nhẫy chảy xuống ngực hắn. Hắn không chê mà còn cười khẽ: "Hậu cung trống rỗng, phải có người giúp bệ hạ giải tỏa mới được."
Đương nhiên ngươi cũng từng thủ dâm, nhưng không lần nào sướng bằng lần này.
Ngươi định thần lại, véo tai hắn rồi nghiến răng nói: "Chắc chắn ngươi không phải Trịnh Lư Cẩn......"
Trịnh Lư Cẩn luôn miệng nói túng dục hại thân nên bắt ngươi thanh tâm quả dục, sao trên giường lại quyến rũ ngươi thế này chứ?
Trịnh Lư Cẩn nói: "Không giả mạo được đâu."
Ngươi nhìn hắn chằm chằm: "Làm sao chứng minh được đây chính là ngươi?"
Hắn ngồi dậy, đột nhiên ôm chầm lấy ngươi.
Ngươi sững sờ, cảm thấy mình nên đẩy hắn ra, nhưng chưa kịp đẩy thì Trịnh Lư Cẩn đã nói: "Diên Châu, trước đây ngươi đã từng cứu ta, ngươi còn nhớ không?"