Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1476



Chương 1476

Người trẻ tuổi cản đường liền tránh ra, rời đi theo Vương Bách Thuận.

Lâm Mộng Đình hơi có chút choáng váng, làm sao chỉ đi dạo trung tâm đồ cổ thôi cũng gặp phải chuyện như vậy chứ?

Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay một chút.

Hay là tên đó đã nhận ra nó là pháp khí không gian?

Nhưng nhìn qua, Vương Bách Thuận không hề giống người tu hành, cách nói chuyện và hành động cũng không phải phong cách của người tu hành.

Lâm Mộng Đình có chút lo lắng, lúc cô đang muốn rời đi, lại trông thấy bà chủ gian hàng bên cạnh vẫy tay với mình.

“Cô bé, tới đây, tới đây”.

Lâm Mộng Đình đi qua: “Có chuyện gì?”

“Cô gái, cho tôi xem chiếc nhẫn trên tay cô đi”.

Bà chủ không nói lời nào đã muốn túm lấy tay Lâm Mộng Đình.

Đương nhiên Lâm Mộng Đình sẽ không để bà ta dễ dàng bắt được, nhanh nhẹn né tránh.

“Ồ, nhanh tay thật đấy”, bà chủ cười ha ha: “Cô bé cô đừng hiểu lầm, tôi cũng không có gì ý xấu. Tôi đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của mấy người rồi. Cô không biết người kia có lai lịch gì đúng không?”

“Lai lịch gì?”

“Lai lịch của ông ta rất lớn!”, bà chủ nhìn xung quanh, xích lại gần, thấp giọng nói: “Tôi nói cho cô biết, ông ta tên là Vương Bách Thuận, biệt danh là Vương Kim Nha. Cô đừng thấy ông ta trồng răng vàng trong miệng là thô kệch, nhưng ông ta cũng không phải là nhà giàu mới nổi đâu. Ông ta là người của nhà họ Vương ở thủ đô, đứng thứ tư, người ta gọi là Tứ gia!”

Lâm Mộng Đình không tiếp lời mà lẳng lặng nghe.

Thấy cô không nói gì, bà chủ cho là cô không biết nhà họ Vương, trên mặt lộ ra chút ít kiêu ngạo: “Không phải là cô không biết nhà họ Vương đấy chứ? Bốn gia tộc lớn ở thủ đô, điều này mà cô cũng không biết? Nếu nói đến nhà họ Vương ở thủ đô, đây chính là hạng người hô mưa gọi gió. Nhà họ Vương muốn thứ gì, cô có thể không cho được sao? Tứ gia thích mua đồ cổ, người ở Phan Gia Viên đều biết ông ta. Tầm nhìn của ông ta cao lắm, những thứ bình thường đâu có được ông ta coi trọng? Chiếc nhẫn kia của cô có thể được ông ta coi trọng, phải may mắn cỡ nào chứ! Cô bé, tôi khuyên cô nha, vẫn nên bán đi. Nếu cô cảm thấy giá cả không hài lòng, tôi có thể giúp cô đi nói một chút”.

Bây giờ Lâm Mộng Đình mới hiểu rõ, hóa ra là bà chủ muốn làm trung gian.

“Không bán”, cô nói xong liền quay đầu bước đi.

Bà chủ không nghĩ tới cô lại kiên quyết như vậy, sửng sốt một chút, có hơi thất vọng, sau khi thất vọng lại cảm thấy giận dữ, nhìn bóng lưng Lâm Mộng Đình hừ lạnh một tiếng, cất giọng the thé nói:

“Tứ gia muốn thứ gì thì đúng là chưa bao giờ không lấy được. Tứ gia nói cô không thể bước ra khỏi cửa Phan Gia Viên, cô sẽ thật sự không ra ngoài được đâu”.

Lâm Mộng Đình không để ý đến lời đe dọa của bà chủ, trực tiếp rời khỏi dãy cửa hàng này.

Bị Vương Bách Thuận làm cho bực mình như thế, cô đã không có hứng thứ tiếp tục đi dạo nữa, liền dựa theo địa chỉ mà ông chủ Hầu để lại, tìm được cửa hàng của ông ta.

Ông chủ Hầu đang ở trong tiệm nói chuyện phiếm với một đồng nghiệp mở quán bên cạnh, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Mộng Đình, lập tức ngây ngẩn cả người.

Mấy ngày nay ông ta vẫn luôn cảm thấy mất mát, đều dựa vào việc khoác lác với người ta để nâng cao tinh thần.