Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1477



Chương 1477

Cái vòng tay vàng khảm ngọc kia khiến ông ta nhớ tới đủ chuyện mạo hiểm với Lý Dục Thần ở Long Môn Thiên Quan. Nếu như không có chiếc vòng tay này, ngay cả chính ông ta cũng sẽ hoài nghi không biết có phải mình bị tinh thần phân liệt hay không, những chuyện kia đều là do ông ta tưởng tượng ra được.

Cho nên ông ta sẽ không bao giờ bán chiếc vòng tay này, bao nhiêu tiền cũng không bán, vĩnh viễn không bán.

Ông chủ Hầu rất muốn đến Bách Thảo Đường thăm Lý Dục Thần, nhưng lại không mặt dày đến vậy. Người ta là ai, mình là ai chứ?

Đừng nói đến y thuật xuất thần nhập hóa và pháp thuật giết thần chém quỷ kia, chỉ bằng việc người ta mang họ Lý, là cháu trai của Lý Thiên Sách, con trai của Lý Vân Hoa, thân phận này đã không phải là người mà một kẻ mở cửa hàng ở Phan Gia Viên như ông ta có thể trèo cao nổi rồi.

Cho nên, khi Lâm Mộng Đình xuất hiện ở trong cửa hàng của ông ta, ông ta còn kinh ngạc hơn cả khi nhìn thấy cương thi, suýt nữa thì cho rằng mình lại xuất hiện ảo giác.

Đồng nghiệp bên cạnh trông thấy ánh mắt của ông ta, lại thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi vào trong tiệm thì bật cười, đưa tay ra vẫy vẫy hai cái trước mặt ông chủ Hầu, nhắc nhở:

“Ha ha, ha, lão Hầu! Tỉnh lại đi! Sắp rớt cả mắt ra ngoài rồi kìa!”

Ông chủ Hầu lấy lại tinh thần, lập tức bật dậy, muốn nhường chỗ ngồi pha trà cho Lâm Mộng Đình, nhưng bởi vì khẩn trương mà suýt nữa thì làm đổ cả khay trả trên bàn.

Đồng nghiệp lắc đầu nói: “Lão Hầu ông có khách, tôi đi trước đây, sau này sẽ đến nghe ông kể về chuyện cương thi sau”.

Nói rồi liền đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua Lâm Mộng Đình cũng không nhịn được nhìn thêm mấy cái.

Lúc ra cửa còn cảm thấy buồn cười, tự nhủ nói: “A, lão Hầu này cũng quá trọng sắc khinh bạn đi!”

Ông chủ Hầu nhường chỗ cho Lâm Mộng Đình, lau sạch sẽ bàn trà, vui vẻ nói: “Bà Lý, không ngờ cô lại đến đây! Cửa hàng nhỏ này của tôi hơi chật chội, cô ngồi tạm vậy”.

Lâm Mộng Đình mỉm cười, nhìn trái nhìn phải cách trang trí trong tiệm, ưu nhã ngồi xuống, nói: “Cửa hàng này cũng không nhỏ. Tôi thấy đa số người ở Phan Gia Viên đều là bày sạp bán hàng ven đường, có thể có một cửa hàng mặt tiền cũng coi như ông chủ lớn đi?”

Nếu là người khác nói như vậy, ông chủ Hầu chắc chắn sẽ nhận, đây vốn chính là sự thật, không cần phải khiêm tốn, nhưng ở trước mặt Lâm Mộng Đình, ông ta cũng không dám khoác lác.

“Đâu có! Mọi người đều làm nghề khác nhau, có người bán lẻ, có người bán buôn, có người bán thổ sản, có người bán hàng nhái, đều có chuyên môn của mình. Đừng nhìn những quầy hàng ven đường nhỏ, có khi còn kiếm lời nhiều hơn chúng tôi”.

Lâm Mộng Đình gật đầu nói: “Quả thật, ở trong chợ Nam Giang cũng toàn quầy hàng nhỏ, có một đôi vợ chồng chỉ bán mỗi cúc áo đồ da gì đó mà một năm cũng kiếm được hàng chục ngàn. Phan Gia Viên nổi tiếng như vậy, chắc hẳn việc làm ăn cũng không tệ”.

Ông chủ Hầu cười ha ha. Trước kia ông ta cũng chỉ bày sạp bán hàng ở Phan Gia Viên, còn thường xuyên bán ở chợ đêm. Về sau có tiền mới thuê cửa hàng này, xem như ổn định lại.

“Bà Lý, mời uống trà”, ông chủ Hầu pha xong trà, cung cung kính kính đưa tới.

Đối với cách xưng hô thế này, Lâm Mộng Đình cũng không phản đối, mà thuận theo tự nhiên tiếp nhận. Mặc dù cô và Lý Dục Thần chỉ là đính hôn, nhưng buổi đính hôn đó cũng không khác mấy so với lễ cưới chính thức.

Lý Dục Thần là người tu hành, cũng không để ý lắm với mấy loại lễ nghi thế tục đó, tổ chức buổi đính hôn kia chỉ là do thời thế bắt buộc, cũng là vì để hoàn thành tâm nguyện của hai ông nội thôi.