“Nếu cậu không chắc chắn, đừng liều lĩnh, quan sát tình hình trước đã, Tiểu Vân chỉ là một đứa trẻ, Triệu Tứ Hải sẽ không làm gì nó đâu, một khi cậu đi thì sự tình sẽ khó mà thu xếp ổn thỏa được”.
“Còn Lý Dục Thần thì sao?”
“Cậu ta…”. Lâm Thượng Nghĩa im lặng một lát: “Nếu cậu ta không muốn làm con rể nhà họ Lâm, cậu ta nhất định phải tự chịu trách nhiệm về hành động của mình, nếu ngay cả ải nhà họ Triệu, cậu ta cũng không vượt qua được thì mong muốn phục hưng nhà họ Lý chỉ là giấc mộng hão huyền mà thôi. Hy vọng tổ tiên sẽ phù hộ cho cậu ta sống sót”.
…
Trong phòng khách của nhà họ Triệu, mười người đàn ông mặc đồng phục màu đen đi giày thể thao màu trắng bước vào.
Trên ngực mỗi người đều được in một hình con hổ với sọc màu trắng.
Ngay khi những người này bước vào, Lâm Vân đã cảm nhận được một cảm giác bức bách.
Ai nấy đều có hơi thở ổn định, ánh mắt nham hiểm hung ác, khắp người đều toát ra luồng sát khí, chỉ cần đứng ở đó cũng có thể khiến người ta rùng mình.
Lâm Vân cũng đã từng luyện võ, mặc dù vẫn chưa luyện ra chân khí nhưng cậu ta vẫn có thể cảm nhận được khí tức của người võ sĩ.
Cậu ta biết rằng những người này chắc chắn đều là những cao thủ.
Vừa rồi cậu ta còn có quyết tâm bừng bừng muốn một đánh mười, nhưng hiện tại Lâm Vân chỉ cảm thấy trong lòng dạ đang run lên.
Mười người này không phải là loại mà cậu ta có thể đánh bại.
Nếu như để cậu ta đứng lên đối phó thì có lẽ cậu ta chẳng thể đánh bại bất kỳ ai trong số họ.
Cậu ta nhìn Lý Dục Thần, gương mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.
Nhiều cao thủ như vậy, một mình anh rể có thể đối phó được không?
Triệu Thần Dương khi nãy vẫn còn sợ hãi, bây giờ đã nở nụ cười đầy kiêu ngạo:
“Tên họ Lý kia, không phải mày giỏi đánh lắm sao? Để tao xem mày đánh giỏi cỡ nào!
Nào, xông lên cho tôi, loại bỏ thằng oắt này trước, sau đó từ từ chơi đùa cùng cậu Lâm sau”.
Người của Bạch Hổ Đường nghe thấy mệnh lệnh của Triệu Thần Dương, thì bắt đầu bao vây Lý Dục Thần.
Người đầu tiên ra tay, bộp! Hắn đấm một quyền vào thái dương của Lý Dục Thần, đồng thời chân đá vào hạ bộ của Lý Dục Thần.
Mỗi một động tác của hắn đều là một đòn tấn công chí mạng.
Trái tim của Lâm Vân đột nhiên thắt lại.
Cho dù là tốc độ hay sức mạnh thì người này đều ở trên cơ cậu ta.
Nếu như bắt cậu ta hóa giải một quyền một hay cước này, cậu ta không thể nghĩ ra cách nào khác ngoại trừ lùi ra sau
Nhưng xung quanh đều là kẻ địch, phía sau cũng có kẻ địch.
Theo như Lâm Vân thấy, bất kể như thế nào thì cũng không thể hóa giải được.
Rất có thể chỉ cần một chiêu thôi là cậu ta đã ngã xuống và bị thương nặng.
Cậu ta nhìn Lý Dục Thần với vẻ mặt căng thẳng, trong lòng thầm lo lắng cho anh.
Cú đấm và đá của người đàn ông đã được tung ra giữa chừng rồi, nhưng Lý Dục Thần vẫn đứng yên tại chỗ không hề di chuyển.