Dù là Lâm Vân hay Triệu Thần Dương, chẳng ai thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy mười cao thủ của Bạch Hổ Đường đều bay lên.
Giống như ở giữa có chôn bom rồi nổ mạnh vào lúc này, nổ bay cả mười người.
Mười tên nện mạnh xuống nền, dùng Lý Dục Thần làm tâm, tạo thành một hình tròn.
Sau đó, Lý Dục Thần cũng không cho đối phương có cơ hội đứng lên, anh dạo theo vòng tròn, dùng tốc độ cực nhanh đá ra mười cú, mỗi chân đều giẫm nát mắt cá chân của một tên.
Chỉ nghe được mười tiếng hét thảm vang lên, không ai đứng lên nổi nữa.
Lâm Vân mở to mắt nhìn, trong lòng chấn động.
Sao có thể làm được như thế?
Giờ phút này, cậu ta đột nhiên có một suy nghĩ: Mình muốn học võ với anh rể!
Mắt Triệu Thần Dương trợn trừng.
Đây chính là Bạch Hổ Đường mà!
Nhà họ Triệu đã tốn bao nhiêu tiền tài và công sức mới bồi dưỡng ra được.
Là Bạch Hổ Đường mà hắn ta vô cùng tự hào và kiêu ngạo mà!
Cả một nhóm mười người của Bạch Hổ Đường mà lại bị một kẻ đánh bại?
Hơn nữa còn bị đánh bại hoàn toàn như thế, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
“Người đâu?”, Triệu Thần Dương hét toáng lên.
Nhưng lần này, Lý Dục Thần không cho hắn ta cơ hội nào nữa.
“Sao, không phải bảo bọn nó phế tao hả?”
Lý Dục Thần tới trước mặt Triệu Thần Dương, cầm lấy dao gọt trái cây trên mâm chỗ bàn trà, kề sát cổ hắn ta.