Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 704



Trương Điên không nói gì, nheo mắt nhìn chị Mai, dường như đang tự hỏi gì đó.

Chị Mai thấy ông ta do dự, bèn cười lạnh: “Chẳng lẽ đường đường là Cái Bang, ngoài người chưởng môn là ông ra, không chọn được ba người ra dáng ra hình hả? Vậy năm đó các ông đã diệt Vinh Môn thế nào, đáng phải cân nhắc lại đấy”.

Trương Điên bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, nói: “Suýt chút nữa lại mắc bẫy của bà rồi. Tâm địa người đàn bà này thật là gian xảo. Có điều tôi thích! Ha ha ha ha…”

“Rốt cuộc là ông có đồng ý hay không đây?”

“Tôi có thể đồng ý, có điều cần gì phải đánh ba ván thắng hai, quá phiền phức. Cái Bang chúng tôi có một trận Đánh Chó, các người có bản lĩnh thì thử xông vào một lần đi. Nếu có thể xông ra khỏi trận Đánh Chó, tôi sẽ để các người đi. Sao hả, có dám không?”

Chị Mai thở dài, nói: “Chúng tôi có lựa chọn khác sao?”

“Ha ha ha, vậy bà hãy đợi làm bang chủ phu nhân đi!”, Trương Điên cười lớn, hăm hở hô to: “Bày trận!”

Chợt thấy đệ tử Đòi Cửa trong sân bắt đầu phần phật bày trận.

Bốn trưởng lão Bao Tải cầm đầu, tổng cộng có 36 người đồng loạt cầm gậy đánh chó, bao vây ba người sư phụ Vinh, ông chủ Vương và chị Mai ở giữa.

Những đệ tử Đòi Cửa khác thì tản ra, đứng dựa vào tường viện hóng chuyện, mỗi người cầm một cây gậy chống trên mặt đất, miệng hô hào “dô dô” ủng hộ cho người ở trong sân.



Sư phụ Vinh nói nhỏ: “Trận Đánh Chó không có gì kỳ lạ, chủ yếu là lấy nhiều đánh ít, bí quyết quan trọng là đánh lung tung chết chó dại. Thoạt nhìn lộn xộn, thật ra đều có phương pháp cả. Điểm quan trọng nhất là bốn trưởng lão Bao Tải kia, chốc nữa tôi sẽ đối phó với hai người bên trái, lão Vương đánh với hai người bên phải, A Mai tùy cơ phối hợp chiến đấu. Chúng ta tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết một hoặc hai người, trận này sẽ tự sụp đổ. Bị gậy gộc của đám ăn xin nhỏ bên ngoài kia đánh hai lần cũng không sao, trước cứ mặc kệ đã”.

Ba người bàn bạc xong thì đứng lưng tựa lưng, tạo thành thế tam giác, chuyển động theo bước chân của 36 người kia.

Chợt nghe Trương Điên quát lên: “Ra tay!”

Trận Đánh Chó đột nhiên khởi động, ba mươi sáu cây gậy trên dưới trước sau đánh về phía ba người từ các góc độ và phương hướng khác nhau.

Sư phụ Vinh và ông chủ Vương đồng thời chia ra hai bên, cắn răng chịu đựng một đám gậy, xông về phía bốn trưởng lão Bao Tải.

Cây gậy nện lên người bọn họ phát ra tiếng bịch bịch bịch nặng nề.

Người của Cái Bang đại khái cũng không ngờ bọn họ sẽ không tránh không né, cứ thế lao tới.

Đao của sư phụ Vinh đã ra khỏi vỏ, Chu Sa Chưởng của ông chủ Vương cũng áp sát lồng ngực của một trong số trưởng lão Bao Tải.

Bốn trưởng lão Bao Tải kia không phải kẻ đầu đường xó chợ, thấy bọn họ cứng rắn xông lại liền biết ý định của bọn họ. Hô lên một tiếng, trận pháp biến hóa, bốn cây gậy đan xen vào nhau, nửa tiến nửa lùi, mượn sự che chở của trận pháp để tránh thoát đòn tấn công của sư phụ Vinh và ông chủ Vương.

Mặc dù một kích của sư phụ Vinh và ông chủ Vương không thành công, nhưng cũng khiến trận Đánh Chó xuất hiện hỗn loạn trong nháy mắt.