Bà ta tìm đúng một trưởng lão Bao Tải, người này bị sư phụ Vinh ép sát, bước chân rối loạn, là người chật vật nhất.
Mấy tia sáng bay ra, phụt phụt hai tiếng, đánh trúng ngực của trưởng lão Bao Tải kia.
Người này kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất.
Một người phá, cả trận phá.
Trận Đánh Chó lập tức lộn xộn.
Trong tích tắc, đao của sư phụ Vinh đã cắt đứt yết hầu của một trưởng lão Bao Tải khác, mà ông chủ Vương cũng dùng một chưởng chụp chết một người nữa.
Bốn trưởng lão Bao Tải lập tức chết mất ba.
Trận Đánh Chó đã phá hoàn toàn.
Sư phụ Vinh cười lớn: “Trận Đánh Chó cũng chỉ đến thế thôi! Lão Vương, xem hai chúng ta ai giết chết được nhiều người hơn!”
Rồi vọt vào trong đám người.
Ông chủ Vương không chịu thua kém cũng lao vào.
Chị Mai hỗ trợ sau lưng bọn họ, chờ thời cơ ra tay, chùi đít cho bọn họ.
Trương Điên ở phía xa vẫn ung dung bình tĩnh. Xem một hồi, ông ta vung tay lên ra hiệu.
Đám ăn mày đứng dựa vào tường xung quanh liền phần phật xông lên, vây quanh ba vòng trong ngoài, bước chân chỉnh tề, cũng là trận pháp Đánh Chó.
Nhưng có điều, lần này có tới khoảng một trăm tám mươi người.
Hơn nữa, ở chính giữa bọn họ, có sáu trưởng lão mặc bao tải dẫn đầu.
Sư phụ Vinh không nhịn được mà mắng to: “Họ Trương kia, mẹ nó ông không giữ chữ tín!”
Trương Điên cười đáp: “Sao tôi lại không giữ chữ tín chứ? Tôi chỉ bảo các người xông qua trận Đánh Chó, đâu có nói trận Đánh Chó có bao nhiêu người”.
Trận Đánh Chó một lần nữa khởi động.
Lần này, số người tham gia nhiều hơn, uy lực cũng lớn hơn, đặc biệt là có tới sáu trưởng lão Bao Tải cầm đầu.
Vả lại, trải qua trận đánh nhau vừa rồi, giờ bọn họ còn muốn đánh úp bất ngờ, lần nữa bắt vua trước bắt giặc sau không hề dễ dàng.
Cả trăm cái gậy tung bay cao thấp, bên trong trận Đánh Chó toàn là bóng gậy.
Áp lực của sư phụ Vinh và ông chủ Vương lập tức tăng lên rất nhiều. Với thân thể của bọn họ, ăn đánh ba năm gậy thì không sao, nhưng không có nghĩa là trúng phải ba mươi năm mươi gậy cũng không có việc gì.
Mấu chốt là chị Mai, ám khí trong tay bà ta sớm đã dùng hết hơn một nửa từ lúc Trương Điên xuất hiện, hiện tại đã hết sạch sành sanh.
Bà ta chỉ đành đoạt một cây gậy, dùng côn pháp Mai Hoa đánh nhau ở trong trận.
…
Đến tận khi bọn họ đã đánh nhau túi bụi, Na Mạc Hòa mới dẫn theo đội vệ sĩ nhà họ Na, khoảng chừng ba mươi người, đi tới đại viện tổng bộ Yếu Môn.
Thấy cảnh tượng trong sân, Na Mạc Hòa bất giác nhíu mày, trong lòng tự nhủ đã tới trễ.