Cặp Vú Sữa Ngon Ngọt - Mã Tử

Chương 58: Không cho phép thích Nguyên Lãng



Bạch Tiểu Đường cảm thấy Nguyên Lân mới có độc ấy.

Lời hay lời tốt đều không thèm nghe, dầu muối không ăn, còn thích dùng nắm đấm làm việc, cho dù đụng vào tường phía nam bị thua thì vẫn tiếp tục đánh tiếp, chưa từng nhìn thấy một người như này.

Cô gian nan kéo người vào nhà, để anh nằm trên sofa, sau đó bật đèn quay lại phòng lấy hộp thuốc, đặt trên bàn trà quay đầu đi vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước đi ra ngoài.

“Lần này cậu bị làm sao vậy, lại đi đánh nhau với ai nữa?” Lời này không nói cũng được, càng nói càng tức giận.

Nguyên Lân vốn nghĩ thống thống khoái khoái đánh một hồi, ai biết con chó kia một hơi gọi tới hai mươi mấy người, đám người Vương Dĩ Tường đã bị bao vây trước cổng trường, Nguyên Lân cảm thấy không đúng bèn để cho đám Vương Dĩ Tường đi trước, kết quả cuối cùng ai cũng không đi bốn người đều bị đánh một trận.

Thật không hổ là cẩu phụ sinh cẩu tử, cẩu thành một nhà luôn. Nhưng những lời này của Nguyên Lân đến bên miệng lại nuốt trở về:

“Dù sao tôi cũng không phải như vậy sao, mỗi ngày đều đánh lung tung, đánh với ai không phải là đánh, đúng không? ”

Bạch Tiểu Đường thật sự không thích anh như thế này, nhưng vẫn thở dài vặn khăn mặt cho anh để lau mặt và vết thương trên tay chân.

“Có đau không?” “Không đau.” “… Ồ.”

“Mẹ kiếp! Con mẹ nó cậu xuống tay mạnh vậy tôi có thể không đau sao! Từ từ thôi!”

Bạch Tiểu Đường nhìn anh cuối cùng cũng giậm chân, cong khóe miệng cúi đầu nhẹ nhàng dùng sức lực một lần nữa: “Tớ tưởng cậu không cảm thấy đau chứ, mỗi ngày cậu đều đánh nhau.”

“Có cái rắm” Nguyên Lân cảm giác được ánh mắt mềm mại của cô gái nhỏ rơi vào cơ thể anh, từ trên da anh giống như động vật sụn ấm áp lướt qua, làm cho anh vô thức thả lỏng: “Có phải tôi đánh nhau mỗi ngày đâu, tôi là ngẫu nhiên vô tình thôi, hơn nữa đánh đều là chó, còn lại đều là bọn họ tự tìm đến.”

“…”

Bạch Tiểu Đường lau sạch cát bụi trên người cho anh, nước trong chậu rửa mặt đã vẩn đục. Cô lấy rượu và bông gòn ra chuẩn bị bôi thuốc cho anh, điện thoại vốn để trong túi lại bất ngờ vang lên.

Nhạc chuông là mặc định, Bạch Tiểu Đường vẫn chưa tìm ra bài khác để thay thế.

Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra nhìn thoáng qua, phát hiện lúc trước mình đang loay hoay thì thiết lập đồng hồ báo thức sai, nhưng còn chưa kịp ấn đồng hồ báo thức, Nguyên Lân đã lấy điện thoại ra khỏi tay cô.

“Á à thì ra cậu có điện thoại, số của cậu là gì để tôi lưu vào máy.”

“Ớ… Tớ không biết xem số của mình ở đâu” Bạch Tiểu Đường ngược lại cũng không mâu thuẫn gọi điện thoại cho Nguyên Lân, cô nhìn thoáng qua màn hình: “Có lẽ cậu có thể trực tiếp gọi điện thoại của cậu thử xem? ”

“Cậu không biết số điện thoại?” Nguyên Lân dường như đã nghe thấy điều gì đó kỳ lạ: “Vậy thì đây là điện thoại của ai?”

“À, là người đàn ông sáng nay đến đưa thẻ ngân hàng ấy, đó là chiếc điện thoại di động cũ không dùng đến của anh ấy, vì lòng tốt nên cho tớ mượn” Bạch Tiểu Đường thành thật kể hết chuyện và bàn bạc hôm nay nâng ra “Thẻ điện thoại cũng là anh ấy trực tiếp lắp giúp tớ, cho nên tớ còn không biết số điện thoại. Nhưng thật sự là một người rất tốt…”

Nguyên Lân vừa nghe thì cảm thấy không thích hợp.

Trên tay điện thoại di động này phía trước phía sau đều bóng loáng muốn chết, không có một vết xước nào cả, làm sao có thể là một chiếc điện thoại cũ chưa qua sử dụng chứ.

Anh tìm vài cái số liệu hệ thống và kích cỡ của cái điện thoại này – là mẫu mới năm nay, một tháng trước mới mở bán, đây mà là điện thoại di động cũ thì anh có thể ăn nó luôn.

“Người kia trông như thế nào?” Nguyên Lân càng nghĩ càng không đúng: “Có phải người ấy thoạt nhìn lịch sự và dịu dàng không, trên thực tế âm u sâm sâm giống như rắn hổ mang mẹ anh ta?”

“…”

Những gì phía trước nói rất đúng, nhưng phía sau không đúng.

“Không phải giống rắn hổ mang, là người vừa nhã nhặn vừa lễ phép nữa, mặc vest, chắc là nhân viên văn phòng á.”

Mẹ nó.

Bạch Tiểu Đường nhìn thấy sắc mặt Nguyên Lân lạnh xuống, giơ tay ném chiếc điện thoại di động mới tinh ra ngoài.

“Cậu đang làm gì thế!”

Điện thoại di động bị ném chuẩn xác lên vách tường trống rỗng lưu lại một vết lõm nhỏ rơi xuống đất, Bạch Tiểu Đường nhanh chóng xông tới nhặt lên, thì nhìn thấy màn hình đã vỡ thành một mảnh vỡ vụn.

“Nguyên! Lân!”

Cô thật sự tức giận, không phải tức giận vì điện thoại vỡ, mà là Nguyên Lân thế nhưng đối đãi với thiện ý người khác cho cô như vậy.

“Tại sao cậu có thể làm vậy chứ!?” “Tôi làm sao?”

Nguyên Lân từ trên ghế sofa đứng dậy, không biết con thỏ ở đâu mà có gan lớn như vậy với mình, kêu đến cổ họng anh trở lại một cỗ máu tươi, phảng phất một giây sau sẽ phun ra một ngụm máu.

“Cho cậu một cái điện thoại thì mua chuộc được cậu rồi à, sao cậu lại không có tiền đồ như vậy! Tôi nói cho cậu biết, cậu không được thích Nguyên Lãng, nghe rõ không!”

Bạch Tiểu Đường sững sờ, cô nghe không hiểu Nguyên Lân không đầu không đuôi rốt cuộc có ý gì, cũng không biết Nguyên Lãng là ai, nhưng nhìn anh vừa dứt lời thì ho khan kịch liệt, nhổ một ngụm nước bọt đỏ thẫm vào thùng rác phía sau.

Cô không quan tâm đến sự tốt bụng hay tử tế của chiếc điện thoại di động, trước tiên kiễng chân vỗ nhẹ lưng Nguyên Lân cho anh thuận khí, sau đó bị Bá Vương Long phẫn nộ cào vào trong ngực hung hăng chà đạp một trận.

“Mẹ nó, Nguyên Lãng chết tiệt này mỗi ngày làm ghê tởm chết tôi rồi! Tôi làm con mẹ nó! ”

“… Nguyên Lãng?’’ Bạch Tiểu Đường cuối cùng cũng bắt được hai chữ này: “Cậu biết anh ấy sao?”

“Tôi không biết!” Nguyên Lân nghiến răng nghiến lợi chà đạp Bạch Tiểu Đường một trận cuối cùng cũng tạm thời đè nén lửa trong lòng, anh từ trong túi áo cứng rắn nhét điện thoại của mình vào trong tay Bạch Tiểu Đường: “Rốt cuộc cậu là người thời cổ đại nào xuyên qua vậy, điện thoại cũng không có, sau này cậu dùng cái này của tôi đi, nếu để cho tôi nhìn thấy điện thoại kia, tôi sẽ….”

Lần này, anh còn không có hạ giọng, trực tiếp nắm lấy bả vai của cô lắc lắc hai cái:

“Mỗi ngày tôi sẽ làm chết cậu”