Bạch Tiểu Đường run rẩy, điện thoại trên tay còn lưu lại nhiệt độ cơ thể Nguyên Lân, nóng đến nỗi cô cầm cũng không được, không cầm cũng không xong.
“Nguyên Lân cậu đang làm gì vậy… Cậu đưa điện thoại của cậu cho tớ thì cậu dùng cái gì giờ… Cậu đừng làm loạn nữa được không…”
“Ồ, anh ta cho cậu điện thoại không phải là làm loạn, tôi cho thì mới làm loạn à?” Nguyên Lân không khỏi không phân biệt được kéo điện thoại di động trong tay Bạch Tiểu Đường nhét vào túi quần của cô “Tôi thiếu một cái điện thoại dùng chắc? Vừa hay, điện thoại này cho cậu tôi không cần
lưu lại số của cậu nữa, phần mềm liên lạc bên trong đều là số của tôi, cậu muốn xem thì xem không muốn xem xóa là được.”
“…”
Sao người này khó hiểu thế nhờ.
“Tại sao tớ phải nhìn vào điện thoại của cậu chứ… Tớ… Đó không phải là vi phạm quyền riêng tư của cậu sao?”
Nguyên Lân quả thực bị Bạch Tiểu Đường làm cho tức chết, anh bóp lấy khuôn mặt non nớt của Bạch Tiểu Đường, rồi thỏ bóp thành gà con: “Cho cậu dùng thì cậu phải dùng, còn nói nhảm nữa đêm nay cậu đừng có nghĩ việc trở về bệnh viện.”
Tuy rằng Bạch Tiểu Đường cũng biết Nguyên Lân đang nói lời ác độc, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Vậy cái điện thoại này tớ phải tìm một cửa hàng sửa chữa một chút rồi trả lại cho anh… Nguyên Lãng đi.” Hơn một tiếng đồng hồ máy dùng còn chưa nóng thì đã vỡ thành như vậy, Bạch Tiểu Đường nhìn thôi cũng đau lòng “Nguyên Lân sau này cậu có thể nói chuyện cho tốt được không, đừng ném đồ đạc nữa nhé? ”
“Cái gì khác thì dễ nói, còn đồ của Nguyên Lãng thì không được.” Nguyên Lân lấy điện thoại vỡ vụn từ trong tay Bạch Tiểu Đường cướp lấy, “Cái này đưa cho tôi, tôi sẽ tự giao cho Nguyên Lãng, sau này cậu đừng có đi gặp mặt anh ta, nhanh chóng quên tên của anh ta đi, xui xẻo lắm!”
Sau đó Bạch Tiểu Đường nhìn dáng vẻ nhe răng trợn mắt của Nguyên Lân dường như đột nhiên phản ứng lại: “Không đúng, làm sao cậu biết tớ muốn quay về bệnh viện?”
Lần này bà nội bị bệnh nặng, ngay cả cô xin nghỉ học cũng lén lút nói, tại sao Nguyên Lân biết được?
Một vấn đề này hỏi đúng là muốn lấy mạng của Nguyên Lân, anh nghẹn một lúc, cảm giác khí máu cả người đều dâng lên trán, dứt khoát bất chấp tất cả: “Sao cơ, bà nội cậu bị bệnh cậu cũng không nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc có coi tôi……”
Nhìn đôi mắt màu đen tròn xoe của Bạch Tiểu Đường, Nguyên Lân đột nhiên nhớ tới giữa bọn họ dường như không có chuyện gì cả
Anh cứng rắn nuốt lời mơ hồ kia về, cơ hồ cắn nát một cái răng hàm sau: “… Là một người bạn không?”
Bạn bè, bạn bè, bạn bè thật sự là đ** mẹ mười tám đời tổ tông nhà anh chứ.
Bạch Tiểu Đường không biết Nguyên Lân đang điên cuồng phát điên trong lòng, gấp đến độ mặt đỏ lên: “Tớ, tớ chỉ là cảm thấy cho dù tớ nói với cậu cũng chỉ là uổng công làm cho cậu lo lắng mà thôi, hơn nữa tớ cũng không biết số điện thoại di động của cậu… Hai ngày nay tớ đều ở trong bệnh viện mà…”
Thấy cô giải thích còn rất sốt ruột, nói năng lộn xộn, Nguyên Lân ngược lại không còn tức giận như vậy nữa. Anh hít sâu một hơi cắt ngang lời cô: “Quên đi, chuyện lúc trước chúng ta xí xóa, từ hôm nay bắt đầu có chuyện gì cũng đừng giấu đối phương, được không?”
Bạch Tiểu Đường cũng không biết vì sao hôm nay Nguyên Lân dễ nói chuyện như vậy, tóm lại liên tục gật đầu, câu hỏi đang hỏi Nguyên Lân rốt cuộc phát hiện ra vấn đề như thế nào liền vứt ra sau đầu: “Ừm, được chứ!”
Nguy cơ đã được giải trừ, Nguyên Lân ngồi phịch xuống ghế sofa, luống cuống ra hiệu Bạch Tiểu Đường có thể tiếp tục bôi thuốc cho anh: “Vậy tình hình của bà nội cậu hiện tại thế nào rồi?”
Vừa nhắc tới bà nội, cảm xúc của Bạch Tiểu Đường như bị kéo trở về đáy cốc, cả người thoáng cái trầm xuống.
“Xuất huyết não đột ngột. Mặc dù đã được lên kế tiếp phẫu thuật, nhưng… Nhưng bác sĩ cũng nói… Dù sao tuổi tác đã cao, rủi ro khi phẫu thuật và biến chứng đều rất cao…”
Cô cắn chặt môi dưới, mặc dù có thể thấy cô đã rất cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng vẫn không nhịn được nức nở, Nguyên Lân nhất thời lại hoảng hốt, thu hồi tư thế ngồi của đại gia muốn nắm lấy tay cô.
“Cậu đừng khóc nữa… Khóc cũng vô dụng, nhất định bà nội không sao đâu, bệnh xuất huyết não cái này… Xác suất phẫu thuật thành công cũng là rất cao.”
Nhưng sinh lão bệnh tử là lẽ thường trên đời, ở trước mặt ngọn núi lớn này ai cũng chẳng khác một hạt bụi, Nguyên Lân cũng vậy.
Anh bắt lấy cổ tay Bạch Tiểu Đường, nhưng bởi vì thiếu nữ không khống chế được run rẩy mà tan vỡ trái tim.
“Đừng khóc nữa, nếu không thì… Tôi hát cho cậu nghe nhé.” “… Hát hả? ”
Bạch Tiểu Đường hít mũi, dùng tay kia lau nước mắt: “Cậu còn biết hát sao? ”
Không, không.
Nhưng sẽ không thể làm sao bây giờ, dứt khoát hát mà thôi, dù sao khó nghe thì khó nghe đi.
Nguyên Lân thấy lực chú ý của cô gái nhỏ đã bị anh thu hút, đương nhiên biết mình cũng không thể rớt dây xích lúc này, anh hắng giọng: “Tôi nói cho cậu biết, tôi được người ta tặng danh hiệu Trung Hoa tiểu khúc khố đấy, cậu muốn nghe bài gì, tùy tiện mà chọn đi!”
Bạch Tiểu Đường cũng chưa từng nghe qua mấy bài hát, lắc đầu: “Cậu tùy tiện hát đi, tớ cũng không biết bài nào.”
“…”
Nguyên Lân suy nghĩ một lúc
“Vậy cậu có thể ngồi nghe… Tôi nói trước, này là tùy tiện hát nhé, không có nghĩa là trình độ bình thường của tôi.”
“Ừm!” Bạch Tiểu Đường gật đầu, biểu cảm nghiêm túc giống như đang ở trong buổi hòa nhạc của minh tinh.
“Con voi, con voi, tại sao cổ của bạn dài như vậy, con voi nói, mẹ của tớ, tớ là hươu cao ♪ cổ.”
“…”
Đây có phải là bài hát không zậy?
Tác giả muốn nói: Vậy có ai nghe bài hát này chưa nhỉ?