Một loạt những hành động quan tâm, ân cần của cậu Ba dành cho Nhã mấy ngày nay đến tận giờ này thực ra khiến cho tâm thức Nhã không ngừng trở nên bối rối. Cô không rõ bản thân hiện tại đang suy nghĩ gì nữa. Trong vô thức chỉ có thể mở miệng hỏi cậu một câu.
" Tại sao…lại đối xử với tôi như vậy? ".
Rốt cuộc là tại sao? Tại sao lại luôn đối với cô tốt đến vậy? Luôn có những hành động khiến cho cô tin rằng cậu có tình ý với cô! Thậm chí trong một khắc đầu óc Thanh Nhã còn cho rằng cậu thực sự thật lòng với mình!
Nhưng chính vào thời điểm cô bị những hành động dịu dàng, quan tâm che chở của cậu ở kiếp này làm cho dao động thì hồi ức ở kiếp trước lại ùa về trong đầu khiến cho cô đau đớn. Tới mức không thể nào tìm ra dũng khí để tin tưởng, trao trọn con tim mình một lần nữa cho con người này được.
Cậu Ba nghe cô hỏi, tầm mắt dịch chuyển từ bên má đang được cậu bôi thuốc của cô nhìn đến đôi mắt trong vắt thoáng có chút đượm buồn của cô. Hàng lông mày khẽ nhướn lên trầm ngâm một lát mới mấp máy môi trả lời câu hỏi của Nhã.
" Vì Nhã xứng đáng! ".
Câu nói ấy vang lên khiến cho đầu óc cô quay cuồng trong vô thức. Một mảng rối rắm khó có lời nào tả hết. Cô giật mình kinh ngạc.
Lại nghe thấy cậu Ba dùng ánh mắt kiên định, dõng dạc mà nói với mình.
" Nhã! Em xứng đáng được nhận tình cảm của tôi! Em xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất! ".
Cậu Ba không nói quá hai câu nhưng từ ngữ điệu và giọng điệu chân thành này, Thanh Nhã thật không thể nhìn ra nửa điểm giả dối. Cô cảm nhận được hết những tình cảm mãnh liệt từ trong ý tứ đó. Nhưng…cái thứ tình cảm này đến cùng là cô có nhận nổi không? Có thể nhận hay không?
Trong khi cô còn đang phân vân ở trong đầu thì cậu Ba từ lúc nào đã đặt vào lòng bàn tay cô một chiếc trâm vàng cài đầu đúc hình chim phượng hoàng tung cánh, biểu hiện cho sự quyền lực, tôn quý nhất của người phụ nữ.
Chờ cho đến lúc Thanh Nhã nhìn xuống lòng bàn tay của mình mà tròn mắt ngạc nhiên, ngẩng đầu thì cậu đã đứng dậy, quay lưng không nói thêm lời nào mà bỏ đi ra khỏi phòng cô.
Thanh Nhã nhìn chiếc trâm vàng lấp lánh trên tay mình mà tâm tư không rõ.
Cậu vì sao lại muốn tặng chiếc trâm này cho cô? Vì sao lại đem những lời kia nói ra?
Dù cho là ở kiếp trước cho tới kiếp này thì đây là lần đầu tiên người đàn ông này chính miệng nói với cô những lời này.
Kiếp trước, có lẽ chính bởi cậu quá trầm tư, che giấu nội tâm quá tốt, lại bởi vì có được tình yêu của cô ngay từ đầu cho nên cậu rất ít khi nói những lời bộc lộ cảm xúc với cô như vừa rồi.
Chẳng lẽ là vì ở kiếp này cậu thấy cô không còn thích cậu nữa, cho nên…chính là vì sợ sẽ đánh mất cô sao? Muốn sớm bộc lộ tình cảm của mình?
Nhưng rốt cuộc thì lời của cậu nói, lời nào là thật, lời nào là giả đây?
Thật sự thì trong đầu Thanh Nhã bây giờ đang rất rối loạn. Cô thật chẳng biết tâm tư của mình lúc này sớm đã vì cậu Ba mà trở nên phức tạp.
Cậu Ba cất bước rời khỏi phòng Nhã, vẻ mặt trầm lặng sải bước trở về phòng mình. Ở trong đầu thầm có giọng nói vang lên.
" Nhã! Chờ tôi! Tôi nhất định sẽ khiến em trở thành người phụ nữ quyền lực nhất, tôn quý nhất ở đây! Rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ không phải chịu sự chèn ép của đám người kia nữa! ".
Tình cờ lúc cậu đi từ trong phòng Thanh Nhã ra, thế nào lại để cho Liễu vô tình ở gần đó bắt gặp được. Liễu nhanh chân lẹ bước nấp sau một cái cột lớn. Chờ cho đến lúc cậu Ba đã biến mất khỏi đó thì cô ta mới từ từ bước ra.
Khuôn mặt Liễu suy tính gì đó mà nhìn về căn phòng nhỏ phía đằng xa của Nhã nhếch mép nở một nụ cười không có ý tốt.
…
Bệnh tình của Phú ông Lý ngày càng nặng, thầy lang nói đã vô phương cứu chữa. Cả nhà chỉ còn có thể chuẩn bị sẵn tâm lý mà lo hậu sự thôi!
Bà Cả mới đó còn không tin, nào ngờ tối hôm đó Phú ông vậy mà đã thật sự đã ra đi.
Trước lúc tạ thế, Phú ông tắt thở tại giường lớn như người đang ngủ một giấc ngon lành vậy. Hoàn toàn là thanh thản nhắm mắt xuôi tay mà ra đi.
Đám đàn bà trong nhà biết tin thì ai nấy thi nhau chạy đến khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc vậy.
Chỉ là việc Phú ông ra đi đột ngột như vậy lại khiến cho đám đàn bà không kịp trở tay. Bọn họ còn chưa có biết rốt cuộc ý Phú ông như thế nào về phần gia sản. Cho nên bây giờ cứ là ai nấy đều giả bộ một mặt khóc sướt mướt đến thê lương.
Nhà Phú Ông ngay ngày hôm sau liền tổ chức cho người đã khuất một đám ma thật lớn, nói chứ nó còn linh đình hơn cả đám cưới nữa cũng không phải nói đùa.
Đám ma nhà họ Lý tổ chức mà đến tận mấy huyện bên đều biết được.
Sau khi tổ chức đám tang lo hậu sự đâu đấy xong. Lúc này mấy bà mới tập trung nhau ở trước ban thờ vẫn còn ai nấy sụt sà sụt sịt thắp cho người đã khuất nén hương.
" Ôi mình ơi! Mình đi sớm như vậy tôi ở lại biết phải làm thế nào đây! Còn thằng Tư An nữa mình! Ôi mình ơi là mình! Hức…hức… ".
Bà Tư khóc to nhất, cũng gào lên thảm nhất khiến cho ba bà còn lại nhìn đến cũng phải chướng tai gai mắt, không ưa nổi cái vẻ giả tạo ấy của bà Tư.
Vào đúng lúc này, thằng hầu hay ở bên cạnh chăm nom cho Phú Ông lúc ông còn sống lại hớt ha hớt hải chạy lên nhà bẩm báo.
" Bà ơi! Bà ơi! Con tìm được cái này ở trong tủ khóa của Phú Ông! ".
Bà Cả còn đang chắp tay thắp hương, nghe được có người tới phá đám thì cau mày quay ra quát.
" Thằng hầu! Mày không thấy mấy bà đang thắp hương lễ cho Ông hả? Sao không có phép tắc gì hết vậy? ".
Anh hầu kia nghe vậy thì gãi đầu cười gượng gạo, nhớ đến việc quan trọng liền nhanh mồm nhanh miệng nói.
" Không phải đâu bà! Con là tìm thấy món đồ quan trọng của ông trong ngăn tủ khóa đó thưa bà! ".
" Là món đồ gì mới được? ". Bà Hai cao giọng chất vấn.
Anh hầu đưa tờ giấy được gấp lại cẩn thận mình tìm thấy đưa đến trước mặt bốn bà.
Bà Cả tiến lên cầm lấy tờ giấy mà khó hiểu mở nó ra.Thì ra đây vậy mà là di chúc do Phú Ông để lại trước lúc mất.
Mấy bà đặt tờ di chúc ở trên mặt bàn. Ở đây người biết chữ cũng chỉ có bà Cả trước đây có cha là thương nhân buôn bán nên biết một chút. Nhưng cũng không đọc ra được bao nhiêu.
Thế là bốn bà quyết định gọi cậu Hai, cậu Ba tới đây, hai cậu là người học chữ hẳn là sẽ đọc được hết tờ di chúc này.
Rất nhanh sau đó, cậu Hai, cậu Ba, còn có cả ba vợ chồng nhà cậu Cả cũng đều có mặt đông đủ.
Cậu Hai tiến đến mở tờ di chúc ra đọc to rõ ràng cho toàn thể người trong nhà được biết.
Nguyên văn trong di chúc có nói.
" Tôi- Phú Ông Lý sống đến nay đã hơn bảy mươi mà bệnh tình nặng. Nay lập ra tờ di chúc này để phòng trừ có bất trắc gì. Tôi để lại cho thằng Tư 2/8 gia sản trong nhà. Tất cả mảnh ruộng địa hào thì để lại hết cho thằng Hai tiếp quản. Phần còn lại chia đều cho những thành viên còn lại trong nhà ".
Đại ý chính là để lại cho con của bà Tư phần gần như là nửa non gia tài rồi còn gì? Lại nói ruộng đồng đất đai có bao nhiêu đều đem để lại tất cho cậu Hai. Lúc này hẳn là người bức bối khó chịu không phục nhất chính là bà Cả.
Nói sao đi nữa thì bà cũng là vợ Cả cơ mà! Người đàn bà có tiếng nói nhất trong nhà vậy mà con trai bà lại không bằng một phần nhỏ gia sản mà Phú Ông để lại cho thằng con còn đang nằm trong nôi của bà Tư kia.
Bảo bà sao có thể can tâm cho được!
Còn bà Tư trái ngược với bà Cả bây giờ chính là một vẻ mặt đắc ý thể hiện rõ hết lên mặt. Con bà là nhỏ nhất lại được hưởng tài sản nhiều nhất! Đúng là không uổng công từ lúc bước chân vào cái nhà này lúc nào cũng nịnh nọt để cho Phú ông vui!
Trong nhà có kẻ vui người không vui…
Nhưng chỉ có duy Thanh Nhã đứng ở một góc khuất như biết trước được điều sắp sửa xảy ra với gia đình này.