Thanh Nhã mang hoa vào cắm ở ban thờ sau đó lau chùi ban thờ cho sạch sẽ. Cả người cô lúc này vẫn còn chưa hết run rẩy, tay cầm rẻ lau mà vẻ mặt lại thất thần không tập trung.
Bà Hai đi qua gian phòng khách, bất chợt nhìn thấy dáng vẻ này của Thanh Nhã, bà bất giác nhíu mày mà hắng giọng quát nạt.
" Con Nhã! Con Nhã! ".
Thanh Nhã bị giọng nói của bà Hai làm cho giật nảy mình, vội đánh rơi khăn lau xuống đất. Cô quay ra nhìn bà Hai mà trả lời.
" Dạ! bà kêu con ".
Bà Hai cau mày nhìn Thanh Nhã đang cúi đầu thưa với mình. Từ trước tới nay bà vốn chẳng ưa gì cái con hầu này. Trong nhà này nếu nói đến người ghét Thanh Nhã nhiều nhất thì chắc cũng là bà.
Chuyện này cũng không khó lí giải. Bà Hai vốn vẫn luôn có hiềm khích với bà Tư, hễ gặp bà Tư ở đâu là lại có màn chị em đấu khẩu nhau. Mà Thanh Nhã lại là hạ nhân dưới trướng bà Tư. Tất nhiên bà Hai đã ghét chủ sẽ ghét cả tớ rồi. Bà cao giọng nói sõng soàng.
" Mày làm gì mà cứ ngây người ra đấy! Có biết là sắp đến giờ làm lễ cúng gia chủ nhà này không. Tay chân vụng về, đúng là chủ nào tớ nấy mà! ".
Bà Hai bĩu môi, tỏ vẻ chán ghét ra mặt.
Thanh Nhã ngẩng đầu đem mắt nhìn chằm chằm bà Hai. Tuy bà Hai này mồm miệng độc địa, nhưng lại là người khẩu xà tâm phật. Ở kiếp trước bà là người duy nhất trong nhà này không có động tay vào mấy cái chuyện xấu nào. Càng không có làm hại đến ai. Đáng tiếc...
Sau này cậu Hai Hoàng cũng chính là con của bà Hai lại bị cậu Ba đẩy vào chốn ngục tù. Bà Hai vì đau lòng cho con trai mà không thiết ăn uống, cuối cùng ra đi vì bệnh tật.
Bà Hai không hiểu sao nhìn đến ánh mắt Thanh Nhã lại như đang thương cảm cho bà, bà Hai có chút khó hiểu, cau có nói.
" Mày...mày nhìn tao như vậy là có ý gì? ". Thanh Nhã không những không trách bà, cô mỉm cười nhẹ nhàng, đối với bà có mấy phần kính trọng mà nhỏ nhẹ lên tiếng.
" Thưa bà, con không có ý gì hết. Chẳng qua là con thấy da dẻ hôm nay của bà rạng rỡ trắng hồng hẳn ra, cho nên nhất thời bị ngây ngất thôi ạ! ".
Bà Hai có chút giật mình. Con hầu của ả Tư kia lại đi khen ngợi bà. Lại còn giống như đang nịnh bợ bà. Tuy không thể phủ nhận rằng bà rất ghét ả Tư và cả người hầu của ả, nhưng những lời ngon ngọt của Thanh Nhã nghe rất lọt tai bà.
Thái độ của bà với Thanh Nhã có phần dịu đi ít nhiều. Bà thấp giọng nói.
" Thật sao? Mày cũng thấy vậy à? ".
" Dạ vâng! ".
Thanh Nhã cười khẽ lấy lòng bà khiến cho bà Hai rất hài lòng. Bà dần có cái nhìn khác về cô, nghiêm giọng nói.
" Xem ra ngươi cũng không giống chủ nhân của ngươi mấy. Ít ra, còn biết điều hơn nhiều ". " Chị Hai đang nói em à? ".
Bà Tư từ nhà dưới đi lên, bà quay ra vẻ mặt tươi cười nhìn bà Hai mà tỏ ra cao ngạo.
Bà Hai vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền tới. Nét mặt thoáng chốc liền khó chịu, chau mày mà hắng giọng, tỏ ra khinh khỉnh.
" Em Tư biết rõ còn hỏi. Là lãng tai hay gì? ".
Bà Tư nghe vậy thì tức giận sục sôi trong lòng, hàng lông mày khẽ nhíu lại cố giữ bình tĩnh ngoài mặt, đối với bà Hai nói sỏ xiên.
" Em còn trẻ như này thì làm sao có chuyện lãng tai cho được. Chỉ có một số người đã có tuổi mà còn muốn tỏ ra là mình trẻ trung, xinh đẹp thôi! ".
Bà Hai biết bà Tư đang ám chỉ mình thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, vừa định mở miệng muốn chửi lại lại bị một giọng nói khác cắt ngang.
" Hai em đang làm gì vậy? Sắp đến giờ cúng lễ rồi đó, còn ở đây cãi cọ, ra thể thống gì nữa! ".
Thấy bà Cả từ bên trong bước ra, bà Hai cũng không còn ý định làm ầm ĩ nữa, chỉ chạy lại chỗ bà Cả mà mách khẽ.
" Chị Cả, chẳng là em Tư cư nhiên bước ra nói mấy chuyện linh tinh ấy mà! Không cần để tâm đâu ".
Bà Tư nghe vậy thì tức tối ở trong lòng nhưng không nói ra miệng. Bà Hai nói như vậy có khác nào nói bà không có tiếng nói trong cái nhà này.
Đang lúc cả ba người đàn bà đang có một màn đấu khẩu ở đây, bên ngoài sân lại vang lên giọng nói vui mừng của bà Ba thu hút sự chú ý của đám đàn bà trong nhà.
Cả ba bà đều đi ra sân lớn xem chuyện gì xảy ra. Thanh Nhã vừa nghe giọng bà Ba bên ngoài liền biết chuyện gì đang xảy ra. Cô vốn muốn trốn tránh, ai mà biết lại bị bà Tư gọi theo.
" Con Nhã! Mày còn đứng đó làm gì, đi theo tao! ".
Tuy rất không muốn nhưng cô cũng phải nhấc chân đi theo ra bên ngoài.
Lúc này bà Ba vừa nhìn thấy con trai từ thành thị đi học xa nhà ba năm liền trở về thì vui mừng, vừa rồi xúc động mới cất vang tiếng.
" Cảnh Bình, con về rồi! Sao con về mà không báo trước gì hết? ".
Cảnh Bình ôm lấy bà Hai, cất giọng phấn khích.
" Con về rồi này u! Con đang có kì nghỉ dài ở trường nên tiện về thăm nhà. Con muốn tạo bất ngờ cho u nên mới không báo trước. Mà...thầy con tình hình sao rồi u? ".
" Thầy con thì vẫn thế, vẫn chỉ nằm một chỗ không có đi đâu ".
Bà Ba cất giọng nhẹ nhàng trả lời cậu Ba.
Lúc này bà Cả từ trong nhà đi ra, bà cất giọng giả bộ ngoài mặt tươi tỉnh.
" Cảnh Bình về rồi đó hả? ".
Cậu Ba nhìn ra phía đám đàn bà, nhẹ giọng điềm đạm trả lời bà Cả.
" Dạ vâng, thưa bà Cả! ".
" Về rồi thì vào nhà đi. Vừa đúng lúc nhà ta cúng lễ gia tiên ".
Bà Cả cất giọng khẽ khàng. Cậu Ba cũng thấp giọng nghe theo.
" Vâng! ".
Bà Cả, bà Hai, bà Tư cùng nhau đi vào trước. Bà Ba thì cầm tay con trai đi vào theo sau.
Lúc đi ngang qua Thanh Nhã, cậu Ba có dừng lại nhìn lướt cô một cái. Thanh Nhã bị ánh mắt của cậu quét tới, cô theo bản năng cúi vội xuống, không dám nhìn thẳng vào cậu.
Cậu Ba vẫn không rõ thái độ khác thường như trốn tránh của cô dành cho mình. Cậu không nhìn cô nữa mà dìu bà Ba đi vào bên trong.
Thấy cậu đã đi qua, Thanh Nhã mới dám thở phào một hơi, ngẩng đầu xoay người nhón chân lén bỏ chạy về phòng mình.