Nhà Lý phú ông nổi tiếng là đông con nhiều của, một bàn ăn mà phải gần chục cái ghế ngồi.
Chiếc bàn gỗ cổ được làm bằng gỗ lim quý giá, được đặt ngay gian phòng ăn lớn.
Trong nhà lúc này đã có bà Cả, bà Hai, bà Ba ngồi ở một dãy bên tay trái chiếc bàn hình chữ nhật. Phía bên tay phải là cậu Hai dáng ngồi nghiêm trang, chỉnh tề. Thanh Nhã đứng lui ở một góc nhìn đến cậu sống lưng thẳng tắp, cả người đều mang khí thế của một bậc quân tử trí dũng nho nhã.
Nhất thời, ánh mắt của cô dán chặt lên người cậu mà nhìn đến không chớp mắt. Chính là nói, cậu Hai Hoàng ở trong lòng Thanh Nhã lúc nào cũng là một người nho nhã, điềm đạm, lại nghiêm túc, kín kẽ. Hoàn toàn không để lộ ra bất kì suy nghĩ gì ở trên mặt.
Lại nói, không có bất kì một cô gái nào ở trong cái làng này có thể lọt vào mắt xanh của cậu. Nhưng chính vì điểm đó, Thanh Nhã mới càng cảm thấy bản thân ý tứ trong lòng nhận định mình thích cậu.
Sai một đời, lỡ yêu sai người. Đời này cô quyết không yêu lại kẻ đã lừa dối tình cảm của cô kia. Lần này, người cô chọn chính là cậu Hai Hoàng.
Đúng lúc này, tiếng bước chân chậm chạp, nhẹ bẫng bước đi trên nền đất như có như không đánh dấu sự xuất hiện của cậu Ba Cảnh Bình.
Cậu Ba vừa từ trong phòng mình đi xuống phòng ăn, đập vào mắt đầu tiên chính là thân ảnh cô gái dáng người nhỏ gầy, mỏng manh, khuôn mặt yêu kiều đang đưa mắt liếc nhìn anh Hai của cậu.
Cậu Ba trước nay luôn để ý từng nhất cử nhất động của cô. Từ lúc bản thân trở về, cậu luôn có cảm giác thái độ của Thanh Nhã đối với cậu khác trước rất nhiều. Nhưng cậu lại không có cơ hội cùng cô nói rõ. Lúc này bắt gặp cô liếc mắt nhìn trộm cậu Hai, trên nét mặt còn thoáng hiện lên ý cười không hề giấu giếm. Đây chẳng lẽ...
Không! Nhất định là không! Trong lòng Cảnh Bình luôn nhận định, người con gái này rõ ràng là thích cậu, có ý với cậu. Có lẽ thời gian này xa cách lâu ngày mới khiến cho cậu sinh ra cảm giác như vậy mà thôi!
Nhất định là như vậy!
Cậu Ba trong đầu tự nhủ với bản thân rằng mọi việc chỉ là do cậu tự biên tự diễn.
Vứt bỏ suy nghĩ ấy ném ra sau đầu, cậu Ba đi lại kéo ghế ngồi xuống trước mâm cơm.
Thanh Nhã còn đang mải mê ngắm cậu Hai, vừa nhìn thấy bóng dáng cậu Ba xuất hiện, cái cổ nhỏ liền khẽ rụt lại, đầu cúi thấp, hai mắt nhìn xuống mặt đất cũng không dám ngước lên nhìn.
Bà Cả thấy cậu Hai, cậu Ba đều đã có mặt, lại nhớ tới con trai quý tử của mình giờ này làm gì mà vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. Thoáng chốc, nét mặt bà liền trở nên nhăn nhúm, hai hàng lông mày lá răm có hơi nhíu lại. Bà Cả ở trong lòng không ngừng bận tâm lo nghĩ.
" Hùng ơi! giờ này con còn làm cái gì không biết! Cũng không biết đường về ăn cơm. Rõ ràng là mình đã dặn nó phải về trước giờ Ngọ, vậy mà...Haizz! ".
Cậu Cả Hùng từ nhỏ đã luôn được bà Cả chiều hư, thành ra tính khí lúc nào cũng kiêu căng, ngạo mạn, hách dịch với mọi người xung quanh.
Lúc nhỏ Thanh Nhã còn nhớ cậu Cả này thường xuyên tìm đủ trò đùa thâm độc mà bắt nạt, ăn hϊếp cô khi cô vừa mới vào làm con ở trong nhà.
Thời điểm đó quả thực là những chuỗi ngày kinh hoàng đối với một cô nhóc chỉ mới có hơn chín tuổi như cô. Trong khoảng kí ức lúc nhỏ đó của cô toàn bộ cũng chỉ có cậu Ba Cảnh Bình là người khắc cốt ghi tâm.
Thế nhưng...mãi đến sau này cô mới biết được bộ mặt thật của người đó. Cũng may, ông trời còn cho cô lấy một tia hi vọng để quay trở về, làm lại cuộc đời.
Không khí trong nhà lúc này có hơi im ắng, bất chợt lại bị giọng nói õng ẹo của bà Tư từ nhà dưới đi lên phá vỡ cái sự yên ắng.
" Mọi người đã đến đông đủ rồi à! Thật ngại quá~ thằng Tư nó cứ khóc quấy ở trong phòng, thành ra em lại phải ở lại dỗ dành cho thằng nhỏ ngủ ".
Bà Tư vừa cất giọng, vừa cười cợt mà lên tiếng giải thích lí do bản thân lại tới trễ.
Ánh mắt sắc sảo của bà Tư quét qua một lượt, lại đột nhiên cười tủm, nét mặt dương cao dẩu môi lên mà nói.
Nếu nói ở trong cái nhà này người không hề nể mặt bà Cả uy quyền chắc cũng chỉ có bà Tư ỷ lại việc mình được Phú ông yêu chiều mà không biết chừng mực, mới dám xỉa xiên bà Cả như vậy.
Bà Cả còn đang bồn chồn ở trong lòng, không nhắc tới thì không sao, đã nhắc lại khiến cho bà càng thêm bực tức.
Bà Cả ánh mắt sắc lẹm liếc xéo sang chỗ bà Tư, ở trong tâm sớm không nhịn được mà chửi rủa bà Tư, thế nhưng ngoài mặt bà vẫn tỏ ra là một chủ mẫu có gương mặt phúc hậu.
Bà Cả chỉ khẽ mỉm cười, hòa nhã hơn so với bà Tư mà nhẹ giọng cất thành tiếng.
" Em Tư nói gì vậy! Làm sao chị có thể không nói cho cậu Cả biết ngày quan trọng như thế này chứ! Chả là hôm nay vừa hay cậu còn đang chọn ngày đi xem mắt với con gái Lí trưởng làng bên, mới chưa có về kịp ".
Bà Tư nghe được lời bà Cả biện hộ, biết rõ ràng nhìn ra là bà Cả vì sợ mất thể diện mới tìm đại một cái lí do. Ai mà không biết con trai bà ta suốt ngày cùng đám trai tráng trong làng ăn chơi, lêu lổng.
Chỉ thấy bà Tư bĩu môi, vẻ mặt không cho là đúng lên tiếng trực tiếp phản bác lại những gì bà Cả vừa nói.
" Chị Cả à! Em nói này. Cậu Cả có bao giờ đi xem mắt mà chọn được ai thích hợp đâu. Lại nói cậu Cả còn có bao nhiêu cái thú vui ở bên ngoài, không phải chúng ta không biết, e là... ".
Còn chưa kịp để cho bà Tư nói hết câu, bà Hai từ nãy đến giờ vẫn luôn nghiêm mặt khó chịu ngồi cạnh vị trí bà Cả, lúc này không nhịn được mà chen vào.
" Em Tư à! Em nên biết thân phận mình ở đâu! Phận làm vợ nhỏ trong nhà, lại đi so bì với con của vợ Cả. Em có thấy mình vô duyên hay không? ".
Bà Hai gằn từng chữ, ngữ khí khó chịu, buông lời khó nghe mà trách khứ bà Tư không biết an phận.
Bà Cả vừa rồi sớm đã vì những lời nói xỏ xiên của bà Tư nói về con trai mình làm cho tức sôi máu, suýt nữa liền không nhịn được phô ra tính khí thật. May thay bà Cả còn có một đồng minh là bà Hai.
Bà Cả vốn là kiểu người khẩu phật tâm xà, ở bên ngoài cố tạo dựng cho mình hình tượng chủ mẫu có tấm lòng bao dung, rộng lượng. Cho nên dù có bị bà Tư đè lên đầu, bà cũng không có tỏ ra chanh chua, làm ầm ĩ.
Ngược lại là bà Hai, người luôn không che giấu cảm xúc gì. Vui, buồn, mừng, giận đều tự nhiên mà thể hiện ra mặt. Là trợ thủ đắc lực cùng hội cùng thuyền thay bà Cả lên giọng tranh cãi với bà Tư.
Giữa cuộc tranh cãi của các bà vợ, từ đầu đến cuối bà Ba luôn là người ngoài cuộc. Bà chỉ biết an phận mà ngồi xem xét tình hình.
" Chị Hai! Từ lúc nào mà chị có quyền thay chị Cả nói vậy? Chị Cả còn chưa hề lên tiếng, vậy mà chị đã nói chen vào! Là không coi chị Cả ra gì sao? ".
Bà Tư không hề nể nang gì mà gắt lên. Giọng nói bình thường dễ nghe lúc này cũng thành đanh chua, khiến cho người ta inh tai.
Thấy cái cảnh cãi nhau như mổ bò trong nhà, cậu Hai và cậu Ba sớm đã quen như cơm bữa. Hai cậu chỉ ngồi im lặng không có lên tiếng.
Vào lúc nước sôi lửa bỏng như thế này, một âm thanh khàn đặc của đàn ông từ bên ngoài cửa vang vào lập tức cắt ngang không khí căng thẳng trong nhà.
" Làm cái gì mà cãi nhau om sòm lên thế? ".
Giọng nói ấy không ai khác chính là cậu Cả Hùng, con trai cưng của bà Cả.
Vừa thấy mặt cậu, bà Cả ngay lập tức tỏ ra mừng rỡ mà cất giọng thánh thót.
" Hùng! Sao giờ con mới về! Có ưng con gái ông lí trưởng đó không? ".
Bà Cả vừa nói vừa đứng dậy đi đến kéo cậu Cả vào chỗ ngồi, còn lén nháy mắt ra hiệu cho cậu. Nhưng bà lại không nghĩ tới khả năng con trai mình từ nhỏ vốn là đứa ham chơi, ngu dốt. Mấy cái kiểu làm trò nhắc nhở này bảo cậu làm sao hiểu.
Thế là cậu Cả hơi nheo mắt, nói toạc ra bản thân ra ngoài để làm gì.
" U à! Con có nói là con đi xem mắt con ông Lí trưởng đâu! Trước khi đi con đã bảo là con đi đá gà với mấy thằng trong làng rồi thi ".
Bà Cả thấy con trai mình đem mọi chuyện nói trắng ra, vẻ mặt còn tự nhiên vô tội khiến cho bà thật bất lực, chỉ muốn tẩn cho thằng con não chậm này một trận.
Chỉ tội cái từ nhỏ bà đã cưng chiều cậu. Nghĩ vậy thôi chứ bà làm sao dám nỡ đánh mắng cậu được. Cậu là con trai bảo bối của bà cơ mà!