*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hí hí…để xem anh có thay thế nổi hay không.”
Hai người thách thức nhau một phen nảy lửa, cũng may chưa có bạo phát chiến tranh, còn giữ được không khí hoà bình mà cùng quay lại phòng học.
Ba tên tiểu quỷ đang ở đấy hiếu kỳ nghịch tung các đạo cụ ảo thuật, Conan thì không biết chạy đâu mất rồi.
“Chắc đi ra ngoài rồi.”
Bước ra hoa viên, Conan cũng như lúc vừa quét tước xong nhà mình trước kia, nằm xoài trên cỏ ngắm trời xanh mấy trắng.
“Xin lỗi, tự nhiên dẫn tụi nó tới đây mà không báo trước anh.”
“Không cần xin lỗi tôi, tôi cũng không thấy phiền lắm, nhưng mà thời gian riêng tư của chúng ta bị rút ngắn mất.”
Thời gian riêng tư của chúng ta? Conan nghe xong câu này, phì cười một tiếng.
Conan trước đây không biết Kuroba vốn cũng giống như cậu, vô cùng coi trọng khoảng thời gian chỉ có hai người ở chung với nhau, giờ nghĩ lại thấy thật hạnh phúc.
Lẳng lặng ngồi cạnh nhau một hồi lâu, Conan cùng Kuroba quay lại phòng khách biễu diễn ảo thuật cho tụi nhóc xem, rồi chơi đùa đến quên cả giờ giấc.
Khi về nhà, đã là tối muộn rồi.
Lạ thật, đáng lẽ giờ là lúc ăn cơm tối rồi, nhưng chưa thấy cơm nước gì, bếp nút trống trơn không thấy có miếng đồ ăn nào cả.
Nghi hoặc bước lên lầu hai, cậu thấy Ran thẫn thờ ngồi trên giường cầm điện thoại.
“Chị Ran?”
Gọi khẽ một tiếng, Ran giật mình quay lại, xem ra cô ấy không hề phát hiện Conan đã về nhà, thậm chí trời đã tối muộn rồi cũng không để ý. Ran nhìn lại đồng hồ càng phát hoảng
“Có chuyện gì sao chị?”
“Chị…”
“Chị làm sao?”
Gần cả nửa giờ, mới nghe Ran bập bõm đáp lại
“Ban nãy…”
“Ban nãy thế nào?”
“Giáo sư tới đề cử chị… sang Mỹ du học một năm.”
“Thật sao!?”
Trường đại học của Ran năm nay vừa có một đợt đề cử học sinh ưu tú đi lưu học ở Mỹ, ít nhất là một năm, nếu học giỏi có thể ở bên kia tiếp tục học vài năm nữa.
Đây là cơ hội khó ai có được.
“Chị nên đi đấy, đây không phải cơ hội dễ có đâu.”
“Nhưng mà…”
“Vậy chị tìm cô Kisaki bàn bạc chút đi, không cần lo cho em đâu. Em ở nhà bác Agasa cũng được mà.”
Cuối cùng Ran quyết định tìm Kisaki để bàn bạc, nhưng vấn đề quan trọng nhất trước mắt là…
Ột….
“Cơm chiều… Hi hi… Chị quên nấu cơm rồi.”
“Tối nay mình ra tiệm ăn cơm đi, coi như ăn mừng nha.”
Hai chị em không thèm để ý tới Kogoro ngủ chèo queo trên ghế, lấy tiền ra tiệm ăn một bữa ra trò.
Tối nay, Conan mất ngủ.
Tuy rằng chính cậu khuyên Ran nên đi, nhưng vốn không nghĩ tới Ran lại phải học ở xa như thế.
Nước Mỹ, ở tận nửa địa cầu kia. Trước đây lúc cha mẹ rời cậu qua đó sống, cậu cũng không cảm giác được khoảng cách xa xôi này.
Nhìn đồng hồ, đã 11 giờ 50 rồi, nằm phía này thì nhìn không thấy mặt trăng rồi, nhưng cậu vẫn theo thói quen nhìn ra cửa sổ.
Không ngờ Conan lại thấy một bóng người y phục màu bạc đứng ở tầng nhà cao nhất đối diện, cứ như đang đợi Conan phát hiện.
“Mình suýt nữa quên mất.”
Vội vàng khoác đại cái áo, Conan tức tốc chạy ngay đến toà nhà đối diện.
“Nếu cậu không nhìn thấy ta, chắc ta phải đến cửa tìm cậu rồi.”
“Mi cũng thật to gan, cư nhiên dám khoa trương tới tận chỗ này, không sợ ta bắt được sao? KID.”
“Cậu vẫn chưa chuẩn bị gì mà, vì theo lời hẹn là đêm mai mới đúng.”
Conan trong đầu nghĩ Kaitou KID chính là nói cậu không có chuẩn bị thì sẽ không bắt được hắn, nên có chút tự ái.
“Cậu hiện tại chỉ có một bộ áo ngủ bình thường, một áo khoác bình thường, đến kính mắt cũng không có mang, cùng lắm là có một đôi giày siêu tốc, cậu thể lực thua ta định bắt ta thế nào?”
Từng câu từng chữ nói ra như mũi tên bắn trúng hồng tâm, chuẩn xác không gì sánh được.
“Đêm mai là cơ hội cuối cùng, nếu cậu vẫn bắt không được ta, sau này không còn cơ hội nữa đâu.”