*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không còn cơ hội nữa đâu…
Conan nghe như vậy tự nhiên có cảm giác mất mác, chắc bởi vì sau này nếu không gặp lại hắn nữa, cậu sẽ mất đi một kỳ phùng địch thủ.
“Giờ còn muốn chạy sao?”
“Không phải, nhưng mà con nít cũng cần có ngày lớn lên mà.” (ý nói anh cũng cần phải chạy về chuẩn bị cho phi vụ ^_^)
“Thì cũng như nhau thôi.”
Bất luận Kaitou KID nói thế nào, Conan cũng không nuốt nổi cái giọng điệu biện hộ cho những lần thất tung đột ngột của hắn.
“Lần này chỉ có hai người chúng ta, ta sẽ không quanh co nữa, đêm mai ta sẽ trộm đi chính sự tự tôn của ngươi.”
Conan đang muốn chạy tới hỏi ra lẽ thì một lá hồng tâm Q phóng tới cắm ngay trước bàn chân làm cậu dừng bước, Kaitou KID như thường lệ thừa cơ biến mất.
“…Vậy mà nói không quanh co…Đến thời điểm cũng không có báo trước…”
Ngửa đầu nhìn trời một lát, trời đêm sáng tối lập loà vô định, chỉ có vầng trăng vành vạnh của đêm rằm là sáng rõ nhất.. Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, nhắc Conan đã đến lúc phải quay về.
Hôm nay là thứ bảy cuối tuần, Conan chỉ có một khoá học buổi sáng. Nếu như cậu không phải học sinh tiểu học, hôm nay cậu đã cúp luôn cho rồi.
Đầy đầu Conan giờ chỉ toàn chuyện của Kaitou KID, nên ai nói mặc ai, cậu căn bản là không hề nghe vào tai.
“Edogawa! Cậu có nghe tôi nói không đấy?”
“Không nghe, nói lại đi.”
“Tôi nói thuốc giải tự nhiên bị mất phân nửa rồi, sáng sớm đã tìm không thấy nữa.”
Tự nhiên bị mất? Conan khẳng định Ai không phải người bất cẩn để đồ đạc bề bộn rồi lạc mất, nên cậu nghĩ tới có khi nào bị trộm không nhỉ. Mà người bị tình nghi nhiều nhất đương nhiên là Kaitou KID, so với chuyện đêm qua thật sự vừa khớp.
Mà tại sao hắn lại trộm mất phân nửa chứ? Hay vì hắn muốn khích mình bắt được hắn? Conan càng nghĩ càng thấy kỳ quái.
“Có manh mối gì không? Nếu như là bị trộm. có khả năng là người của tổ chức?”
“Cũng có thể lắm, nhưng sao trộm xong không tiện giết cậu luôn, mà lại đả thảo kinh xà? Nên tớ nghĩ chắc không phải người của tổ chức đâu.”
Conan tự nhiên thấy hơi lo, không yên tâm, hơn nữa nếu thật là Kaitou KID, vậy hôm nay cậu nhất định phải ở bên nhà bác Agasa rồi.
“Tớ không yên tâm, đêm nay tớ sẽ ở bên chỗ cậu.”
“Biết ngay cậu sẽ quyết định vậy mà, chuẩn bị cho tốt đi.”
Có thể là đã ở chung với nhau một thời gian dài, nên trong loại chuyện này, cả hai thường rất ăn ý.
Thế là sau khi tan học, Conan tạt qua nhà báo cho Ran hôm nay sẽ qua nhà bác Agasa ở một đêm, rồi đi thẳng tới nhà tiến sĩ.
Tại phòng nghiên cứu của Ai, tất cả đều được giữ nguyên trạng, không có cái gì bị động qua.
Trên bàn có hai loại thuốc, trong đó một loại còn ba viên, loại kia chỉ còn một viên mà còn rơi trên đất.
“Dù sao cũng tiện nói cho cậu kết quả, tối qua thuốc giải đã hoàn thành rồi, cũng không có vấn đề gì, nên bây giờ tới lượt tôi và cậu tự thí nghiệm thôi.”
“Ủa vậy cái này… cái loại còn một viên duy nhất này là cái gì?”
Conan nhặt viên con nhộng trên đất lên, nhưng lại phát hiện một mảnh cỏ bốn lá ở bên cạnh, liền lẳng lặng đem chiếc lá nhặt lên cất.
“Là APTX4869 hoàn thiện, tôi chế ra nó rồi mới làm được thuốc giải đó. Nhưng mà hình như có hai viên mà? Hay tôi nhớ nhầm rồi.”
“Thật phiền cậu nhiều quá rồi, đêm nay cậu nghỉ chút đi, tôi ở đây một mình được rồi.”
Nhìn đồng hồ, từ đây đến tối vẫn còn một khoảng dài, Conan chạy tới nhà Kuroba, nhưng đến nơi thì thấy cửa nhà đã khoá.
Chạy một vòng quanh nhà, ngoại trừ phòng khách, các phòng có rèm cửa đều kéo lại hết, Conan nghĩ rằng chắc nhà đi vắng hết rồi, nên tiện thể tạt qua nhà mình.
Lục trên tủ sách khổng lồ trong nhà, lấy ra một cuốn tiểu thuyết nặng chịch không biết đã đọc bao nhiêu lần, ngồi trên ghế lật sách ngẫm nghĩ giết thời gian.
--- ------ -------
Đả thảo kinh xà: đánh cỏ động rắn, nghĩa là làm chuyện đánh động tới đối phương, khiến cho đối phương biết trước mà chạy mất, vậy thì sẽ bắt không được.