Người dịch : Pinky Nguồn : wattpad.com/story/107771402
CHƯƠNG 25: NGƯỜI ĐA TÌNH (PHẦN 2).
"Em thật được, vì em làm đến bước này, kết quả chỉ đổi lại một câu kêu anh rời xa em, kết quả, hạnh phúc của em là muốn một mình, như vậy sẽ không có tất cả này đúng không, sẽ không có người mắng em nữa, hỏi em một lần nữa, muốn thu lại lời lúc nãy không?" "Không, không thu lại." "Nguyện vọng này anh sẽ không thỏa mãn em, em cứ đau khổ cả đời cho anh đi." "Em..." chỉ nói được một chữ, Mạch Đinh liền trợn to mắt, miệng và răng đều truyền lên cảm giác đau, mùi máu từ trong khoang miệng truyền lên. Cậu bụm miệng, mắt ngập tràn nước mắt, An Tử Yến túm lấy áo khoác trên đất đứng dậy: "Em cho rằng anh sẽ không đánh em?" cửa đóng lại, tiếng bước chân càng lúc càng xa, nước mắt rơi khỏi mắt, chảy qua ngón tay, rơi vào khóe miệng trộn lẫn cùng máu. Anh ấy đánh mình, không có nhẹ tay, không có mềm lòng, hung hăng cho mình một đấm, chưa bao giờ biết anh ấy đánh người là đau như vậy, bởi vì anh ấy chưa từng thật sự động thủ với mình, nhưng, nhưng trận cãi vả này ai đau hơn? Lúc mình quyết định ném đi tự ti thu lại lời nói đó, thời cơ đã qua rồi. Mạch Đinh lảo đảo đứng dậy đi vào phòng tắm, cậu trong gương ngay cả bản thân cũng không nhìn ra, vặn mở vòi nước, hai tay cậu chụm lại hứng nước vỗ lên mặt, sau đó dùng khăn lau mặt, khăn có vấn đề gì, mặt mình có vấn đề gì, vì cớ gì lại ướt đẫm. "Mày đau sao, xem xem mày đã nói gì, mày vui rồi sao, có thể đem An Tử Yến tức thành như vậy, mày...mày cảm thấy mày rất ngầu sao?" Mạch Đinh đau nhói thở không được, nhìn chằm chằm người trong gương: "Khóc cái gì, mày còn có mặt mũi khóc, An Tử Yến nên đánh chết mày mới đúng, kêu anh ấy đi đến chỗ phụ nữ khác, anh ấy nếu như đi thật, tao coi mày làm sao, đồ điên, đồ điên nhà mày, đừng khóc, có gì đáng khóc, toàn là mày tự tìm, mày đáng chết!" Mạch Đinh nằm sấp trên bồn rửa mặt, đem mặt vùi vào trong nước, hình dáng máu trong nước chảy từ khóe miệng yêu kiều lại mỹ lệ, bên trong đó không chỉ giấu nước mắt của Mạch Đinh mà còn giấu nỗi đau của An Tử Yến, An Tử Yến là trong tâm trạng nào đánh Mạch Đinh, có thể chỉ có một mình bản thân An Tử Yến biết. Đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng này không có cách nào đi làm, Mạch Đinh gửi tin nhắn cho Quách Bình, nhờ anh ta giúp mình xin phép, trong tin nhắn trả lời của Quách Bình còn có nội dung khác, cô gái hôm qua lại đến công ty cùng phản ứng của mấy người trong công ty. Mạch Đinh nhìn một cái, nằm trở lại giường, kéo chăn che lên đầu. Các cô gái trong công ty không ngừng mắng người bạn gái kia của An Tử Yến, ngoại trừ ghen tỵ ra, ngay cả bọn họ cũng chịu thua. Mạch Đinh suýt cười thành tiếng, bất luận mình làm gì, đều có thể bị tìm thấy nơi có thể mắng, buồn nôn, bình thường, không xứng với An Tử Yến, thành người mang lại xui rủi cho An Tử Yến, mà cô gái kia cái gì cũng không làm, chỉ xuất hiện đã thắng rồi. Bình thường thôi, vốn dĩ là thứ rất coi thường, lúc đặt bên cạnh sự vật tuyệt đẹp, thì sẽ trở thành thứ rất chói mắt.Cậu cong người ôm lấy chân, đếm cừu, chỉ có thể hi vọng nhanh chóng ngủ, phương pháp trốn tránh, thật ra ngủ so với rượu càng có hiệu quả hơn, nhưng đối với người đau thương mà nói, rượu lại dễ dàng hơn so với ngủ, có bao nhiêu người cấp thiết ngủ là vui vẻ? Cậu lật tới lật lui, xem tivi, lên mạng, nhưng đại não không tiếp nhận bất cứ tin tức nào, muốn tìm người tâm sự lại sợ càng đau hơn. Trên giường hỗn loạn đồ ăn vặt, ngón tay lắc lắc trên không, Mạch Đinh sờ sờ cổ, mới tức giận nhớ đến nhẫn của mình vẫn ở chỗ cô gái kia, thế là cái gì cũng không chịu được, gọi điện thoại cho Quan Châu. "A lô, Quan Châu, cậu ở công ty sao?" "Sao vậy." "Cô gái kia, cũng ở đó sao?" Quan Châu không có lập tức trả lời cậu, Mạch Đinh nói tiếp: "Có thể tìm cô ta nghe điện thoại không, tôi có chuyện tìm cô ta." "Đợi vài phút." Quan Châu đi vào phòng tiếp khách, cô gái đang nằm trên sofa đọc truyện, trên bàn trà có thuốc và rượu đỏ uống đến một nửa, đôi chân mặc váy lộ ra một đường gợi cảm lại mê người, tư thế của cô khiến đàn ông bên ngoài đi qua lại nhịn không được mà chảy nước miếng, tầm nhìn của Quan Châu nhìn mặt đất: "Mạch Đinh tìm cô có chuyện." Cô gái vươn tay ra, Quan Châu đem điện thoại đặt lên tay cô. "Chuyện gì." "Tôi muốn lấy lại nhẫn của tôi." "Nhẫn gì." "Nhẫn cô cướp đi." "Cái đó sao, ném rồi." "Cô nói dối!" "Tin hay không là chuyện của cậu, không có chuyện gì khác đừng làm phiền tôi." Mạch Đinh cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng không coi ai ra gì của cô ta, cô ta quả thật sẽ làm chuyện ném nhẫn của mình, cậu không chết tâm: "Vậy cô ném ở đâu, nói tôi biết, nếu không..." cậu nên lấy cái gì đe dọa cô ta: "Nếu không tôi sẽ nói An Tử Yến biết, anh ấy sẽ không thể không quản!" cậu nghe thấy tiếng cười nhạo mình tận đáy lòng. "Đêm qua tôi nhớ cậu ở bãi đậu xe không có nói như vậy, ý trong lời của cậu rất rõ ràng là nói cậu không cần An Tử Yến, bây giờ cậu lại cần rồi? Đúng rồi, quên nói cậu biết, chuyện tôi cướp nhẫn cậu, An Tử Yến biết rồi." "Không thể nào, nếu anh ấy biết sẽ không..." "Tôi nói cái gì cậu cũng không tin, vậy thì không cần thiết phải nói chuyện." Nghe thấy tiếng cúp máy, điện thoại Mạch Đinh rơi trên giường. An Tử Yến biết chuyện này, anh ấy không kêu cô ta trả lại cho mình, là nhẫn bị vứt bỏ rồi, hay là mình bị vứt bỏ rồi, tuyệt đối không thể nghĩ như vậy nữa, cứ ngừng ở đây, nghĩ đến thời tiết, nghĩ đến trong nhà còn chỗ nào chưa quét dọn, nghĩ đến chuyện trong công việc, quá nhiều chuyện có thể nghĩ, chỉ cần không liên quan đến An Tử Yến, thế nào cũng được. Thời gian một ngày có hai mươi bốn tiếng, hóa ra lại dài như vậy, toàn bộ đồ ăn vặt bị đẩy xuống giường, Mạch Đinh tiếp tục tìm kiếm giấc ngủ. Sáng sớm, Mạch Đinh vừa đến bộ phận quan hệ xã hội, phát hiện ánh mắt của tất cả đồng nghiệp đều tập trung trong phòng làm việc, cô gái ngồi trên bàn làm việc trước mặt An Tử Yến, bộ dạng giống như đang đếm tiền, Phạm Thiếu Quân tức giận không thôi: "Đêm trước tôi rất muốn hỏi, cô ta rốt cuộc là ai, Mạch Đinh cậu biết không?" nếu không phải biết chân tướng, Phạm Thiếu Quân tuyệt đối sẽ tin cô gái này là người yêu của An Tử Yến. Anh ta quay đầu mới nhìn thấy vết thương trên miệng Mạch Đinh: "Miệng cậu làm sao vậy?""Không cẩn thận đụng trúng, vết thương nhỏ." "Vết thương nhỏ? Mặt cậu khiến người ta cảm thấy hình như rất đau, đối với đàn ông chúng ta mà nói chút vết thương này không tính là gì, cậu cũng quá yếu ớt rồi, lẽ nào cũng là chịu ảnh hưởng của cô gái đó? Bọn họ lại không phải là thật, đúng đó, khẳng định không phải là thật, cho nên, Mạch Đinh, có thể xin Yến giới thiệu cho tôi quen biết không." Quách Bình oán trách Phạm Thiếu Quân: "Bây giờ là lúc cậu nên nói mấy chuyện này? Cậu vừa mới chia tay, dù thế nào cũng nên giới thiệu cho tôi." "Cô ta có gì tốt, đàn ông mấy anh..." "Có vài người không phải quan sát động vật, cô cũng không phải sao, cơ thể đẹp, tướng mạo càng đẹp, ai mà không thích, nếu không thì phim Hàn, phim thần tượng tại sao đều tìm trai đẹp, gái đẹp làm vai chính." Nhìn thấy hai người từ văn phòng đi ra, tiếng bàn luận ngưng lại, mọi người đều bắt đầu bận chuyện của mình. "Mạch Đinh, công ty bên kia kêu qua đó một chút." Vẫn cho rằng An Tử Yến thật sự sẽ không nói chuyện với mình nữa, nghe thấy giọng anh, cho dù chỉ là lấy giọng nói của cấp trên, cũng khiến thân thể căng cứng của Mạch Đinh thả lỏng mấy phần. "Vâng, tôi lập tức đi." "Tôi đúng lúc muốn đi qua bên đó, thuận đường cho tôi quá giang." "Ừm." Mạch Đinh sắp trả lời không được, đi theo sau lưng anh, người khác trong thang máy chủ động nhường ra hai vị trí, người bên cạnh hai người họ trò chuyện như hiểu như không, Mạch Đinh đứng ở một bên cảm thấy như có như không. Đột nhiên, kiên cường, yếu đuối, che giấu, bình lặng, tiếng mắng, thế tục...những thứ lúc trước đã từng nghĩ đều trở nên không quan trọng, sau khi cân nhắc không được, trước đó nghĩ không ra, đầu óc đều trống không, ngay cả lý trí cũng không có, Mạch Đinh chỉ thuận theo bản năng đem tay đặt vào long bàn tay An Tử Yến, nhẹ nhàng nắm lấy. tiếng An Tử Yến đang nói chuyện ngừng lại, quay đầu nhìn Mạch Đinh, Mạch Đinh cũng nhìn anh, An Tử Yến sẽ bỏ tay mình ra chứ, An Tử Yến sẽ mắng mình sao, Mạch Đinh ngay cả những điều này cũng không cách nào mà suy nghĩ, cậu chỉ là rất muốn làm như vậy, ngay cả nói chuyện cũng theo bản năng: "Anh chỉ có thể là An Tử Yến của em, về điểm này, anh sẽ phủ nhận sao?" "Về điểm này, anh phủ nhận không được." Trong thang máy ngoại trừ cô gái kia ra, người khác đều nín thở, không cách nào hiểu cũng không cách nào nhận thức, một vị tuyệt sắc mỹ nữ đứng bên phải An Tử Yến, An Tử Yến lại nghiêng về phía Mạch Đinh bên trái, cô gái quan sát Mạch Đinh: "An Tử Yến dựa vào cái gì thích cậu?" Mạch Đinh lúc trước vẫn luôn sợ người khác hỏi vấn đề này, cậu không trả lời được, An Tử Yến cũng chưa bao giờ nói qua anh ấy là thế nào thích mình, nhưng là, có kết quả rồi, bởi vì thật sự quan trọng như vậy sao? "Anh ấy chính là thích tôi, tôi ở trong mắt người khác không đáng để anh ấy thích thì lại làm sao, anh ấy chính là thích tôi!" Đồng nghiệp bên cạnh Mạch Đinh nói: "Cậu đừng giỡn chứ, cho dù ghen tỵ cũng không cần trước mắt bạn gái An Tử Yến đùa như vậy chứ, đừng coi thường người ta được không, còn nói giám đốc An thích cậu, một người đàn ông, không ngại mình buồn..."Cô gái đột nhiên vươn tay ra, Mạch Đinh cho rằng cô ta muốn đánh mình, ai ngờ tay cô túm lấy tóc đồng nghiệp bên cạnh, trực tiếp nện lên vách thang máy, tiếng vang to đến mức khiến người ta hoảng sợ, đồng nghiệp nhũn chân quỳ xuống, cô gái ngồi trên ưng anh ta, một chiếc giày cao gót giẫm lên chân anh ta, chỉ cần anh ta vừa động, gót giày của cô sẽ giẫm vào thịt. "Như vậy giải quyết đơn giản hơn nhiều." "Đây, ở đây là công ty!" lý trí của Mạch Đinh toàn bộ đều hút trở lại, cậu mới ý thức được mình lúc nãy mới làm cái gì, bây giờ lại suy nghĩ vấn đề hối hận cũng không kịp nữa rồi. "Tôi lại không phải người của công ty này." Cô hướng sang An Tử Yến xòe tay ra, Mạch Đinh che trước mặt An Tử Yến: "Cho, cho dù coi như cô dùng bạo lực cướp với tôi, tôi cũng sẽ không đem An Tử Yến cho cô!" "Cướp với cậu? Cậu tặng tôi, tôi cũng không thèm, tôi không có hứng thú với con nít." An Tử Yến đem Mạch Đinh kéo qua bên cạnh, lấy tiền ra đưa vào tay cô ta, cô ta trực tiếp để vào trong áo mình: "Học An Tử Yến nhiều vào, đầu óc gì đó, tôi làm loại chuyện này là phải tăng giá." Cô ta vừa nói chân vừa dùng sức, người đàn ông dưới chân cô đau rên hừ hừ. Cách nói của cô quá ương bướng, An Tử Yến cái gì cũng không nói, cô ta tự mình đánh người, còn yêu cầu tăng giá, hơn nữa An Tử Yến cũng đã hai mươi mấy rồi, làm gì mà tính là con nít gì đó. "Chồng tôi đem tiền đóng băng hết rồi, nếu không tôi sẽ đến đây sao?" thang máy đến lầu một, cô gái mới đứng dậy, trước thang máy đứng không ít người, cô gái nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Tránh ra." Bọn họ cùng nhau đi ra, người xung quanh nhao nhao trao đổi ánh mắt, Mạch Đinh đi vài bước lại quay đầu nhìn đồng nghiệp vừa bị ức hiếp trong thang máy, thông thường sau khi kích động qua đi tiếp theo nhất định là hối hận. An Tử Yến ngừng lại, dùng tay ấn sau gáy Mạch Đinh: "Không thể để em một mình được nữa rồi." Mạch Đinh muốn nói lại, tay đặt sau gáy cậu của An Tử Yến trượt xuống, lướt qua sau cổ, lướt qua lưng, túm lấy tay cậu. Tay nắm không chặt, buông ra rồi, lần nữa lại nắm lấy là được rồi. Nếu quá mệt, thì nghỉ ngơi, lại lần nữa đối mặt là được rồi. Lời cô gái lúc này trong đầu Mạch Đinh rõ ràng lại thâm sâu, bị tất cả mọi người phản đối cũng không chia tay đó chính là chúng ta thắng rồi, thế tục một lần lại một lần nỗ lực tiêu diệt nội tâm mình, tổn thương rồi thì băng bó cho tốt, mắng xong rồi thì lau nước mắt cho sạch, không kiên cường cũng không sao, muốn trốn tránh cũng không sao, chỉ cần anh ở đây. Cô gái vẫn là trực tiếp ngồi vào ghế trước xe thúc giục: "Đưa tôi đi sân bay trước." Cô gái này đến đường không rõ rốt cuộc là thần thánh phương nào, có lẽ nghe thấy cô nhắc đến chuyện chồng mình, địch ý và ghen tuông của Mạch Đinh đối với cô gái cũng hạ xuống: "Cô thật sự không phải đến cướp An Tử Yến chứ?" "Cậu sợ cậu sẽ thua?" đồng thời câu hỏi ngược của cô gái, thì đem một chiếc nhẫn đeo lên ngón vô danh của mình: "Tôi thích nhẫn của mình." Nhìn thấy cô lấy nhẫn ra, Mạch Đinh thiếu chút nữa giật lấy, cũng may trước khi động thủ cậu nhìn rõ đó không phải là nhẫn mình: "Nhẫn tôi đâu, thật sự ném rồi?""Ném vào tay người khác rồi." "Ai?" thấy cô gái không trả lời, Mạch Đinh quay sang An Tử Yến: "An Tử Yến, cô ta đem nhẫn của em ném cho người khác rồi, cứ bỏ qua như vậy sao, lẽ nào anh vẫn đang tức giận em, mấy lời em nói trước đó không phải cố ý, em..." An Tử Yến cắt ngang cậu: "Bây giờ đừng nói với anh mấy cái đó, đợi người ngoài đi rồi nói." Trước mặt người khác, có mấy lời An Tử Yến nào có thể nói ra. "Đợi cô ta đi rồi, nhẫn cũng không tìm thấy thật luôn." Trong xe chỉ còn lại tiếng của Mạch Đinh, lúc sắp đến sân bay, cô gái lấy điện thoại ra: "Tiểu bảo bối của chị, nhớ chị không, đợi chị trở về, chúng ta cùng nhau tắm, cùng nhau ngủ, chị thật muốn hôn em, hôn em mặt đầy nước bọt." Thái độ của cô hoàn toàn thay đổi, giống như một thiếu nữ yêu cuồng nhiệt, Mạch Đinh nghe mà đỏ mặt. "Alô, cậu là ai, lập tức kêu cậu ấy lại nghe điện thoại!" đây thật lúng túng, người trong lòng cô ta đem điện thoại cho người khác nghe rồi, Mạch Đinh dường như phát ra giọng ác, ai kêu cô cứ trưng ra dáng vẻ xem người khác như rác rưởi. Mạch Đinh ở ghế sau nằm bò về trước, nói nhỏ bên tai An Tử Yến: "Nghe nội dung cô ta nói chuyện, chồng cô ta nhỏ hơn cô ta sao." "Cô ta đang gọi điện thoại cho con trai." "Hóa ra là như vậy!" Mạch Đinh gật gật đầu, đột nhiên tăng cao âm lượng: "Con, con, con trai?! Con trai cô ta bao nhiêu tuổi?!" "Hình như học đại học." "Đã lên đại học rồi, vậy mà lại gọi điện thoại như vậy, cô ta chắc là biến thái!" chuyện khiến Mạch Đinh kinh ngạc quá nhiều, kỹ thuật bảo dưỡng của cô ta, tất cả của cô ta. "Cô ta chính là biến thái, em lẽ nào thật sự cho rằng anh sẽ cùng bà dì như vậy xảy ra chuyện gì?" An Tử Yến đem xe ngừng lại. cô gái nghe rõ mồn một đối thoại của hai người, bị kêu là bà dì cũng tính là một trong những rất nhiều địa lôi của cô, cô ta lại lần nữa đánh giá chiếc nhẫn, tự lẩm bẩm: "Tôi nghe nói kim cương rất cứng, không biết viên này của tôi là thật hay giả." Nói xong cô xuống xe, tiếp theo ngón tay vẽ qua thân xe, âm thanh chói tai khiến người ta nhịn không được bịt lỗ tai, cô ở ngoài xe thổi thổi nhẫn: "Xem ra là thật rồi." Nói xong liền đi. Mạch Đinh đối với tùy ý làm bậy của người phụ nữ này cảm thấy tức giận, đây là xe mới của An Tử Yến: "Anh đừng kéo em, em phải đi giáo huấn cô ta." "Anh sẽ không kéo em, có điều, mười em cũng không đánh lại cô ta." "Em đánh không lại anh có thể giúp đỡ mà, anh luôn có thể đánh lại cô ta mà." An Tử Yến đem xe đổi phương hướng: "Không biết." Anh ấy vậy mà cũng không rõ có thể thắng cô ta hay không, nghe khẩu khí hình như chỉ chừng sáu mươi phần trăm, Mạch Đinh truy hỏi: "Cô ta tên gì, em chưa bao giờ nghe anh nói có quen biết loại người này." "Hình như tên Lam Ngân." "Hình như?" An Tử Yến nhún nhún vai: "Anh chỉ quen biết cô ta hơn em hai ngày." "Hai người nhìn lại giống như quen biết hơn em hai trăm năm rồi! Vậy anh thế nào tìm được cô ta." "Đến nhà trẻ cô giáo giới thiệu.""Cô ta là trung gian sao?!" đối tượng mình ghen tuông, ghen tỵ vậy mà là một bà dì có chồng, con trai học đại học, Mạch Đinh không biết phải dùng tâm trạng gì để đối diện. Xe lái trở về, cậu không muốn bỏ qua bất cứ một giây nào hòa hợp cùng An Tử Yến, tranh cãi nhiều rồi, bọn họ ngay cả hòa hợp cũng trở nên rất quen thuộc. "Có điều Lam Ngân hình như mỗi lần rất không cao hứng khi có người mắng vấn đề giới tính nam sinh." Cậu đột nhiên không cách nào gọi người phụ nữ đó là dì, dáng vẻ của cô giống như yêu quái ăn thịt Đường Tăng. "Người yêu con trai cô ta hình như là nam." "Phải không, thật không nhìn ra, người đàn ông kia thật đáng thương, có người vợ như vậy. anh nhất định rất hối hận tìm cô ta đến đúng không, cô ta căn bản không chịu khống chế." Chủ đề nhẹ nhàng còn có thể nói bao lâu, nói nhiều vài câu, sau khi trở về công ty còn có một đống vấn đề đợi giải quyết. An Tử Yến ấn hạ cửa sổ xe, đem một tay đặt lên trên, âm thanh nhàn nhạt khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến nhạc Blues trong quán bar: "Chuyện anh hối hận nhất là đã đánh em, đau không?" Mạch Đinh lắc đầu: "Một chút cũng không đau, giống như lúc bình thường anh đánh em thôi, đem mấy lời em nói quên hết đi, toàn là giả thôi, xin..." "Đừng nói tiếp, đây không phải là vấn đề của một mình em." "Nhưng vấn đề của em nhiều hơn chút, cho nên, cứ như vậy sao, anh không giận em sao?" "Ừm, cứ như vậy." Mạch Đinh từ phía sau cách ghế ngồi ôm lấy An Tử Yến: "Anh thật sự sẽ chiều hư em." An Tử Yến tay chống đầu, kéo kéo khóe miệng: "Hậu quả của chiều hư em anh đã lĩnh giáo qua rồi, nhưng, cho dù như vậy, anh vẫn muốn chiều hư em." Mạch Đinh ló đầu qua hôn lên mặt An Tử Yến: "Đây là quà xin lỗi." Nói xong cậu lại hôn cái thứ hai: "Đây là quà hòa hợp." Tiếp theo là cái thứ ba: "Đây là quà lúc nãy anh làm em cảm động." Cái thứ tư, thứ năm, cậu hôn đến không muốn ngừng lại. "Anh sao lại có thể dễ dàng như vậy tha thứ cho em chứ." Mạch Đinh đang tìm mắng, cậu muốn nghe châm chọc của An Tử Yến, tay của An Tử Yến hướng ra sau sờ lên tóc Mạch Đinh: "Có thể bởi vì anh quá yêu em rồi." Lời tình xuất quỷ nhập thần lại cứ vào lúc này mà phát động công kích, cậu cũng sắp quên âm thanh lúc An Tử Yến nói tiếng "yêu" này rồi, máu chảy loạn trong huyết quản, trái tim đập lung tung trong lồng ngực, thân thể của em, khí quản của em, đều bị anh khống chế. "Anh vừa mới nói gì, em không nghe thấy." "Đừng có mỗi lần giành xin lỗi, đồ ngốc, em đợi thêm lúc nữa, thì có thể nghe thấy lời xin lỗi của anh." Anh nghiêng đầu qua hôn Mạch Đinh, Mạch Đinh vội vàng đẩy anh ra: "Nhìn trước mặt!!" "Trước mặt nào?" "Nhìn đường." "Đường nào?" "Còn có đường nào nữa! Anh đang lái xe, chú ý an toàn giao thông." "Chỉ nhìn em không được?" hóa ra An Tử Yến không chỉ độc miệng, cũng sở trường trêu chọc lòng người, cũng may bình thường anh rất ít biểu hiện ra mặt này, nếu không mình đối với anh ấy phải qua bao nhiêu hố lửa. "Đương nhiên không được! Ít, ít ra lúc lái xe không được, lúc khác để anh nhìn hai cái cũng không thiếu miếng thịt." Tay cậu gác lên vai An Tử Yến, nhìn thấy tín hiệu đèn trước mặt: "Đèn đỏ, đèn đỏ!" An Tử Yến đạp thắng xe, dùng sức kéo tay Mạch Đinh, suýt chút đem cả người Mạch Đinh kéo đến ghế trước. "Anh làm..." âm thanh ngừng lại, cậu có thể cảm nhận được có gì đó đeo lên ngón tay vô danh, cậu biết đó là gì. "Sau này đừng để người khác cướp mất." "Tuyệt đối sẽ không! Này, An Tử Yến, sau này chúng ta vẫn sẽ tranh cãi sao?" "Chắc là vậy." "Vậy lần sau sau khi tranh cãi lại có thể nghe thấy anh nói yêu em rồi." Mạch Đinh cười nói. "Anh có nói sao?" Nguồn : we btruy en onlin ez.com "Có nói, là lúc nãy!" "Lúc nãy là lúc nào." "Lúc nãy chính là lúc nãy!" Con người có xem là sinh vật đa tình nhất không, bởi vì một bộ phim mà yêu một diễn viên, bởi vì một bài hát mà yêu thích ca sỹ, bởi vì một cuốn tiểu thuyết mà yêu tác giả, bởi vì một bộ phim hoạt hình mà yêu diễn viên lồng tiếng. Đa tình, tình cảm quá nhiều có thể dùng ở quá nhiều nơi, bị tình cảm tổn thương một lần rồi một lần, thề sẽ không tin tưởng tình cảm nữa, nhưng cuối cùng lại bất tri bất giác chìm vào, hoặc là, vẫn đang khát vọng, khát vọng tình cảm này chính là tình yêu.