Người dịch : Pinky Nguồn : wattpad.com/story/107771402
PHIÊN NGOẠI 9: HAI NGƯỜI KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI ĐƯỢC (HẠ).
Trong nhà đã trở thành nơi vô cùng nguy hiểm, Mạch Đinh và Tô Tiểu Mễ rất khó liên lạc với nhau, Mạch Đinh thức dậy sớm thì Tô Tiểu Mễ còn ngủ nướng, thậm chí thời gian buổi trưa còn không ổn, phía sau mỗi người đều có người bảo hộ. Lúc Mạch Đinh rãnh, Tô Tiểu Mễ có việc, mà lúc Tô Tiểu Mễ rãnh, thì Mạch Đinh lại bận tít mù, hơn nữa cùng vị Tô Tiểu Mễ kia dùng cascg thức tin nhắn để liên lạc cũng quá mệt người, cậu ta gửi một đống liên tiếp mà trong đó chỉ có nhiều nhất một câu có thể nói bình thường, nhìn thật hại mắt. "Em lén lén lút lút lại muốn làm gì?" "Không làm gì hết." Mạch Đinh đem điện thoại giấu sau lưng: "Vừa tan ca vì để hết mệt mỏi, em, em đang selfie." Có lẽ càng mệt mỏi hơn là An Tử Yến mới đúng, anh nhìn Mạch Đinh một cái, nhẹ thở ra một hơi: "Em muốn đối phó anh, chuyện này anh không quan tâm, có điều, em xem Tô Tiểu Mễ thành đối tượng thương lượng..." Mạch Đinh thay Tô Tiểu Mễ nói: "Anh coi thường cậu ấy?!" "Anh coi thường trí năng của cậu ta." "Cậu ấy đây gọi là người tài vẻ ngoài đần độn." "Anh bây giờ cũng coi thường trí năng của em." "Dù sao anh cũng luôn coi thường rồi! Lát nửa ở trước siêu thị ngừng một lúc, trong nhà rất nhiều đồ dùng sắp hết rồi." "Đợi toàn bộ đồ đều dùng hết rồi mua một lần không được sao." "Không được!! Em cũng coi thường phương diện này của anh, mỗi lần đều đem việc chất đống làm hết, còn nói bản thân không phải mắc chứng trì hoãn!" Xe ngừng lại ở trước siêu thị lần trước Mạch Đinh làm thêm, nghề nghiệp làm thêm ngắn ngủi của Mạch Đinh trong một ngày liền kết thúc quay về làm khách hàng. An Tử Yến chầm chậm đẩy xe hàng, Mạch Đinh ở phía trước đi nhanh: "Anh tùy ý đi dạo, em qua bên kia lấy sữa." Cậu vội vàng đi xa ra, gọi điện thoại cho Tô Tiểu Mễ: "Alô, tôi vừa tan ca, cậu gần đây có nghĩ ra được cách gì không?" "Nghĩ ra được ngàn vạn kiểu! Ah ha ha ha! Còn cậu?" "Tôi vẫn chưa nghỉ ra, cách lần này của cậu sẽ không bị Nghiêm Ngôn phát hiện chứ?" "Cậu còn thật sự tin lời của anh ấy? Chuyện trộm tiền và bàn chải đánh răng là lúc chúng ta trò chuyện sau đó bị anh ấy phát hiện, anh ấy mới phát hiện, lại ngại thừa nhận cho nên hãy dũng cảm, tôi hiểu đàn ông kiểu đó, An Tử Yến cũng như vậy, lòng tự tôn cực mạnh." "Tôi cũng cho rằng như vậy." "Ngôn đến rồi, đợi lát nữa gọi cho cậu." Tô Tiểu Mễ cúp điện thoại, Mạch Đinh từ giá phía sau nhìn vị trí của An Tử Yến, lấy sữa đi qua để vào xe đẩy, tiếp tục như không có gì đi chọn đồ, không lâu sau cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, cậu lại tìm lý do rời đi. "Lúc nãy nói đến đâu rồi." "Lòng tự tôn của bọn họ cực mạnh." "Đúng đúng, vừa không hợp tâm ý của bọn họ là liền phát tính khí, tính gì chứ, bọn họ xem mình là hoàng thượng chắc, muốn người hầu hạ mới thoải mái, ai cũng là cuộc đời ba mẹ nuôi, đúng không." Lúc trước còn nói Bạch Tiểu Tư và An Tố tụ tập với nhau thì nói xấu đàn ông, cậu và Tô Tiểu Mễ tụ chung một chỗ cũng trò chuyện không phải chuyện tốt gì, Mạch Đinh liếc ra sau một cái, phát hiện An Tử Yến đang lại gần, vội vàng cúp điện thoại, hai người bọn họ cứ như vậy qua qua lại lại cúp điện thoại của đối phương, thật sự muốn hỏi bọn họ rốt cuộc như vậy có mệt hay không.Hai túi hàng to đầy, mỗi người một túi, sau khi đem đồ bỏ vào cốp sau, Mạch Đinh chủ động ngồi vào ghế lái: "Em lái xe cho, bình thường anh rất ít vận động, hôm nay trong siêu thị đi lâu như vậy chắc rất mệt." Cậu đã hoàn toàn quên nội dung đối thoại với Tô Tiểu Mễ, đây là phương thức cuộc sống tinh thần phân liệt gì đó, một bên mắng An Tử Yến quá đáng, một bên lại không ngừng đối tốt với anh. Lúc về nhà sắp xếp đồ đã mua về, Mạch Đinh luôn nhíu mày, tâm tư hoàn toàn đặt lên cuộc điện thoại cùng Tô Tiểu Mễ, hình như mua rất nhiều thứ không cần về, cậu đem đồ không dùng tới bỏ vào một túi khác, cười hi hi đem túi đặt trước mặt An Tử Yến: "Em giúp anh lựa mấy món đồ, đều là anh cần, thanh toán hóa đơn." Ngón tay An Tử Yến mở túi ra nhìn vào đồ bên trong: "Muốn đưa anh đúng không, vậy anh sẽ đem mấy thứ này toàn để anh dùng." Mạch Đinh âm u thu lại túi, oán than: "Số em thật khổ mà, vì cớ gì mỗi đêm phải sống trong khủng bố bị đe dọa, nói anh biết, là em khoan dung độ lượng với anh, nếu em thành tâm muốn đe dọa anh, sẽ dọa anh đến không ngủ được." "Thử xem, vừa hay đêm nay anh không muốn ngủ lắm." "Anh đừng hối hận, đợi đó." "Lại muốn tìm quân sư trí năng bằng không của em?" "Tìm cậu ấy thì sao, em chịu đủ cảnh đông trốn tây tránh rồi, hai người lớn bọn em trò chuyện còn phải lo sợ bọn anh sao?" nói là nói vậy, Mạch Đinh vẫn là lấy điện thoại đi ra cửa, lúc cậu mở cửa, tiếng của An Tử Yến từ phía sau vang lên: "Không phải chỉ có bọn em mới biết liên lạc, tốt bụng nói em biết một chuyện, trong điện thoại của Tô Tiểu Mễ có máy nghe trộm, nội dung trò chuyện của hai người một chữ không thiếu đều được ghi lại, Nghiêm Ngôn nói tối nay sẽ gửi cho anh." Cơ mặt Mạch Đinh căng cứng, cậu và Tô Tiểu Mễ cùng nhau nói xấu biết bao về An Tử Yến và Nghiêm Ngôn, một vài lời trong đó nếu như bị phát hiện bảo đảm sẽ chết không hề nghi ngờ. Mạch Đinh không tiếp xúc qua máy nghe lén, không hiểu lắm về tính năng, An Tử Yến nói nọi dung nói chuyện của hai người bị ghi lại, vậy gửi tin nhắn chắc sẽ không có chuyện gì chứ, trước thông báo cho Tô Tiểu Mễ mới được. <Nghiêm Ngôn gắn máy nghe lén trong điện thoại cậu.> <Cái gì?! Vậy thì phải làm sao, phải làm sao, phải làm sao, anh ấy dựa vào gì, dựa vào gì, dựa vào gì.> xem ra nội tâm của Tô Tiểu Mễ rất hỗn loạn, tật xấu đã trở nên nghiêm trọng. <Đừng hoảng, Nghiêm Ngôn có thể chỉ là ghi lại nhưng chưa nghe, chúng ta còn có cơ hội tráo đổi, nhân lúc bây giờ nói vài lới khiến bọn họ vui vẻ đi, đừng quá rõ ràng, chúng ta tìm nơi lén gọi điện, bọn họ sau khi nghe có lẽ sẽ không truy vấn nữa.> <Chủ ý hay.> Mạch Đinh ngồi giữa cầu thang, diễn loại chuyện Tô Tiểu Mễ quen thuộc nhất, điện thoại vừa thông, cậu ta liền khoa trương nhiệt tình: "Alo, Mạch Đinh, cậu có thể dạy tôi cách càng thêm yêu Ngôn không, tim của tôi vẫn không đủ cuồng nhiệt, rõ ràng đã rất yêu anh ấy, nhưng tôi, vẫn muốn yêu, vẫn muốn yêu nhiều hơn, ah, tôi không cách nào thỏa mãn thân thể và nội tâm." Mắt Mạch Đinh sắp không còn nhìn thấy tròng đen, đã kêu tên tiểu tử Tô Tiểu Mễ này đừng làm quá rõ ràng mà. "Tôi cũng không có cách nào dạy cậu, bởi vì tôi cũng đang tìm cách càng yêu An Tử Yến hơn, không bằng chúng ta nghiên cứu đi, cậu chắc có thể nghỉ ra ngàn vạn cách để tình yêu trở nên càng ngọt ngào hơn, lúc trước nói xấu bọn họ đều là vì che giấu nội tâm, sợ bọn họ biết suy nghĩ thật sự từ tận đáy lòng của chúng ta, làm việc nhà cũng không oán không hận, chỉ muốn đem anh ấy hầu hạ như một hoàng đế, aiz, tôi thật hạnh phúc, vô dục vo cầu." đừng chỉ trích người khác, cậu cũng không thua gì người khác đâu. Hai người tôi một câu cậu một câu, tự biên tự diễn một vở kịch mãi mãi không có người nghe thấy, trong lòng còn cho rằng mình thật thông minh. Cùng lúc đó, An Tử Yến ở trong phòng gửi một tin nhắn cho Nghiêm Ngôn. w๖ebtruy๖enonlin๖ez <Tạm thời sẽ ngừng một lúc, lần sau đến lượt anh giải quyết.>