Sau khi phát tiết xong, Tư Mã Ngung cẩn thận đút Từ Húc ăn tổ yến.
“Ngung, ta không muốn ăn nữa, ngày ngày đều phải ăn, chán lắm”. Hắn ngậm chặt miệng tỏ vẻ không muốn ăn.
“Húc Nhi ngoan, ăn một chút, nếu không đứa bé sẽ không có dinh dưỡng”. Ánh mắt Tư Mã Ngung tràn ngập kiên nhẫn, dường như rất lo lắng cho đứa bé.
“Được rồi, vậy thì ăn một chút, ta chỉ sợ dinh dưỡng quá nhiều, vừa ra đã phì phì nộn nộn”. Từ Húc thấy y đem đứa bé ra uy hiếp mình, đành phải ngoan ngoãn há mồm, tiếp tục ăn tổ yến.
“Khởi bẩm Thánh Thượng, mẫu gia Hiếu Từ hoàng hậu vừa rồi phái người vào cung cấp báo, nhưng vì đêm trước là vạn thọ Thánh Thượng, Hoàng hậu nương nương lại đang mang thai, đang lúc đại cát đại lợi, lão nô thật sự không dám bẩm báo”. Lý Trường An tiến vào, giọng nói hơi toát ra sự sợ hãi.
“Không cần ấp a ấp úng, nói đi, trẫm và hoàng hậu đều là quý nhân, có Bách Linh bảo hộ, sợ tai ương gì?”. Tư Mã Ngung biết nhất định là tin người chết mới có kiêng kị, vì thế buông bát xuống, ngồi lên ngai vàng.
“Ngươi có chuyện gì thì nói nhanh đi”. Từ Húc cũng mở miệng thúc giục.
“Tuân chỉ, thái sư, quốc trượng thừa ân công Trần Kính Văn tối hôm qua ở trong phủ vì bệnh mà mất, con trai trưởng Trần Thụ Điền dâng di biểu, thỉnh cầu Thánh Thượng ban thưởng thụy hiệu* để mai sau được vẻ vang”. Lý Trường An từ trong ngực lấy ra một phần tấu biểu.
* là tên được đặt cho những người quá cố, thường là vua chúa, nhưng cũng có một số người khác
“Di biểu? Trẫm không muốn xem, Đường Tống trước kia, có người nhà đại thần lén cầu ban thụy hiệu. Tuy nhiên, từ trước đến nay chưa có đại thần nào được ban thụy hiệu, một vài đại thần sau khi qua đời đều là do lễ bộ định ra tên thụy trình lên cho trẫm lựa chọn, tất cả được xuất phát từ ân điển của trẫm. Chờ lễ bộ dâng tấu, trẫm mới hạ chỉ”. Tư Mã Ngung giải thích quy củ ban thụy hiệu của triều đình cho Từ Húc.
“Ngung, hắn dù sao cũng là phụ thân của Hiếu Từ hoàng hậu, ngoại tổ phụ của Hiền Nhi, hay là ngoại lệ khai ân đi, xem như để ta tích phúc cho đứa bé trong bụng”. Hắn cầu xin.
“Trường An, mau trình lên hạ sách ‘hồng xưng thông dụng’”. ‘Hồng xưng thông dụng’ gồm ba quyển, phân biệt các thụy hiệu có thể dùng cho những người có thân phận khác nhau: thượng sách dành cho đế hậu, trung sách dành cho phi tần, chư vương, hạ sách dành cho văn võ quần thần.
Lý Trường An nhanh chóng lấy ra đưa cho hoàng đế.
“Húc Nhi, trẫm nghĩ sẽ đặt là thụy văn túc, đạo đức bác văn viết văn, chấp tâm quyết đoán viết túc”. Tư Mã Ngung nhìn một lần, cuối cùng quyết định ban thưởng thụy văn túc, coi như không tồi, nhưng còn hơn văn chính, văn trung chữ Nhật rất kém cỏi.
“Vì sao không phải là thụy văn chính, đạo đức bác văn viết văn, nội ngoài phục tòng viết chính, hay là cương trực bất a viết chính”. Thụy văn thần từ trước đến nay lấy văn chính là một điều tôn quý, lệ thường thụy văn chính phải xuất phát từ việc hoàng đế đặc biệt tự mình khâm định. Lễ bộ thì nghĩ cao lắm cũng chỉ được văn trung, triều đại khai quốc tới nay chỉ có hai trọng thần có công lớn là có được thụy văn chính.
“Lão quốc trượng có tư cách này sao, hắn một chút cương trực cũng không có, về phần trong ngoài phục tòng, thật sự là rất miễn cưỡng, bao năm qua rất nhiều đại thần so với hắn có không ít công lao cũng không được thụy văn chính, cái gọi là đại sự được đại danh, tế hành (thứ bậc nhỏ) được tế danh, cho dù trẫm có vì Hiếu Từ hoàng hậu cũng vô pháp lạm dụng ân điển”. Tư Mã Ngung phủ quyết đề nghị của hắn.
“Ngung, vậy thụy văn trung đi, đạo đức bác văn viết văn, nguy thân phụng thượng viết trung, lúc cung biến trước đây hắn quả thật làm được điều đó”. Từ Húc chịu lui cầu tiếp.
“Được rồi, vậy thụy văn trung, Trường An, truyền chỉ nội các, trẫm biết thái sư, quốc trượng thừa ân công Trần Kính Văn chết vì bệnh, lòng rất tiếc hận, vì nghĩ đại thần cả đời làm theo việc công, trẫm ban thụy văn trung, đạo đức bác văn viết văn, nguy thân phụng thượng viết trung, phần thưởng lo việc tang là ba nghìn hai quan, thưởng chức kim kinh bị, trưởng tử Trần thụ Điền tiếp tục duy trì tước vị, hộ tống đại thần quay về quê nhà hạ táng, bài vị nhập tự kinh sư, chuẩn ở gia hương chuyên từ phụng tự, khâm thử. Cứ thế mà làm”. Tư Mã Ngung tuy rằng ghét Trần Kính Văn, nhưng thấy Từ Húc kiên trì, mình lại ở thế thượng phong, cũng đành chấp nhận làm theo.
“Hiền Nhi, ngươi vào đi”. Hắn đạt được mục đích, liền gọi đứa con tiến vào.
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng mẫu hậu, nhi thần thay mặt ngoại tổ phụ tạ ơn phụ hoàng long ân”. Lấy tên Từ Lộ, Tư Mã Hiền nấp ở bên ngoài bước vào phòng quỳ gối hành lễ với phụ hoàng.
“Các ngươi sớm có dự mưu? Thật quá công bằng”. Tư Mã Ngung biết mình đã bị tính kế.
“Bẩm phụ hoàng, là như vậy, đại cữu phụ đêm khuya hôm qua đến thừa ân công phủ nói cho nhi thần, sáng nay vào triều, trộm tìm mẫu hậu thương lượng”. Từ sau việc hoàng hậu lẫn thái tử lần lượt băng thệ, Trần Đảng hoàn toàn sụp đổ, hoàng đế đồng ý cho huynh đệ Hiếu Từ hoàng hậu biết bí mật, Trần Thụ Điền biết hoàng đế ghét lão phụ, lễ bộ đặt thụy, hoàng đế định thụy, tất nhiên không thể được đến văn chính hoặc văn trung mĩ thụy, vì thế cầu xin Hiền Nhi tìm hoàng hậu hỗ trợ.
“Húc Nhi, sau này có chuyện gì thì trực tiếp nói cho trẫm, trẫm sẽ không tức giận, ngươi đang mang thai, không cần hao tổn tâm trí, biết không?”. Tư Mã Ngung uống một ngụm trà.
“Ngung, ta biết rồi, ta sẽ không vì thế mà mệt nhọc đâu, ngươi không cần lo lắng”. Từ Húc cười ngây ngô. w๖ebtruy๖enonlin๖ez “Trường An, ý chỉ thêm vào một câu, thưởng hậu kinh bị, duy trì tước vị trước kia, hơn nữa lệnh An Lạc Hầu thế tử Từ Lộ thay mặt trẫm đích thân tới cúng bái”. Tư Mã Ngung biết con muốn đi cúng bái ngoại tổ phụ, nên muốn để nó thân tế.