Sáng sớm ngày sáu tháng mười, Long Khánh năm thứ mười, các quan thần tụ tập trên chính điện. Hôm nay là ngày vạn thọ hai tuần hoàng đế, cho nên Tư Mã Ngung sẽ không thương nghị chính sự, chỉ ở ngự điện để quan thần đến chúc mừng, sau đó trở lại tẩm cung nhận lời chúc từ phi tần, người thân.
Tư Mã Ngung đỡ Từ Húc bước lên bậc thang, hắn mặc trang phục dành cho phụ nữ có thai. Từ lúc mang thai tới nay hắn chưa tham dự lễ chúc, bởi vậy một số triều thần tò mò chăm chú nhìn hắn, dù sao nam nhân mang thai cũng là chuyện khó tin.
“Kiền bình tường vân hỗ tử minh, tứ hải thần dân chúc thánh linh. Thục khí chuyển giai minh, nghiêu lục hi đồ xán ngự bình. Tung hô biến tại đình, thiên trình thụy, địa hiệu linh. Nam cực củng thai tinh, hàng tỉ tái, tụng an khang. Nhị nghi thanh trữ, tam thần thuận tắc. Duy đế ngưng mệnh, hàm mạo khu vực. Nhân ân nghiễm đàm, chí vu động thực. Cửu đạo hóa thành, long công tuấn đức. Thánh nhân đa thọ, niên thế vạn ức(1)“. Trần Thiết chuẩn bị Đơn bệ đại nhạc (dàn nhạc cung đình) hai bên điện, lúc đế hậu bước lên sẽ bắt đầu tấu xướng vũ nhạc lễ ngự điện vạn thọ hoàng đế
Lỗ bộ nghi thức của Hoàng đế, gồm tán, lọng, quạt, áo cừu, tinh, tiết, phan, tràng, kì (2) được Trần Thiết đặt ở ngoài điện, cùng với Cửu Long cán cong tán (3) trước điện được dâng lên, tượng trưng hoàng đế đã an vị trên ngai.
“Thánh Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”. Các quan thần dập đầu hành lễ.
“Các khanh bình thân”.
“Tạ ơn Thánh Thượng vạn tuế”.
“Thần thái phó, đại học sĩ điện Văn Hoa Phương Tuyền, nhân ngày sinh thần của hoàng đế bệ hạ, đã cẩn thận dẫn văn võ quan liêu kính chúc thọ vạn tuế”. Nội các thủ phụ Phương Tuyền tay cầm ngà voi bước ra khỏi hàng quỳ gối, các quan thần cũng đồng loạt quỳ theo.
“Các khanh bình thân”
“Tạ ơn Thánh Thượng vạn tuế”.
“Hoàng hậu đang mang long tử, thêm việc vạn thọ này trẫm lại thêm vui mừng. Nhạc phụ quốc trượng Từ Hữu Quân gần đây có công với nhân dân Thiểm Tây, làm vang dội uy đức của triều đình đến vùng biên cương phía tây, truyền chỉ phong hàm thái phó, ngay hôm đó điều nhiệm làm Tổng đốc kiêm đại học sĩ Võ Anh điện”. Tư Mã Ngung biết hắn muốn gặp cha mẹ, không thể không cho nhạc phụ mẫu làm bạn hắn lúc hắn sinh, bởi vậy thế cục đã định, tức hạ chỉ điều Từ Hữu Quân quay về.
“Nô tì tạ ơn Thánh Thượng”. Từ Húc hiện tại đang ngồi trên phượng ỷ, bởi vì hai chân đột nhiên bị rút gân, bởi vậy một tiểu nô quỳ gối trước ngai vàng mát xa cho hắn.
“Không cần cảm tạ, mau vì trẫm sinh hai tiểu hoàng tử hay tiểu công chúa phì bạch đáng yêu cũng được, trẫm sẽ chịu đựng”. Tư Mã Ngung ngọt ngào cười, tuy đã đè thấp âm lượng, nhưng bởi vì trong điện thanh tĩnh, các quan thần vẫn có thể nghe được đối thoại của Đế hậu.
Chịu đựng chuyện gì, các đại thần đều là nam nhân, đương nhiên trong lòng hiểu được, chỉ là bọn hắn có thê có thiếp, cho dù bất hạnh trong lúc hoài thai, cũng có thể đến thanh lâu tìm hoan, không cần chịu đựng, bởi vậy một số người thầm giễu cợt hoàng đế.
“Ngung, ngươi thật không đứng đắn, các quan thần đều đang nhìn, ngươi cũng không phải lần đầu tiên làm phụ hoàng, không cần thái quá như vậy, không sợ người người cười chê sao?”. Hắn thấy quan thần lộ ra biểu tình khiếp sợ, cho nên thẹn thùng quở trách hoàng đế.
“Bọn họ ai dám ý kiến về gia sự của trẫm, các ngươi nói xem có đúng không?”. Tư Mã Ngung nhìn quét xuống dưới.
“Khẩn cầu phụ hoàng nghe theo lời mẫu hậu, không cần thất lễ trên điện, đe dọa quan thần”. Khổng Chiêu Minh thấy nhạc mẫu khó xử, hoàng đế nhạc phụ chắc hẳn sẽ không làm khó mình, bởi vậy làm càn nói thẳng.
“Khổng khanh gọi trẫm và Tử Đồng là gì, trẫm có phải đang nghe lầm không?”. Tư Mã Ngung đối với việc Khổng Chiêu Minh công khai cùng hoàng tử có gian tình rất không cao hứng, nếu không có Từ Húc ở đây, y khẳng định đã gây xung đột rồi.
“Ngung, dừng được rồi, để ta nói cho bọn họ. Các khanh nghe rõ rồi chứ, bản cung đã coi Khổng khanh là hiền tế (con rễ), bởi vậy hắn mới xưng Thánh Thượng và bản cung là phụ hoàng, mẫu hậu, không cần phải kinh ngạc”. Từ Húc thấy quan thần ghé mắt, cho nên thay Khổng Chiêu Minh giải thích.
“Một ngày trẫm chưa chính thức tứ hôn, thì nó chưa phải là con của trẫm”. Tư Mã Ngung tức giận bất bình, các quan thần đều suy nghĩ về ái nhân của Khổng Chiêu Minh, nhưng đại nữ nhân Xương Bình công chúa của hoàng đế mới bảy tuổi, bàn tính chuyện hôn sự có phải quá sớm hay không? Không một ai nghĩ đến người đó lại là Hán quận vương.
“Gạo đã nấu thành cơm, phụ hoàng còn có thể đổi ý sao?”. Khổng Chiêu Minh tiếp tục nói. Các quan thần đối việc Xương Bình công chúa bảy tuổi đã thất thân, tỏ vẻ đồng tình sâu sắc, hẳn là rất đau đi, trách không được hoàng đế một bộ muốn giết chết hắn.
“Hoang đường, bãi triều”. Không ai nghĩ đến các quan thần hiểu lầm, vì thế tin Xương Bình công chúa vô tội thất tiết lặng lẽ truyền ra ngoài. Tư Mã Ngung ôn nhu đỡ Từ Húc đứng dậy, bước xuống bậc thang bãi giá hồi cung.
“Hoàn cung thái bình hoàng cung phúc lộc nghi, vĩnh thiệu hồng đồ phi phi cơ. Đồng bệ trường tiên chi, nhạc tấu tiêu thiều đan phượng nghi. Nam sơn hiến thọ chi, nhân tâm duyệt, thiên ý tùy. Vi đức biến quần lê, ca nhạc khải, vạn niên tư. Giám quan duy đức, phi mệnh duy hoàng. Triệu tư thọ vực, bạc hải yếu hoang. Vật tính mậu dục, dân tục nhạc khang. Quan đái chi quốc, vọng đấu biện phương. Viết duy vạn niên, đồng vu hạo thương (4)“. Đơn bệ đại nhạc lại xướng một đoạn nhạc. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Thánh Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”. Các quan thần cuối đầu hành lễ.
Khổng Chiêu Minh cười trộm. Sau khi đế hậu rời đi, các quan thần đều tiến lên chúc phúc, có người hỏi: đến tột cùng tư vị như thế nào? Hắn đáp một chữ: thích, sau đó cười mà không nói. Bởi vậy mấy năm sau, khi chiếu thư tứ hôn được ban xuống, các quan thần ngộ ra người xuất giá chính là Hán quận vương đều bị dọa ngã lăn quay, nhưng đó là việc sau này.
—————————————————
(1), (4) Đoạn nhạc mừng thọ Hoàng đế. Vì có quá nhiều từ Hán Việt cũng như ngôn ngữ cung đình vì thế bọn ta mạn phép không ghi ra, vì cũng chẳng hiểu để edit kiểu gì. Mọi người cứ đọc tạm như thế nhé.
(2) Các loại vật dụng dùng trong lễ nghi của Hoàng đế.
Tinh: thứ cờ trên ngù có cắm lông. Ngày xưa ai đi sứ cũng đều cầm cờ này
Phan: thứ cờ có bức vóc hay lụa rủ xuống
Tràng: còn gọi là cờ xí, dùng để đón rước, trang trí trong các dịp lễ lớn
Kỳ: Cờ, dùng vải hay lụa buộc lên cái cán để làm dấu hiệu
(3) Một loại ô dùng trong sinh thần hoàng đế. Có thể hiểu đại khái nó giống như chiếc ô ngày nay của chúng ta nhưng tán của nó rộng hơn ==