Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 13



Cố Kỳ về đến ký túc xá, anh định mở cửa bỗng dưng sững lại.

“Đưa tay lên.”

Tay phải đưa lên.

“Hạ tay xuống.”

Tay phải hạ xuống.

“Đưa tay lên.”

Tay phải đưa lên.

Mấy lần lặp đi lặp lại như vậy, Cố Kỳ cúi đầu nhìn tay mình.

!!!! Chẳng phải cơ và đại não vẫn đang phối hợp vô cùng ăn ý đây sao?

Sao cứ hễ đứng trước mặt Lục Phán Phán là mất kiểm soát hết vậy?

Một loạt động tác này đều đã bị Hoắc Tu Viễn, người vừa đi ăn trưa về nhìn thấy.

Miệng anh ngậm chặt ống hút, theo dõi thằng bạn cùng phòng đứng ngay trước mặt lẩm bẩm gì đó, bàn tay năm ngón xòe ra, một nhịp lên lại một nhịp xuống, trông khá có tiết tấu.

Hoắc Tu Viễn trầm ngâm, hỏi: “Cố Kỳ, cậu biết rap từ khi nào vậy?”

Cố Kỳ: “………”

Tắm giặt xong trở ra, Cố Kỳ nhìn lướt qua lịch học, sau đó nhanh chóng hoàn thành nốt bài tập được giao từ tuần trước, tiện thể đặt một phần cơm.

Hoắc Tu Viễn ngồi xoay lưng lại với anh đọc sách.

Hai người không nói chuyện, phòng ký túc xá im phăng phắc không một tiếng động.

Qua một lúc lâu, Hoắc Tu Viễn chợt nghe thấy tiếng bấm bút vang lên, lặp đi lặp lại mấy lần liền.

“Sao thế? Có câu nào không giải được à?”

“Tôi không giải được bài?” Cố Kỳ vô cớ nổi nóng, “Dù cậu có chuốc tôi hai lít rượu trắng thì tôi vẫn có thể đứng ngay đây làm một bài phân tích chuyên sâu mô hình định giá tài sản vốn cho cậu xem đấy.”

Hoắc Tu Viễn nghe xong mà thấy nực cười bèn đi qua ngó thử, nhưng đúng thật là bài tập mà giảng viên giao cho, Cố Kỳ đã làm xong từ đời nào.

Thế chắc là đến tháng rồi.

Hoắc Tu Viễn quay về bàn mình, định bụng xuống căn tin mua một lon nước lạnh, nhưng vừa sờ tay thì lại không thấy thẻ giao thông công cộng của mình đâu.

Anh vội vàng sờ khắp người mình mà vẫn không tìm thấy tấm thẻ.

Đó không phải là một tấm thẻ bình thường, trong khuôn viên Duẫn Hòa, nó không khác gì chứng minh thư của từng sinh viên, vào thư viện cần, đi xe buýt trường cần, đến cả vào nhà ăn mua đồ ăn vặt cũng cần nốt.

Hoắc Tu Viễn cẩn thận nhớ kỹ lại, rất có khả năng trưa nay mua cơm xong anh đã tiện tay đặt lên bàn rồi quên mang về mất.

Thế là cũng chẳng kịp nói với Cố Kỳ tiếng nào, anh đã co giò lao đến nhà ăn.

Trong thẻ không có bao nhiêu tiền, nhưng muốn làm lại thì rất phiền phức, vậy nên Hoắc Tu Viễn thà rằng phải lao ra giữa cái nắng chói chang của ngày hè còn hơn là lủi thủi xếp hàng trước phòng cấp lại thẻ.

Đến nhà ăn, ánh mắt anh lướt đến đâu cũng thấy toàn đầu là đầu, cái bàn anh ngồi ban nãy không biết đã đón thêm bao nhiêu nhóm sinh viên, đừng nói là tấm thẻ giao thông, đến cả hạt cơm bé tẹo cũng chẳng còn nữa là.

Hoắc Tu Viễn đầu hàng.

Còn chưa xếp hàng ở phòng cấp lại thẻ của trường thì chưa được gọi là học đại học.

Thế là anh đành phải ngậm ngùi quay về, nhưng vừa ra đến cổng nhà ăn, Hoắc Tu Viễn bỗng sực nhớ ra, trường mình còn có văn phòng tìm đồ thất lạc.

Văn phòng tìm đồ thất lạc không đông người, Hoắc Tu Viễn vừa đi đến đã thấy một cô gái đứng đó, đưa tấm thẻ qua, còn nói kèm thêm vài lời.

Hoắc Tu Viễn nhìn theo, đó chẳng phải là tấm thẻ anh làm mất sao!

Vừa đúng lúc cô gái kia quay đầu lại, Hoắc Tu Viễn nhìn thoáng qua, trùng hợp đấy.

“Bạn Hứa!”

Lục Phán Phán định đưa thẻ xong thì đi ngay, nhưng Hoắc Tu Viễn đã gọi cô lại.

“Bạn Hứa!”

Lục Phán Phán mơ hồ quay đầu.

“Cậu gọi tôi sao?”

Hoắc Tu Viễn gật đầu cười: “Đúng vậy, chúng ta từng gặp nhau rồi, cậu không nhớ tôi à?”

Anh vừa nói hết câu, Lục Phán Phán đã nhớ ngay, cô từng sử dụng nghệ danh “Hứa Mạn Nghiên” trước mặt người này.

Cô đang bối rối vô cùng.

“Nhớ…. tôi nhớ ra rồi.”

Hoắc Tu Viễn đưa tấm thẻ sinh viên ra, nụ cười tươi rói lộ hai hàng răng trắng bóc.

“Cảm ơn cậu nhé!”

Lục Phán Phán cố hết sức giữ cho nụ cười của mình trông thật tự nhiên: “Không có gì, cậu không phải khách sáo.”

Hoắc Tu Viễn là thanh niên tiêu biểu của câu “Có ân tất báo”, anh khăng khăng phải mời cô một ly nước cảm ơn cho bằng được.

Lục Phán Phán thấy đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát, không nhất thiết phải từ chối, thế là hai người cùng nhau đi đến quầy nước gần đó.

Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn menu trên màn hình LED, nói: “Nước cam nguyên chất, không đá.”

Nhân viên hỏi: “Hai ly ạ?”

Lục Phán Phán nhìn Hoắc Tu Viễn, Hoắc Tu Viễn gật đầu: “Hai ly.”

Thực ra Hoắc Tu Viễn không thích uống nước cam, nhưng anh quá lười để chọn một ly khác.

Mua nước xong, rời khỏi nhà ăn, Hoắc Tu Viễn lại cảm ơn Lục Phán Phán một lần nữa, sau đó mới quay về ký túc xá.

Vừa hay lúc này Cố Kỳ đang ăn trưa.

Hoắc Tu Viễn tiện tay đặt ly nước cam lên bàn anh: “Mua cho cậu đấy.”

Cố Kỳ mặt không cảm xúc: “Cảm động quá.”

Hoắc Tu Viễn ngồi vào ghế của mình, đang định đọc sách tiếp thì bỗng nghe thấy tiếng Cố Kỳ xuýt lên, kèm theo đó là giọng điệu chất vấn: “Cậu muốn tôi chết vì chua hả?”

Ngay giây sau, ly nước cam đã nằm lẻ loi trơ trọi trong thùng rác.

Lục Phán Phán là người thích ăn chua.

Cũng không hẳn là vậy, không biết có phải là do vị giác có vấn đề hay không, mà cô lại không thể cảm nhận rõ vị chua. Có lần cô còn khiến Hứa Mạn Nghiên phải bái phục vì đã ăn sống hai quả chanh tươi.

Ly nước cam này vị vừa chuẩn. Lục Phán Phán thầm nghĩ

Trên đường, Hứa Mạn Nghiên đột nhiên gọi điện thoại cho cô.

“Phán Phán!!!! Tao gãy chân rồi!!”

Dưới cái nắng vỡ đầu, Lục Phán Phán không mở nổi mắt, lạnh nhạt “Ồ” một tiếng.

“Đã bảo mày đừng nghịch dại rồi mà, thấy chưa, giờ thì gãy chân rồi đấy.”

“Không phải! Tao ngã gãy chân thật đấy!” Giọng Hứa Mạn Nghiên nghe vô cùng tức giận, “Cái khách sạn ngu ngốc đó thiết kế cầu thang trong suốt làm gì không biết, làm tao lăn lông lốc trước mặt bao nhiêu người! Mà mày có biết có bao nhiêu người không? Cả một đại sảnh! Tao bị cả một đại sảnh đầy ắp người nhìn thấy đấy!”

Ngã gãy cả chân mà lại chỉ quan tâm đến chuyện này, đây đích thị là Hứa Mạn Nghiên một trăm phần trăm.

Lục Phán Phán hỏi: “Thế ngã có nặng không? Có cần về nước không? Bên đấy có ai chăm sóc cho mày không?”

Đối mặt với ba câu hỏi quan tâm liền tù tì của Lục Phán Phán, Hứa Mạn Nghiên chỉ đáp vỏn vẹn ba chữ —— Tao có tiền.

Nằm viện thì thuê y tá, tóm lại là sẽ không về nước.

Thế cũng được.

Lục Phán Phán nghĩ, nghe giọng cô thế này chắc cũng chẳng mấy nghiêm trọng. Chấn thương gân cốt dưỡng trăm ngày, thể nào cô nàng cũng phải nghỉ ngơi mất hai ba tháng, đỡ đi gây chuyện lại bị bố mẹ bắt về, đến lúc đó chắc cô nàng ỉ ôi đến nghiêng trời lệch đất cả ngày mất.

Tối về nhà, Lục Phán Phán mang giặt chiếc áo khoác màu đỏ của Cố Kỳ rồi phơi trên ban công.

Gió đêm ngày hạ ngạo nghễ thổi, tạo nên âm thanh vang vọng.

Lục Phán Phán nằm trên giường đọc sách, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc áo khoác đỏ ngoài ban công, cô bất giác lại nghĩ đến Cố Kỳ.

Số lần hai người gặp nhau không nhiều, nhưng cô lại cảm thấy tính cách người này có phần kỳ quái. Rõ ràng những lúc ở trên sân bóng anh hăng hái khí phách, mạnh mẽ tỏa sáng là vậy, nhưng trong âm thầm lại có thể khiến người ta không hiểu rõ mình.

Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng xa cách, nhưng thực tế lại rất dễ bắt chuyện, cứ hệt như anh không biết từ chối người khác, thậm chí còn hay ra mặt vì cô.

Không thích tiếp xúc thân thể, dường như còn mắc bệnh sạch sẽ quá mức, làm việc gì cũng chỉ có một mình. Nhưng lại không phải người thù dai, mới giây trước còn bị toàn đội công kích chế giễu, vậy mà giây sau đã có thể cụng tay giảng hòa với họ.

Điểm thi đại học dù phát huy thất thường vẫn đậu được vào chuyên ngành Tài chính của Duẫn Hòa, chơi bóng chuyền thì vô cùng tốt, đã thế còn có thể đăng kí hội viên VIP ở Kim Lập Phương, vậy chắc chắn điều kiện gia đình cũng phải thuộc dạng khá giả. Những người như anh, thường được người người ngưỡng mộ là thiên tài, là đứa trẻ được trời xanh ưu ái.

Và phàm là thiên tài, đại đa số đều sẽ có cá tính riêng.

Lục Phán Phán cũng chỉ nghĩ đến đấy, tâm tư lại bị nội dung cuốn sách hấp dẫn, đọc được một lúc thì thiếp đi mất.

Sáng hôm sau, cô vẫn dậy sớm như thường lệ.

Mỗi ngày, các thành viên trong đội chỉ có thể tập trung đông đủ vào trước chín giờ cho buổi huấn luyện sáng và buổi huấn luyện đêm, những khoảng thời gian khác họ đều có lịch học riêng, rất khó để tập hợp đông đủ. Đó cũng chính là lý do mà rất nhiều sinh viên chơi bóng chuyền chuyên nghiệp không muốn gia nhập đội tuyển.

Ngoại trừ thời gian lên lớp, họ dường như đều phải tham gia huấn luyện, không còn thời gian để nghỉ ngơi giải trí.

Không phải ai cũng có thể nỗ lực được nhiều đến vậy, nhất là ở độ tuổi còn ham chơi này. Hơn nữa Lục Phán Phán biết rất rõ, trong số những sinh viên Thể thao có không ít người không thật lòng đam mê thể thao, họ chỉ là học hành không được xuất sắc như người khác, mà may thay, thể thao lại chính là một con đường mới đưa họ đến với cánh cổng đại học.

Lục Phán Phán phải đến sân bóng trước khi cả đội bắt đầu tập luyện, đúng lúc tủ lạnh hôm nay chẳng có gì để ăn, vậy nên cô đã rời nhà từ sớm, rồi đi thẳng đến nhà ăn của Duẫn Hòa ăn sáng.

Nhà ăn không bán nước trái cây, Lục Phán Phán lại phải đi đến quầy nước trái cây lạnh hôm qua, lúc thanh toán cô bỗng nghĩ đến đám thanh niên mê ngủ kia, nói không chừng còn bỏ luôn cả bữa sáng, thế là cô mua thêm mười ly nước, rồi lại quay về nhà ăn mua thêm mười suất đồ ăn sáng.

Hai tay Lục Phán Phán xách hai túi, một bên là túi đựng áo khoác của Cố Kỳ, bên còn lại là bữa sáng và nước ép trái cây cho toàn đội.

Lúc cô xuất hiện trong nhà Bóng chuyền, mấy cậu thanh niên đang khởi động làm nóng người bỗng quay sang nhìn cô một cái nhưng lại không nói gì.

Bầu không khí có vẻ rất kì lạ.

Lúc đầu họ đúng là không thích Lục Phán Phán thật, nhưng hôm qua sau khi nghe cô nói những lời đó, bọn họ lại thấy cũng có lý. Hơn nữa quản lý mới lại là một người vô cùng xinh đẹp, mà mấy cậu chàng cứ hễ thấy gái đẹp là tự động có thiện cảm. Ngặt một nỗi đối phương là con gái, nên họ tạm thời vẫn chưa biết nên giao tiếp thế nào để xoa dịu quan hệ căng thẳng, chỉ có thể lúc nóng lúc lạnh như vậy thôi.  

Lục Phán Phán đặt chiếc túi đựng bữa sáng xuống, sau đó quay đi tìm Ngô Lộc.

Ngô Lộc đang ở trong phòng thiết bị kiểm kê bóng, vừa thấy cô đi vào ông liền hỏi: “Đến sớm vậy à?”

“Vâng.” Lục Phán Phán đặt túi xuống, nói, “Hôm nay số 9 phụ công Cao Thừa Trị vẫn không tới ạ?”

“Không tới.” Ngô Lộc tạm gác chuyện đang làm lại, hỏi cô, “Chắc thằng nhóc vẫn chưa khỏe, sao vậy?”

Lục Phán Phán: “Không có gì ạ, chỉ là em có chuyện muốn thương lượng với thầy.”

Ngô Lộc: “Em nói đi.”

Lục Phán Phán: “Hôm qua em và Thi Hữu Linh có trò chuyện với nhau, em nghe nói số 9 phụ công Cao Thừa Trị chỉ bị cảm lạnh sốt nhẹ nhưng đã nghỉ phép đến bốn ngày rồi. Đối với một sinh viên Thể thao mà nói, bốn ngày vẫn chưa đủ để khỏe lại sao?”

Ngô Lộc nhất thời chưa hiểu ý của Lục Phán Phán, “Mấy đứa này cũng chỉ là những đứa nhóc chưa lớn, vậy nên nếu chúng nó có ốm đau gì thì thầy cũng chủ trương sức khỏe là trên hết.”

Lục Phán Phán gật đầu nhưng không tán thành: “Với thể chất của sinh viên Thể thao, nghỉ phép bốn ngày là quá đủ. Cứ cho là có trường hợp vẫn chưa toàn toàn khỏe lại, vậy thì khoảng thời gian đó nên tập một vài bài thể dục nhẹ nhàng, như vậy có phải sẽ khỏe lại nhanh hơn không?”

Ngô Lộc mấp máy miệng, mãi sau mới nói: “Ngày mai Cao Thừa Trị sẽ quay lại huấn luyện.”

“Không phải em cố ý nhắm vào Cao Thừa Trị.” Lục Phán Phán nói, “Em chỉ cảm thấy các thành viên xin nghỉ phép quá dễ dàng. Trong huấn luyện, thứ đáng sợ nhất chính là đội viên lợi dụng kẽ hở của quy định để đi tập bữa đực bữa cái. Hơn nữa, em cũng nghe Thi Hữu Linh kể lại, tuần huấn luyện cuối trước giải đấu vẫn còn có thành viên xin nghỉ, mà thành viên đó cũng không cần phải đích thân đến xin, chỉ cần nhờ người khác xin hộ là được.”

Ngô Lộc trầm mặc, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử.

Ông xuất thân là vận động viên, những chuyện liên quan đến kỹ thuật bóng đối với ông chỉ là chuyện nhỏ, nhưng hễ đụng phải những vấn đề này, thì ông lại rối rắm vô cùng, không biết nên bắt đầu xử lý từ đâu.

Lục Phán Phán vỗ vỗ vai ông: “Huấn luyện viên Ngô, thầy không phải lo đâu ạ. Những chuyện này là công việc của em, thầy chỉ cần chuyên tâm huấn luyện họ cho thật tốt, còn những chuyện khác, thầy cứ dặn em làm là được.”

*

Lúc Lục Phán Phán trở ra, toàn đội đang tập kéo duỗi, nhỏ giọng đùa nghịch ném chai nước qua lại.

Lục Phán Phán đi đến một góc, dùng bút dạ viết tên của các thành viên lên từng ô tủ trữ đồ, sau đó đặt những chai nước khoáng mới vào đó.

Đoạn, cô quay đầu vẫy tay với họ: “Tôi mua bữa sáng và nước trái cây cho mọi người, nếu ai chưa ăn sáng thì qua lấy nhé.”

Lục Phán Phán nói xong thì quay người đi lên văn phòng, để lại mấy người ngơ ngác nhìn nhau, chần chừ không biết có nên qua đấy lấy ăn hay không. Trong số họ đúng là có người chưa ăn sáng thật, họ định kết thúc buổi huấn luyện sớm xong rồi đi ăn sau, ăn xong thì vào học luôn tiết một.

Chẳng có ai động đậy, Cố Kỳ là người đầu tiên bước ra khỏi hàng, lấy một ly nước cam.

Tiêu Trạch Khải và Thẩm Chu Sơ đều chưa ăn sáng, hai người rề rà đi đến lấy bánh mì và nước ép.

Có vài ba người đi đầu, những người khác cũng lục tục làm theo, còn những ai ăn rồi thì cũng đi lấy một ly nước ép.

Đúng lúc này, Lục Phán Phán đột nhiên lại xuống lầu, nói: “Mọi người vừa ăn vừa nghe tôi thông báo chuyện nhé.”

Trên tay cô cầm bảng danh sách, đưa lên cho cả đội cùng nhìn một lượt.

“Từ giờ về sau, huấn luyện phải điểm danh, muốn xin nghỉ bắt buộc phải đến chỗ tôi nộp đơn xin phép.”

Cô vừa dứt lời, tiếng bàn tán xôn xao nổi lên.

“Còn phải điểm danh nữa à? Có cần phải khắt khe vậy không, bây giờ đi học còn chẳng ai điểm danh nữa là.”

“Sao phải làm thế? Xin nghỉ mà cũng phải nộp đơn xin phép thì có khác gì giáo viên không?”

“Đừng làm thì hơn, trông chẳng ra làm sao cả.”

La Duy trầm mặc một hồi.

Thân là đội trưởng nên anh hiểu rất rõ, Lục Phán Phán là quản lý, nói cách khác thì chính là người dẫn dắt đội, trường bỏ tiền ra trả lương cho cô, vậy nên lời cô nói cũng có hiệu lực như lời huấn luyện viên nói, không giống như Thi Hữu Linh, mọi người đều xem như là gió thoảng qua tai.

“Điểm danh như thế nào?” La Duy hỏi, “Nộp đơn xin phép tức là phải thông qua sự đồng ý của chị thì mới được nghỉ đúng không?”

Lục Phán Phán gật đầu với La Duy.

“Dựa trên quy định, chỉ khi có giấy báo của bệnh viện về những chấn thương không thể vận động hoặc có sự xung đột với lịch học mới có thể xin nghỉ. Thêm nữa, tất cả thành viên đều có điểm tổng hợp phải không? Từ hôm nay trở đi, điểm tổng hợp của mọi người sẽ do tôi phụ trách, tỷ lệ chuyên cần chiếm chủ đạo.”

Cô vừa nói xong, rất nhiều người đã bùng nổ ngay lập tức.

Đều là sinh viên đại học cả, họ hiểu những lời cô nói có ý gì —— sau này lười tập có muốn trốn huấn luyện cũng khó gấp vạn lần.

Lục Phán Phán đương nhiên chẳng để tâm đến thái độ của họ.

Con người khi đã chịu thiệt một lần, họ sẽ nghĩ thông suốt được một số chuyện. Cô đến đây là để làm việc, không phải đến để giao du kết bạn, nhiệm vụ của cô chính là làm cho đội bóng này ngày càng lớn mạnh, còn việc các đội viên có yêu mến cô hay không, đó chẳng qua chỉ là thứ yếu.

“Luyện tập thi đấu thể thao vốn dĩ đã khó khăn và nhàm chán.” Lục Phán Phán nhìn thẳng mặt những người đang tỏ ra bất mãn nhất, “Các cậu vừa muốn giành chức vô địch, lại vừa muốn được thong dong thư thả, thử hỏi mấy em tiểu học xem, điều này có khả thi không?”

Một tiếng lầm bầm vang lên: “Bọn tôi thì giành quán quân cái nỗi gì…..”

Lục Phán Phán còn chưa kịp lên tiếng, La Duy đã quay đầu lườm anh ta, người đó lập tức ngậm miệng lại.

Cô bước qua La Duy và Tiêu Trạch Khải, đi đến trước mặt Mạnh Trình, người vừa nói ra câu này.

Cậu ta là sinh viên năm ba, một tay chủ công của đội.

“Tôi không ngờ rằng mình có thể nghe được những lời như vậy thốt ra từ chính miệng của một vận động viên như cậu.” Lục Phán Phán trầm giọng nói, “Không giành chức vô địch vậy cậu đến đây làm gì? Rèn luyện sức khỏe hay kiếm chác điểm số? Nếu như cậu muốn rèn luyện sức khỏe, phòng tập gym vô cùng chào đón cậu. Còn nếu cậu muốn kiếm chác điểm số, vậy cứ ra cửa rẽ phải, bên Hội tình nguyện sẽ có vị trí phù hợp với cậu.”

Người đứng trước mặt thậm chí còn chưa cao tới vai Mạnh Trình, nhưng lại khiến cậu ta nghẹn đến đỏ mặt, không nói nên lời.

Lục Phán Phán xoay người đi đến bức tường trước mặt, dán bảng điểm danh lên đó.

Cô đưa lưng về phía mọi người, vừa dán băng keo vừa nói: “Tôi không quan tâm trước đây các cậu như thế nào, cũng không cần biết vì sao các cậu vẫn tiếp tục ở lại đây, nhưng tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất, chức vô địch. Vô địch cấp liên đoàn, vô địch đại vận hội, tôi đều muốn giành được.”

Đầu ngón tay La Duy khẽ run lên, nhưng anh lại cúi đầu không nói gì.

Vì sao bọn họ lại đến đây? Điều gì đã giữ chân họ ở lại? Không phải danh hiệu quán quân kia thì còn có thể là cái gì?

Từ năm chín tuổi bắt đầu được học bóng chuyền, dòng máu chảy trong người anh đã nuôi lớn giấc mộng vô địch từ năm này qua tháng nọ.

Anh dựa vào khát vọng được cầm trên tay giải quán quân cấp trường, cấp huyện, cấp tỉnh mà từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, nhưng rồi nó lại chỉ dậm chân mãi ở giải quán quân cấp tỉnh kia thôi chứ đừng nói là quán quân toàn quốc.

Nhưng anh cũng giống Lục Phán Phán, chức vô địch liên đoàn, vô địch đại vận hội, thậm chí là thế vận hội, anh đều muốn được chạm vào.

Từ nãy đến giờ chỉ có mỗi Cố Kỳ là không nói câu nào.

Anh đứng ở mép rìa nhóm người, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Lục Phán Phán.

Đó vốn dĩ là một cô gái hoàn mỹ.

——— Trong trường hợp cô ấy không phải là một chuyên gia lừa tình.

Lục Phán Phán dán xong bảng điểm danh thì đi thẳng lên tầng.

Những thành viên trong đội không hề tỏ ra bất mãn như trong dự tính, bọn họ đứng tụ lại với nhau, nhưng lại trầm lặng không có bất cứ giao tiếp gì.

Họ không cần được cổ vũ tinh thần, không cần được khích lệ động viên, chỉ một câu “Tôi phải giành được chức vô địch” dường như đã đủ đánh thức khát vọng từ trong xương trong cốt của mỗi người.

Nhưng khát vọng và hiện thực cách nhau xa quá.

Giọng của Ngô Lộc bất ngờ vọng xuống từ hành lang tầng hai.

“Chuẩn bị đi! Mười phút nữa bắt đầu buổi huấn luyện!”

Giọng nói của ông đã kéo ngược những tâm hồn ngơ ngác về lại, mà trên tay họ lúc này vẫn đang cầm bữa sáng và nước ép trái cây Lục Phán Phán mua cho, nhất thời bối rối không biết phải làm sao.

Cố Kỳ nhàn nhã cắm ống hút, hút một hơi.

“Ừm…. cũng ngon đấy.”

Nói rồi lại như sợ mọi người không tin, anh rút phăng ống hút ra, mở nắp ly, uống một ngụm lớn.

Thấy anh uống vội như vậy, cả đội cũng nhận ra bây giờ mà nhàn nhã ăn sáng thì e là không kịp nữa, thế là họ cũng mở nắp ly ra tu một hơi hết sạch.

Hai giây sau.

La Duy hùng hổ lao đến: “Mẹ nó Cố Kỳ! Cậu ghi thù anh phải không!!!!!”

Tác giả:

Phú Quý Nhi: Em không ghi thù, em thấy ngon thật mà.