Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 14



Buổi huấn luyện sớm đã kết thúc, một nhóm lục tục quay về đi học, nhóm còn lại thì được nghỉ giải lao sau đó lại tiếp tục huấn luyện.

Cố Kỳ nằm trong nhóm về đi học, lúc gần đi, Lục Phán Phán bảo anh chờ một lát, rồi cô lên văn phòng lấy chiếc túi đựng áo khoác đã giặt sạch xuống, đưa cho anh.

“Tôi giặt sạch rồi đấy.” Nhớ lại lời anh nói hôm qua, cô vẫn cứ cảm thấy rất buồn cười: “Không chiếm áo cậu làm của riêng đâu.”

Nghe đến đoạn “chiếm làm của riêng”, Cố Kỳ lại có cảm giác sai sai.

Thật ra…. cũng không phải là không được.

Cố Kỳ nhận chiếc áo, ngón tay vô tình sượt qua đầu ngón tay cô, làm anh cuống cuồng rụt lại.

“Cảm ơn chị.”

Lục Phán Phán cười nói: “Sao phải cảm ơn tôi, phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng.”

Cố Kỳ còn đang định đáp lại thì Lục Phán Phán đã nói: “Cậu mau về đi học đi, sắp muộn rồi đấy.”

Cố Kỳ vội vàng quay về ký túc xá tắm rửa, thay một chiếc áo ngắn tay màu trắng, lúc xoay đầu anh vô tình nhìn thấy chiếc áo khoác treo bên đầu giường, nghĩ một hồi anh lại mặc nó vào.

Cố Kỳ bước vào lớp đúng lúc chuông báo vang lên.

Giảng đường rộng lớn như thế nhưng lại khóa hết cửa sau, Cố Kỳ chỉ đành vào từ cửa trước.

Anh mặc chiếc áo khoác màu đỏ, quần thể thao màu đen, lộ ra đôi chân dài miên man bắt mắt khiến cho những nữ sinh ngồi ở hàng đầu đều phải ngẩng đầu lên nhìn.

Cố Kỳ đi thẳng xuống những hàng cuối, tất cả nữ sinh trong lớp đều nhao nhao rục rịch nhìn theo, ánh mắt dán chặt lên người anh từ bàn đầu cho đến bàn cuối, còn kèm theo những tiếng bàn tán xì xào.

Cố Kỳ ngồi xuống, giáo sư ôm sách bước vào, phòng học lập tức im phăng phắc.

Hoắc Tu Viễn nghiêng đầu nhìn anh, cười ngả ngớn: “Sao nay lại mặc đồ sexy thế?”

Cố Kỳ đen mặt không nói gì, nhưng ánh mắt của anh lại thay lời cần nói —— Nếu cậu dám nói câu nữa, tôi sẽ khiến cho cậu phải đổ máu ngay trong chính phòng học này.

Hoắc Tu Viễn cố nhịn cười quay đầu nhìn lên bảng đen, cơ mà không nói thêm gì nữa không có nghĩa anh ta không niệm câu đó ở trong lòng.

Kỳ thật anh đã muốn nói câu này từ rất rất lâu rồi.

Lúc mới quen biết Cố Kỳ, Hoắc Tu Viễn thấy dường như anh rất thích mặc đồ màu đỏ.

Con trai mặc đồ màu đỏ mà muốn sao cho ưa nhìn thì rất khó, khuôn mặt phải sạch sẽ sáng sủa để trông không bị bóng bẩy sến súa, đồng thời phải có được cái khí phách thiếu niên cao ngạo nhiệt huyết để không bị sắc đỏ lấn át.

Cố Kỳ vừa hay lại hội tụ đủ những điều kiện trên, vậy nên anh mặc đồ màu đỏ trông vô cùng bắt mắt.

Đáng tiếc thay, dưới con mắt thưởng thức của một tên trai thẳng như cột thép là Hoắc Tu Viễn thì ngoại trừ cảm thấy nó rất “dụ dỗ” và “quấy rối” ra, thì chẳng có gì khác nữa.

Giọng nói đều đều của giáo sư như thôi miên đám học sinh chìm vào giấc ngủ.

Hoắc Tu Viễn nằm bò lên bàn đánh một giấc, chợt anh ngửi thấy mùi hương lạ lẫm thoang thoảng, đôi mắt bất thình lình mở to, nhìn chằm chằm Cố Kỳ.

“Bảo sao lại thơm thế! Cái áo này của cậu…. đã có chuyện gì xảy ra với em nó?”

Cố Kỳ cúi đầu ngửi thử, nhưng không nói gì.

Bình thường anh chỉ thích sử dụng loại nước giặt không mùi để giặt quần áo, sau khi phơi khô rồi cũng chẳng ngửi thấy mùi gì, chứ đừng nói bây giờ vừa hít nhẹ một cái đã nghe ra mùi hương mà con gái yêu thích.

Cố Kỳ bỗng nghĩ gì đó, nhích gần lại chỗ Hoắc Tu Viễn, nói: “Cậu ngửi lại lần nữa đi, có thấy mùi này quen không?”

Hoắc Tu Viễn và Cố Kỳ nhìn nhau, dường như từ trong ánh mắt của người bạn cùng phòng thấu hiểu được một vấn đề kinh khủng nào đó, thế là anh cúi sát vào vai Cố Kỳ, hít một hơi thật mạnh.

Hoắc Tu Viễn: “Không…….”

“Hai cậu kia!!! Làm gì cái đấy!!!!”

Tiếng hét vang vọng của giáo sư cắt ngang lời Hoắc Tu Viễn.

Hai người ngơ ngác ngẩng đầu nhìn xung quanh.

“Lại còn nhìn đi đâu! Tôi nói hai cậu đấy chứ ai! Áo đỏ với áo đen, hai cậu đấy!” Giáo sư vỗ bàn rầm rầm khiến mấy viên phấn đáng thương nảy tưng tưng, “Trước mặt bàn dân thiên hạ mà hai cậu anh anh em em cái gì đấy!”

Cố Kỳ: “……..”

Hoắc Tu Viễn: “……….”

Tất cả nữ sinh trong phòng học: Mộng vỡ tan tành.

*

Hôm nay trời nhiều mây, mặt trời đến giờ vẫn chưa ló dạng nhưng tiết trời cứ oi ả hầm hập như cái lồng hấp, dự là tối nay sẽ có một trận mưa to.

Hoắc Tu Viễn đọc sách đến lúc hai mí mắt bắt đầu đánh nhau thì bò lên giường ngủ.

Trên một chiếc giường khác, Cố Kỳ nhắm chặt mắt nãy giờ nhưng không tài nào vào giấc được.

Áo khoác đã được cất vào tủ quần áo, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy hương thơm thoang thoảng ấy đang bao bọc quanh thân mình, mãi không phai đi.

Anh trở mình, đắp kín chăn cho dù đang là một ngày nóng như thiêu như đốt, thế nhưng mùi hương ấy vẫn quanh quẩn đâu đây.

Cố Kỳ không biết mình đã thiếp đi lúc nào mà lại bước vào một giấc mơ.

Trong mơ, anh thấy mình đang ở một nơi ăn chơi trụy lạc, những ánh đèn đủ màu chớp nháy loạn xạ khiến anh phải lấy tay che mắt.

Đến khi bỏ tay xuống, Lục Phán Phán bỗng nhiên xuất hiện rồi ngồi trước mặt anh, cô mỉm cười, những chiếc móng tay sơn màu đỏ chót nghịch ly cocktail như thể hành động đó đã rất đỗi quen thuộc.

“Anh trai à, khéo thật đấy, em cũng học Tài chính này.”

Bất giác khung cảnh chuyển sang một nơi mơ hồ khác.

Cố Kỳ ngồi trên chiếc sofa chật hẹp, Lục Phán Phán mặc váy ngủ, thì thầm hỏi nhỏ: “Anh có thấy nóng không? Nóng thì cởi áo khoác ra đi.”

Cố Kỳ còn chưa kịp làm gì, Lục Phán Phán đã vươn tay kéo cổ áo anh.

Cố Kỳ đột ngột bừng tỉnh, cả người dinh dính mồ hôi.

Anh lật chăn ra, trở mình, rồi nhắm mắt lại.

Qua vài giây, anh bỗng mở trừng mắt, nhìn chằm chằm trần nhà.

Mày nghĩ cái quái gì đấy! Đã dậy rồi thì không thể mơ tiếp được đâu!

Đúng lúc báo thức của Hoắc Tu Viễn vang lên, anh vươn tay nhấn tắt, sau đó nhìn sang Cố Kỳ với vẻ mặt ngái ngủ: “Không phải chiều nay không có tiết sao? Không đi huấn luyện à?”

Cố Kỳ nhìn Hoắc Tu Viễn.

Có lẽ là giấc mơ khi nãy gây ấn tượng quá mạnh, nên trong lòng anh lúc này đang âm thầm dâng lên cảm giác hổ thẹn.

“Không đi.” Cố Kỳ nói, “Không muốn đi.”

Vừa dứt lời, điện thoại anh nhảy thông báo, là tin nhắn Lục Phán Phán nhắn vào trong nhóm đội bóng chuyền.

[Lục Phán Phán]: Những thành viên chiều nay không có tiết bao gồm: Đan Húc Dương, Thẩm Chu Sơ, Tiêu Trạch Khải, Cố Kỳ, An Phi Thuận, Cao Thừa Trị, Đinh Phù Thành. Đúng hai giờ chiều có mặt điểm danh. Không được phép đến trễ đâu đấy!

Cố Kỳ nhíu mày, đang định nhắn tin riêng cho cô thì lại thấy cô gửi thêm một tin nhắn nữa.

[Lục Phán Phán]: Tôi nhấn mạnh lại lần nữa, xin phép thông qua huấn luyện viên Ngô và Thi Hữu Linh đều không được tính. Trừ trường hợp vô cùng nghiêm trọng đến mức không thể vận động được, những trường hợp khác bắt buộc phải đến trước mặt tôi nộp đơn xin phép, đồng thời nói rõ lý do xin nghỉ.

Cố Kỳ: “………….”

Mẹ nó, cái này thì xin nghỉ kiểu gì? Chẳng lẽ lại nói: Vì tôi mộng xuân về chị nên không muốn đến huấn luyện hôm nay???

*

Trong khoảng thời gian các thành viên huấn luyện, Lục Phán Phán sẽ đứng một bên quan sát trạng thái của họ, thi thoảng trao đổi với huấn luyện viên Ngô mấy câu.

Hạng mục huấn luyện hôm nay là lộn nhào, bắt bóng khi bật cao. Hạng mục này có độ khó cao, mỗi thành viên đều phải tung bóng về phía trước, trong quá trình bóng rơi xuống thì thực hiện động tác lộn nhào rồi bật cao bắt bóng.

Lục Phán Phán đứng trước mặt Tiêu Trạch Khải nhìn anh thực hiện động tác này hai lần, cô gật đầu hài lòng, rồi tiếp tục theo dõi những người khác.

Cô quan sát cả đội, nhận ra trong số những đội viên có mặt hôm nay, chỉ có Tiêu Trạch Khải và Cố Kỳ là hoàn thành động tác trôi chảy, những người còn lại chỉ miễn cưỡng thực hiện được bật cao bắt bóng.

“Em cảm thấy bắt bóng trước khi bóng chạm đất đối với đa số thành viên vẫn còn khá khó khăn.” Lục Phán Phán nhỏ giọng trao đổi với Ngô Lộc, “Hay là chúng ta giảm độ khó xuống, để bóng chạm đất một hoặc hai lần rồi bắt cũng được.”

Ngô Lộc cũng đồng ý với ý kiến này, ông thổi một hồi còi, đi vào giữa đám học trò của mình dặn lại.

Lục Phán Phán đi về phía Cố Kỳ.

Anh bỗng dưng không tập nữa, quay người đi uống nước.

Lục Phán Phán đứng sau lưng Cố Kỳ, vừa liếc mắt đã thấy vành tai đỏ ửng của anh, liền đi vòng đến trước mặt, hỏi: “Cậu sao vậy? Ốm rồi à?”

Cố Kỳ bảo không sao, nhưng cô lại thấy cả cổ anh cũng đỏ hết lên, nên muốn vươn tay sờ trán anh kiểm tra thử.

Cô vừa mới chạm tay vào, Cố Kỳ đã đột ngột lùi sâu một bước.

Lục Phán Phán ngượng ngùng thu tay về, cô chợt nhớ lại lời anh từng nói, anh không thích tiếp xúc thân thể với người khác.

“Nếu như thấy không khỏe thì cậu nên đến bệnh viện kiểm tra xem.”

Lục Phán Phán nói rồi lại bổ sung thêm một câu nữa: “Tôi chỉ không cho phép bệnh vặt mà cũng õng ẹo đòi nghỉ phép. Còn nếu bệnh thật thì tôi chẳng nỡ để cậu mang đau ốm đi huấn luyện cùng đâu.”

Khó khăn lắm mới có được hạt giống át chủ bài như này, lỡ như để xảy ra vấn đề gì thì cô đau lòng chết mất.

Lục Phán Phán không để ý đến biểu cảm của anh, cô cúi đầu vừa xem lại bảng nhật ký vừa đi về phía trước.

Cố Kỳ nhìn theo bóng lưng cô, câu “Tôi còn chẳng nỡ để cậu mang đau ốm đi huấn luyện cùng đâu” cứ quanh quẩn trong đầu.

*

Đến tối Ngô Lộc lại tóm được đám cả đội đến, bắt chia làm hai bên đấu đối kháng, có lẽ do hôm nay đã là thứ sáu nên mọi người trông khá hào hứng, công – thủ giằng co quyết liệt, trận đấu kéo dài đến tận chín rưỡi tối mới kết thúc.

Ngô Lộc nhận được điện thoại của vợ, báo rằng con gái cưng của ông đang phát sốt, bảo ông mau về ngay, Lục Phán Phán thấy ông gấp đến cuống cả lên thì vội vàng đưa dù của mình cho ông.

“Ngoài trời đổ mưa rồi, thầy chạy xe cẩn thận một chút, đừng để trượt ngã đấy.”

Mấy cậu thanh niên đứng đằng sau cũng chen vào.

“Thầy đừng đi cửa Đông, gần đấy đang sửa đường đấy!”

“Lộc Lộc đi cẩn thận nhá!”

Ngô Lộc nào còn để tâm đến những thứ khác, vừa nhận được dù ông liền cảm ơn vội một cái rồi lao đi ngay.

Những thành viên khác cũng lục tục ra về, Lục Phán Phán cùng lắm chỉ là đi vào văn phòng lấy cái túi xách mà lúc quay ra nhà Bóng chuyền đã chẳng còn mấy người.

Cô ra khỏi cửa, đang định bụng đội mưa chạy về thì bỗng đứng sững lại, nhìn Cố Kỳ cầm dù đứng ngay trên bậc thang.

“Cậu vẫn chưa về à?” Lục Phán Phán hỏi.

Cố Kỳ cầm cây dù trong tay: “Chị đưa dù cho huấn luyện viên Ngô rồi chị phải làm sao?”

Tiếng mưa to quá, cô nghe không rõ anh vừa nói gì.

“Cậu bảo cái gì?”

Cố Kỳ bước về phía cô, ánh đèn từ trên đỉnh đầu rọi xuống, vừa hay lại làm cho bóng của anh phủ lên người cô.

Anh cúi đầu, nhét cây dù trong tay vào lòng cô, rồi quay ngoắt người chạy vào màn mưa.

Lục Phán Phán ngẩn ra mất hai giây mới kịp phản ứng lại, vội vàng bật dù đuổi theo.

“Khoan đã!” Lục Phán Phán chạy đến bên cạnh Cố Kỳ, cô phải nhón chân, duỗi tay cao hết cỡ thì cây dù mới che được qua đầu anh.

“Nhà tôi cách đây không xa, chạy nhanh một chút là được rồi, cậu cầm lấy dù đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Cô nói xong thì đứng nhìn anh.

Giữa đêm mưa, những đường nét trên khuôn mặt anh như chìm đi, chỉ có mỗi đôi mắt kia vẫn luôn sáng như sao trời.

Cố Kỳ: “Chị dầm mưa về sẽ bị cảm.”

Lục Phán Phán: “Sức khỏe của tôi rất tốt, đoạn đường ngắn thế này không cảm được đâu.”

Cố Kỳ: “Không, chị sẽ cảm.”

Lục Phán Phán: “………”

Cố Kỳ nói xong thì ngẩn người, nhìn vội chỗ khác.

“Vậy để tôi đưa chị về.”

Lục Phán Phán: “Cũng được.”

Hai người che chung một chiếc dù đi dưới cơn mưa.

Mưa đêm hè trước giờ luôn được người người yêu thích, bởi nó không chỉ đem đến làn khí mát mẻ, mà còn là lúc thích hợp cho những câu chuyện lãng mạn bất chợt diễn ra.

Lục Phán Phán nhớ đến lần đầu tiên gặp Cố Kỳ, cũng là trong một ngày mưa tầm tã như vậy.

Mối quan hệ đơn giản giữa hai người đương nhiên không thể nói đến chuyện lãng mạn được, nhưng mỗi khi cô bị dồn vào thế bí, anh đều sẽ xuất hiện đúng lúc và giải vây cho cô, xem ra cũng khá có duyên.

Ra khỏi cổng trường Duẫn Hòa, lại đi hết một con hẻm nhỏ là sẽ đến khu chung cư mà Lục Phán Phán ở.

Dọc đường đi Cố Kỳ không nói lời nào, còn Lục Phán Phán thì quen rồi, dù sao trong mắt cô, Cố Kỳ cũng là một người khá kiệm lời.

Chỉ là anh luôn cố gắng giữ khoảng cách với cô, đảm bảo giữa hai người không có bất cứ tiếp xúc thân thể nào, lại luôn tỏ ra mình là một người ga lăng, nghiêng hẳn chiếc dù về phía cô, khiến cho phần vai phải của mình dính nước mưa ướt đẫm.

Lục Phán Phán thở dài trong lòng: Cái tính không thích có tiếp xúc cơ thể với người khác như vậy thì đúng thật là không phải lo dính tin đồn linh tinh.

Hai người cứ giữ một khoảng cách nhất định, giữ một không gian yên tĩnh đi qua hết con hẻm này.

Con hẻm nhỏ này vốn là từ mảnh đất thương nghiệp đang được khai phá mở rộng mà ra, giờ này đội thi công sớm đã tan ca, về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng hôm nay khác ở chỗ, nhóm công nhân ấy vừa thi công đào đứt đường dây điện, vậy nên đèn đường trong hẻm đều tắt ngúm, tối om om.

Bốn bề lặng ngắt như tờ, màn đêm dày đặc đến mức có xòe bàn tay ra cũng không thấy đủ năm ngón.

Bước chân Lục Phán Phán càng lúc càng chậm, càng lúc càng cảm thấy mơ hồ. Hòa với tiếng mưa tí tách không có tiết tấu, trái tim cô cũng bắt đầu đập loạn.

Lục Phán Phán không biết Cố Kỳ có để ý đến sự khác thường của cô lúc này không, chỉ cảm thấy dường như anh cũng đang đi chậm lại.

Cố Kỳ đương nhiên nhận ra Lục Phán Phán đang cố ý đi chậm lại.

Đêm mưa, dưới tán ô nhỏ, trong con hẻm chật hẹp.

Có phải chị ta lại bắt đầu giở trò rồi không?

Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Kỳ, đúng lúc anh cũng đang nghiêng đầu, trong đêm tối, ánh mắt hai người giao nhau.

Lục Phán Phán thật tình muốn giải thích, nhưng trong lòng đã sợ hãi tột độ, cảm giác chỉ cần hé miệng sẽ lập tức phát ra những tiếng run rẩy. Vậy thì cứ mặc nó, chỉ có thể cắm đầu đi về phía trước.

Cố Kỳ cầm ô, hàng lông mày nhíu chặt.

Ánh mắt của cô khi nãy, rõ ràng là muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Đi được thêm vài bước, hình như cô giẫm phải thứ gì đó mềm mềm.

Lông tơ toàn thân dựng đứng lên, bước chân sững lại, trong vô thức cô ôm chặt lấy cánh tay Cố Kỳ.

Cố Kỳ cũng sững lại, rồi anh lạnh lùng lên tiếng: “Chị, tôi không phải loại người tùy tiện.”

Tác giả: Phú Quý Nhi không phải loại người tùy tiện, nhưng tôi thì phải.