Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 76: Có Lẽ Là Cậu Ấy Bị Mất Hứng





"Tôi có kĩ năng làm tình độc đáo" là một bộ tiểu thuyết có độ dâm đãng, lẳng lơ rất cao, cơ bản đều là mô tả động tác.

Về phương diện nội dung cốt truyện lại không được tác giả để ý nhiều.

Tề Tranh rất không thích.

"Thời hạn để lưu luyến" lại là cuốn sách kỳ quái như cái tên của nó vậy.

Văn nghệ quá! Các động tác đều trông rất văn nghệ.

Phần lớn các trang truyện đều tập trung miêu tả tính duy mỹ, các nét vẽ thật sự là rất tinh tế, tỉ mỉ.

Rúc ở trong chăn vào lúc nửa đêm, vậy mà Tề Tranh vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Trong ba cuốn sách đã đọc này, Tề Tranh thích nhất là bộ "Ngủ ngon, người yêu".

Câu chuyện có cốt truyện khá khuôn sáo khi kể về cuộc yêu thù tình hận giữa hai cô gái.

Trong quá trình báo thù, nữ số hai không hay biết mục đích của nữ số một nên đã cùng người này yêu đương và chung sống trong một căn hộ.

Hàng đêm nữ số một đều nói với nữ số hai, vốn rất ngây thơ, một câu ngủ ngon, kể một câu chuyện trước khi đi ngủ.

Nữ số một là người rất dịu dàng mà cũng rất nhẫn tâm khi thông qua câu chuyện đã từng chút, từng chút một làm cho nữ số hai biết nguyên nhân khiến cho gia đình mình phải cửa nát nhà tan.

Cuối cùng nữ số hai bị ép đến phát điên.

Trong cơn tuyệt vọng, cô đã rạch cổ tay tự tử.

Trước khi chết, trong lời từ biệt cuối cùng, nữ số hai nói với nữ số một cũng là một câu ngủ ngon.

Hai quyển sách Tề Tranh đọc trước đó là bộ điềm văn, còn bộ thứ ba này lại viết về đề tài võ thuật.

Vì vội vàng đọc cho xong mà không kịp chuẩn bị tinh thần, nên cô đã bị hành hạ không ít bởi cảnh máu me và bi kịch.

Đến nỗi nước mắt đầm đìa, ngủ thiếp đi rồi mà cô vẫn bị ám ảnh vào cả giấc mơ.

Trước khi ngủ thiếp đi, có một vấn đề cứ quanh quẩn trong lòng Tề Tranh, thật lâu không xua đi được.

Vì cái gì mà trong khi hai người bọn họ nguyện ý cùng nhau...!ấy ấy...!ấy ấy...thì lại cứ kêu lên cái câu "chị ơi!" vậy nhỉ?
Tại sao lại như vậy chứ?
Đây là tại sao vậy hả?
Quan trọng nhất là, Tề Tranh lại thấy rất là ưa thích cái màn này.


Mỗi lần nhìn đến cô sẽ cảm giác trong lòng mình cũng trở nên ngứa ngáy.

Cô cũng muốn sau này Bùi Thanh Phi gọi chính mình một tiếng như vậy.

Nếu được như thế thì thật sự là đời này không sẽ còn gì để tiếc nuối nữa rồi.

(Thật không có tiền đồ, hừ!)
Đêm hôm đó, Tề Tranh làm một giấc mộng.

Trong mộng cô đã đem Bùi Thanh Phi khóa lại ở trên giường, sau đó vừa cười vừa nói với cậu ấy là: "Bảo bảo, mình sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ a."
Người ôm lấy Bùi Thanh Phi hiển nhiên là chính mình, nhưng cô lại có cảm giác như thân thể của mình lại thoát ra bên ngoài, dùng ở góc độ người ngoài để nhìn hết thảy chuyện đang xảy ra trước mắt.

Bùi Thanh Phi thật ngoan ngoãn khi cậu ấy lại dùng đôi mắt mơ màng như phủ một làn hơi nước ẩm ướt cứ như vậy si ngốc mà nhìn mình.

Nó làm cho Tề Tranh cảm thấy trái tim mình như bị tan chảy.

Nhưng chuyện xảy ra trong mơ lại không dựa theo nội dung cốt truyện "Ngủ ngon, người yêu".

Đương nhiên là cô sẽ không làm tổn thương người mình thương nhất.

Tề Tranh cố gắng đem Bùi Thanh Phi ôm vào trong ngực của mình, sợ người này phải chịu dù chỉ là một chút xíu ấm ức.

Mà cái tên gia hỏa trong ngực này lại đột nhiên ngẩng đầu, dùng đôi mắt phủ một làn nước long anh mà nhìn mình, cứ như chạm vào là có thể làm rơi ra một giọt nước vậy.

"Chị ơi! Hãy sờ Bảo Bảo đi!"
Tề Tranh cảm thấy một luồng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu.

"Sờ sờ Bảo Bảonha!"
Nói rồi Bùi Thanh Phi còn kéo tay Tề Tranh, dẫn dắt nó một đường trượt xuống phía dưới...!
"Thanh Phi!"
Tề Tranh thét lên một tiếng kinh hãi.

Cô bật ngồi dậy từ trên giường.

Điền Tiểu Điềm cũng bị tỉnh dậy, cô liên tục vỗ vỗ lên bộ ngực nhỏ của mình: "Tề Tranh, cậu đây là muốn hù chết người ta đấy à?"
Trời mới vừa tờ mờ sáng, nhìn lại đồng hồ mới biết, Tề Tranh bất quá chỉ mới ngủ được hơn ba giờ đồng hồ.

Tô Nhã và Phạm Vi cũng bị đánh thức.

Bây giờ thì tốt rồi, ai cũng đừng có hòng được ngủ nữa.

"Cậu đây là mơ tới cái gì vậy? Bị dọa rồi hả? Nhìn cậu này, một thân đầy mồ hôi." Điền Tiểu Điềm và Tề Tranh là đầu đối đầu, chỉ cần ngẩng đầu lại là đã thấy người kia.

Tề Tranh nào dám nói mình mơ thấy chuyện đầy tính sắc dục, là giấc mộng có chút tươi đẹp như vậy được đây? Vậy nên cô cũng chỉ có thể ho khan hai tiếng, cố ý che dấu đi: "Tớ...!tớ muốn uống nước."
Khoảng cách từ giờ cho đến khi lên lớp là còn rất lâu nữa, buổi sáng hôm nay cũng chỉ có mỗi mình Tề Tranh phải lên lớp.

Những người còn lại thấy cô không có việc gì liền lại nằm trở về.

Đã hơn sáu giờ, bây giờ có muốn ngủ bù gì gì đó hiển nhiên là không thực tế.

Tề Tranh đành phải một mình ngồi ở trên băng ghế nhỏ của mình, tội nghiệp chờ cho đến hừng đông.

Giấc mộng vừa mới xảy ra kia, sao lại chân thật đến như vậy được đây? Tề Tranh nhìn nhìn bàn tay của mình.

Đến bây giờ rồi mà cô vẫn còn nhớ được cái cảm xúc mềm mại trong giấc mộng kia.

Cô nhớ Bùi Thanh Phi đã gọi mình là chị ơi, Bùi Thanh Phi mềm nhũn giống như là một vũng nước xuân vậy...!
Tề Tranh có cảm giác nhất định là mình đã điên rồi.

Những chuyện này căn bản là không thể xảy ra.

Căn bản là Bùi Thanh Phi sẽ không thể là người như vậy.

Ấy thế nhưng có một số việc, dù bạn đã biết rất rõ rằng nó chỉ có ở trong mộng của bạn mà thôi, ấy vậy mà hết lần này tới lần khác bạn muốn ngừng lại mà không được.

Càng biết nó không có khả năng, không thể xảy ra, nhưng như vậy bạn lại càng sẽ nghĩ tới, càng thêm khát vọng.

Cho đến tận trưa Tề Tranh vẫn luôn trong trạng thái vô tri vô giác.

Còn may hôm nay đều là môn học tự chọn, nếu như để cho mấy vị giáo sư già của ngành kiến trúc bắt gặp cô lên lớp mà lại thất thần như vậy, chỉ sợ là độ khó của bài tập còn phải thêm vào mấy cái dấu cộng nữa mất.

"Tề Tranh, cùng nhau ăn cơm nha?"
Người bạn học cùng ngành kiến trúc ngồi kề bên quay sang hỏi Tề Tranh.

"Không được rồi.

Để hôm khác đi.

Bây giờ mình còn vài việc phải mà." Tề Tranh xua xua tay mà nhã nhặn từ chối.

Cô dọn dẹp vài thứ lặt vặt rồi đi ra khỏi phòng học.

Thời gian quý báu như vậy, ăn gì mà ăn a.

Tề Tranh tôi là người phải đi làm việc đại sự nha.

Cô không ở lại phòng học, không cùng với bất kỳ người bạn học nào cùng đi ăn cơm, cũng không trở lại ký túc xá.


Cô đi tìm cho mình một góc khuất yên tĩnh nhất trong sân trường, lấy điện thoại di động ra rồi bắt đầu gọi điện thoại.

"Thanh Phi!" Tề Tranh hắng giọng.

"Ăn cơm chưa?" Hình như Bùi Thanh Phi đang bận thu dọn đồ đạc thì phải.

Tề Tranh nghe thấy từ bên kia có người nào đó mời cậu ấy cùng đi nhà ăn, nhưng Bùi Thanh Phi cũng chỉ vừa cười vừa cự tuyệt: "Không được rồi! Để hôm sau đi.

Mình còn có chút việc."
Kể từ sau khi Tề Tranh làm ra một trận đại náo tại trường Hãn Văn, cuộc sống của Bùi Thanh Phi đã có biến hóa rất lớn.

Cô không chỉ có những người bạn học trước đây bởi vì áy náy do đã từng oan uổng mình mà thi nhau tỏ ra thân thiết với cô, mà thậm chí, vì chuyện đã xảy tại đại học Hãn Văn này còn làm ồn ào đến cả diễn đàn BBS của trường cấp ba Thượng Thanh nữa.

Là bông hoa đã từng được cả trường Thượng Thanh nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao bọn họ có thể để cho người bên cạnh khi dễ cô như vậy được đây? Dần dần Bùi Thanh Phi phát hiện ra, điện thoại cũng như tin nhắn của cô ngày một nhiều hơn.

Những người bạn học thời cấp ba tìm đến Hãn Văn thăm cô cũng nhiều hơn.

Không còn ai nhắc lại với cô chuyện đã xảy ra ở đại học Hãn Văn, lại càng không có bất cứ người nào nhắc đến những lời bịa đặt trên cái thiếp mời của diễn đàn ngày ấy nữa.

Tất cả mọi người đều đang dùng một loại phương thức phi thường ấm áp để bày tỏ sự quan tâm của mình đối với Bùi Thanh Phi.

Hôm nay hầu như tất cả mọi người tại giáo khu Tĩnh Hải của Hãn Văn đều biết rõ, Bùi Thanh Phi là một người có nhân duyên rất tốt.

Các đàn anh, đàn chị của cô đi qua thành phố S đều sẽ đến thăm hỏi cô, đến đây họp lớp họ cũng phải tìm đến cô.

Thậm chí còn có một số đàn em đang học cấp ba cũng sẽ tận dụng thời gian ngày nghỉ, đến đây năn nỉ cô dẫn mình đi vào thăm trường đại học Hãn Văn, qua đó mà tìm hiểu tình hình của trường này thật cụ thể và tỉ mỉ, xem như làm cuộc tiền trạm để chuẩn bị cho kỳ thi đại học của mình sau này.

Một cô gái được nhiều người đối xử tử tế như vậy mà lại là người xấu hay sao?
Đương nhiên là không rồi!
Các sinh viên, nhất là những sinh viên thuộc hệ tân văn như Bùi Thanh Phi sau khi trải qua ngày qua ngày tiếp xúc với cô, rút cuộc cũng dần dần hiểu ra được con người Bùi Thanh Phi.

Cô là một cô gái xinh đẹp lại dịu dàng, có nhan sắc mà lại dễ gần.

Tuy rằng người này không hay nhiều lời, nhưng mà chỉ cần bạn có vấn đề cần thỉnh giáo, đôi mắt rất biết nói của cô ấy sẽ chăm chú nhìn về phía bạn.

Thời gian dần trôi qua, đã không còn có mấy nam sinh dám tùy ý đến gần cô nữa.

Thế giới của Bùi Thanh Phi, bởi vì Tề Tranh làm ra hành động đánh bậy đánh bạ một phen, rút cuộc cũng đã được thanh tịnh.

Như vậy thật tốt, Bùi Thanh Phi thầm nghĩ.

Kể từ đó, cô đã có nhiều thời gian hơn dành cho việc học, cũng dành riêng ra cho Tề Tranh nhiều hơn.

Trước mắt, Bùi Thanh Phi đuổi được người bạn học đi trước rồi, còn mình thì lại một mình ngồi ở trong phòng học vắng tanh.

Ngồi ở chỗ này nhìn ra bên ngoài thì thấy bên dưới ánh mặt trời cùng bầu trời xanh thẳm là một vùng biển rộng, gió thổi đẩy lên những lớp sóng biển tầng tầng lớp lớp gối lên nhau đi về phương xa.

Chúng làm cho trái tim cô cũng trở nên bồng bềnh, thoải mái như chúng vậy.

Bùi Thanh Phi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tề Tranh từ phía bên kia điện thoại truyền đến, đây là giọng nói luôn làm cho lòng người an tâm hơn.

"Cái kia, Thanh Phi..."
"Cái gì?"
"Là thế này, cậu có thể gọi mình là chị được không?" Tề Tranh thăm dò ngay tại bên bờ vực nguy hiểm.

Bùi Thanh Phi thấy không còn gì để nói: "Cậu cũng chỉ lớn hơn mình ba ngày mà thôi nha."
"Dù chỉ có ba ngày thì mình vẫn là chị a." Tề Tranh cầu khẩn.

"Sờ sờ cái trán của cậu đi!"
"Hả?" Tề Tranh không rõ ràng cho lắm, nhưng theo bản năng cô vẫn là làm theo khi đưa tay lên sờ trán: "Sờ rồi.

Làm sao vậy?"
"Bị sốt hay sao?" Bùi Thanh Phi vừa cười vừa hỏi.

Gia hỏa này là nói mình bị ấm đầu a!
Tề Tranh tức giận nói: "Mình không bị bệnh! Cũng không phải là lúc trước cậu chưa từng gọi nha.

Giờ kêu một tiếng đi mà! Chỉ một tiếng mà thôi!"
"Khi đó là do mình còn trẻ tuổi nên mới không hiểu chuyện." Bùi Thanh Phi nói.

"Thanh Phi! Phi Phi! Bảo Bảo." Tề Tranh làm nũng.

Bùi Thanh Phi thấy người này lại bày ra cái điệu buồn nôn này thì rùng mình một cái: "Thôi được rồi.

Ngoan nha! Nếu không có việc gì nữa thì mình đi ăn cơm đây.

Cậu cũng nên đi ăn đi thôi, không đói bụng hay sao?"
"Mình chỉ muốn nghe thấy cậu gọi mình một tiếng chị thôi nha!" Tề Tranh đầy vẻ tội nghiệp.

"Được rồi.

Chị ơi, nghe lời chị vậy." Bùi Thanh Phi đã hết cách rồi, đành phải qua loa cho xong chuyện.

Tề Tranh hiểu rất rõ về Bùi Thanh Phi, làm sao cô lại không nghe ra trong đó người này chỉ là ứng phó mà thôi! Vì vậy mà chút tình ý kiều diễm trong lòng lập tức hóa thành tro bụi bay đi.

"Ừ, vậy hãy đi làm việc của mình đi a." Nói xong Tề Tranh lập tức cúp điện thoại.


Bùi Thanh Phi sửng sốt mất một lúc thật lâu.

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Tề Tranh là người cúp điện thoại trước mình, quả thật làm Bùi Thanh Phi có chút không quen.

Đây là, tức giận rồi?
Tề Tranh tức giận rồi!?
Ngoài cảm thấy kinh ngạc Bùi Thanh Phi còn có chút buồn cười.

Thôi được rồi, kế tiếp mình nên cẩn thận ngẫm xem lại phải làm sao thì mới dỗ dành bạn gái của mình trở nên vui vẻ đây.

Mới sáng lạn được chưa tới hai ngày, Tề Tranh đã lại ỉu xìu.

Điền Tiểu Điềm vừa đẩy cánh cửa ký túc xá tiến vào liền thấy Tề Tranh đang loay hoay với cái cục gạch của mình.

Cục gạch là tên hiệu do phòng 304 đặt cho nó, đây là chiếc máy tính cũ được gửi đến từ Lăng Giang qua bưu điện tới tay Tề Tranh cách đây hai ngày trước.

Tề Tranh đã tiêu hết sạch số tiền người nhà đưa cho cô mua máy vi tính mới.

Vì hết cách rồi, trong khi bài tập phải thực hiện trên máy tính của ngành kiến trúc lại rất nhiều, cô đành phải gọi điện thoại về nhà, nói là mình dùng đã quen cái máy tính già lão của mình rồi, dùng đồ cũ thì vẫn thuận tay hơn.

Đến lúc đó mới xem như lừa gạt cho qua chuyện này.

"Trở về rồi hả?" Giọng của Tề Tranh nghe ồm ồm, rõ ràng là rất không có tinh thần.

Điền Tiểu Điềm tiến đến bên người Tề Tranh: "Thảm đến như vậy? Có muốn tớ cho cậu chút kích thích hay không?"
"Ha ha!" Tề Tranh mới mặc kệ người này.

Hai người kết bạn cùng nhau đi nhà ăn ăn cơm, sau khi trở về lại còn cười cười nói nói cho đến tám giờ tối.

Đồng hồ sinh học của Tề Tranh cực chuẩn xác khi không tự chủ mà nhìn đồng hồ một cái.

Điền Tiểu Điềm lập tức ngầm hiểu: "Đã đến giờ nói chuyện rồi đi! Cút, cút, cút, cút! Cút đi mà cùng Tiểu thanh mai nói chuyện với nhau đi! Mẹ đây sẽ không để lỡ mày đâu."
Tề Tranh chán chường lấy tay bụm mặt.

Sau đó cô lại cứ loay hoay với chiếc điện thoại trong tay, chờ cho màn hình hết sáng rồi lại tối.

Điền Tiểu Điềm thấp thỏm đoán thử: "Không phải lại cãi nhau đấy chứ?"
Một câu như vậy mà lại chọc trúng vết thương lòng của Tề Tranh.

Cô không muốn cùng người này nói chuyện nữa nên dùng cả tay lẫn chân mà bò lên giường.

"Không phải như vậy chứ! Sao lại đi nằm sớm như vậy? Chẳng phải tớ đây đã nhầm khi nghe nói là sinh viên ngành kiến trúc thì hay phải thức đêm hay sao?" Điền Tiểu Điềm vừa cười vừa nói, cô cũng vịn cái thang leo lên: "Có cần tớ lại đưa cho cậu một ít sách báo để học thêm hay không vậy a?"
Tề Tranh trở mình, để lại cho Điền Tiểu Điềm một bóng lưng.

Điền Tiểu Điềm mời hàng thất bại, đành phải đấm ngực giậm chân lại leo trở xuống.

Hai ngày trôi qua.

Vẫn không có tin tức gì từ Tề Tranh.

Mà Bùi Thanh Phi lại nên ăn thì ăn, nên ngủ sẽ ngủ.

Hoàng đế không vội, thái giám gấp, Lưu Mộc Dương cực kỳ nóng nảy.

"Lại cãi nhau hay sao?" Hai ngày đã qua mà hai người này vẫn không có liên hệ, Lưu Mộc Dương không khỏi lo lắng.

Thực tế thì Bùi Thanh Phi lại rất thẳng thắn cùng thành khẩn, cô vừa cười trả lời: "Bị tớ làm cho tức giận rồi."
"Cái gì?" Vẻ mặt Lưu Mộc Dương cực kỳ kinh ngạc.

Tề Tranh - mà - lại - giận - Bùi Thanh Phi? Có chuyện như vậy thật sao?
"Không lầm đấy chứ?" Lưu Mộc Dương hỏi lại.

Bùi Thanh Phi suy nghĩ một chút rồi mới khẳng định bằng cái gật đầu: "Hẳn là cậu ấy bị mất hứng đi."
"Vì sao vậy a?" Lưu Mộc Dương tò mò.

Bùi Thanh Phi không trả lời, cô chỉ là cười cười: "Nhưng cuối cùng thì mình vẫn sẽ dỗ dành được cậu ấy thôi."
Thật sự là rất tự tin nha!
Lưu Mộc Dương ôm quyền.

"Đã quấy rầy, tráng sĩ!".