Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 77: Mình Có Cảm Giác Là





Những đêm gần đây Tề Tranh thường hay làm mộng.

Trong giấc mộng của mình cô thường mơ thấy Bùi Thanh Phi.

Tối nay, cô mơ thấy mình và Thanh Phi nói lời chia tay nhau.

Mặc cho cô đã cố gắng tiến về phía trước như thế nào thì vẫn không với tới Bùi Thanh Phi lúc này đã trở nên nhỏ như một người tý hon.

Tận mắt thấy sau bao nhiêu vất vả mới chạm đến được tay của đối phương, ấy vậy mà lại xuyên qua không khí, cứ như là cái người đang đứng trước mặt mình này, bất quá chỉ là một cái ảo ảnh.

"Tề Tranh, cậu đã bắt nạt mình.

Vậy nên mình sẽ đi đây." Cả thân hình của Bùi Thanh Phi dần dần trở nên trong suốt.

"Thanh Phi, cậu đừng đi! Mình không phải, mình không có..."
Một trận gió thổi đến, Bùi Thanh Phi biến thành một làn khói mỏng, từ từ tiêu tán.

Tề Tranh hoảng hốt ngồi bật dậy.

Đại khái là bởi vì biên độ của động tác có chút lớn, vậy nên cô cảm thấy chóng mặt hoa mắt.

Giấc mộng này quả thật là rất đáng sợ! Tề Tranh mở mắt nhìn trừng trừng về phía trần nhà.

Khi dễ cậu ấy.

Vắng vẻ cậu ấy...!
Tề Tranh tự kiểm điểm hai ngày gần đây nhất của mình...!
Đúng là như vậy rồi!
Chẳng qua cũng chỉ vì một câu "chị ơi" mà mình đã hục hà hục hặc đến hai ngày không chịu gọi điện thoại cho Bùi Thanh Phi.

Hôm nay là ngày cuối tuần, Tề Tranh nhìn đồng hồ, mới là 6:30.

Vào lúc này mà lại gọi điện thoại đi qua thì quả là hơi sớm.

Tề Tranh trở mình, lại một lần nữa nằm xuống.

Điều tuyệt vời nhất khi học đại học đó là, bạn muốn ngủ nướng đến bao lâu cũng được.

Cho đến khi mặt trời lên cao, Tề Tranh mới lại lần nữa mở mắt ra.

Tính ra, ở trong ký túc xá lúc này cô vẫn là người dậy sớm hơn cả.

Hãy xem cái tên gia hỏa Điền Tiểu Điềm này đi, người này thậm chí còn có thể ngủ đến quá cơm trưa.

Đám bạn cùng phòng đều đang ngủ cả.

Tề Tranh rửa mặt, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài, vừa bước đi trong sân trường Thanh Bắc cô vừa bấm điện thoại nói chuyện với Bùi Thanh Phi.


"Thực xin lỗi, số điện thoại ngài vừa gọi hiện tại đang tạm thời không liên lạc được."
Tề Tranh ngơ ngác.

Chuyện gì xảy ra thế này?
"Tức giận rồi?" Tề Tranh nhìn cái điện thoại trong tay mà tự hỏi: "Chẳng lẽ là vì trong hai ngày này mình không gọi điện thoại nên mới bị kéo đen hay sao?"
Phải nói là các giấc mơ của Tề Tranh dều rất linh nghiệm.

Giống như cái lần trước kỳ thi Đại học ấy, ngày đó cô đã mơ thấy mình và Bùi Thanh Phi bị tách ra, cậu ấy đã khóc lớn ngay tại trước mặt mình.

Và chuyện xảy ra sau đó chính là mình đã khiến cho Bùi Thanh Phi phải thương tâm, một mình cậu ấy bay đi Long Giang, đến nỗi ngay cả một câu từ biệt trước khi đến thành phố S nhập học, cậu ấy cũng đã không thèm nói với mình.

Hôm nay là một ngày đầu mùa đông nắng ấm.

Cả một bầu trời đều trong xanh, sáng sủa, nhưng trong lòng Tề Tranh lại là mây đen giăng đầy.

Thôi xong! Thôi xong! Lẽ nào cậu ấy lại thật sự muốn cùng mình chia tay?!
Nếu đếm cho kỹ thì thời gian hai người chính thức xác lập quan hệ cũng chưa được bao lâu a.

Nếu biết vậy mình đã chẳng xử sự như vậy.

Hiện tại đền bù liệu có kịp nữa không? Hẳn là vẫn kịp a.

Tề Tranh tìm một góc bồn hoa rồi ngồi xuống, cô bắt đầu gửi tin nhắn cho Bùi Thanh Phi.

"Hai ngày này mình có chút bận, không phải là mình có ý không gọi cho cậu đâu."
Tề Tranh nhìn lại, cái gì thế này a? Rõ là giấu đầu lòi đuôi mà.

Cô vội vàng rút lại tin nhắn.

Lại bấm bấm gõ gõ thêm một lúc: "Bảo bảo, mình yêu cậu mà.

Tại sao cậu lại không nhận điện thoại của mình vậy hả?"
"Có phải là cậu đã giận mình rồi hay không?" (icon mặt khóc)
"Bảo Bảo, là mình sai rồi!"
"Phi Phi! Phi Phi! Nghe điện thoại đi!"
Chuyến bay của Bùi Thanh Phi vừa đáp xuống đất.

Ngay sau khi mở ra điện thoại, cô liền nhận được rất nhiều tin nhắn từ WeChat ùa vào cứ như là giếng phun vậy.

Âm báo tin nhắn đi vào vang lên không ngừng.

Bùi Thanh Phi ngồi lên xe buýt của sân bay đi về đại học Bắc Thanh.

Trên đường đi cô hết sức kiên nhẫn khi đọc lần lượt từng tin nhắn một, trên môi là nụ cười thấu hiểu.

Thật sự là mình đã may mắn biết bao khi có được người bạn gái đáng yêu như thế này.

Dùng đúng cả buổi trưa hôm đó Tề Tranh nghiêm túc ngồi nguyên tại chỗ góc bồn hoa.

Trong khi vội vàng gửi đi tin nhắn, đương nhiên là cô không quên gọi điện thoại.

Ban đầu, khi mới gọi đi, thứ cô nhận được luôn là âm báo tắt máy.

Sau nhiều lần gọi đi bỗng nhiên âm báo kia lại biến thành tiếng tút tút tút báo hiệu đang chờ kết nối.

Nó làm cho Tề Tranh hưng phấn đến tột đỉnh.

Cô cho rằng đây chính là tác dụng đến từ những lời xin lỗi kia của mình.

Chỉ là điện thoại thông cũng đã thông, thế nhưng kể từ đó vẫn không hề có người chịu nghe.

Tề Tranh có chút ủ rũ.

Cô nâng cằm lên, lòng thầm nghĩ liệu mình còn có biện pháp nào nữa hay không.

Trong khi ngón tay không ngừng lật tới lật lui danh bạ điện thoại, Tề Tranh nhìn thấy số điện thoại của Lưu Mộc Dương.

Có nên gọi điện thoại cho cô ấy hay không nhỉ?
Tề Tranh có chút do dự.

Bùi Thanh Phi đã từng nói qua, cảm tình là chuyện của hai người, vậy nên nếu bây giờ mình lại tùy tiện để cho người khác nhúng tay vào, cô sợ là Thanh Phi lại càng không vui.

Nhưng mà giữa không vui đem so với liên lạc không được thì cái nào tốt hơn?
Tề Tranh cảm thấy trong đầu mình có hai người tí hon đang đánh nhau.

Đúng vào cái lúc cô đang bối rối như vậy thì chuông điện thoại vang lên.

Vừa nhìn vào tên người gọi đến thì thấy...!
Là Bảo Bảo!
Cả tay lẫn chân của Tề Tranh lập tức trở nên luống cuống.

"Bảo Bảo, mình sai rồi.

Đáng lẽ mình không nên cáu kỉnh.

Mình đã tự khắc sâu kiểm điểm rồi, từ nay về sau tuyệt đối mình sẽ không bao giờ nhắc lại cái yêu cầu cố tình gây sự kia nữa.

Cậu không được vì chuyện này mà không để ý đến mình.

Cậu đừng có chia tay với mình có được không?" Tề Tranh nói ra những lời này mà cứ như thể có ai đang đổ hạt đậu ra ngoài vậy.

Bùi Thanh Phi nghe xong lại là chỉ vừa cười vừa hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
Tề Tranh quay đầu nhìn chung quanh một lượt: "Ở trong sân trường."
"Bên cạnh cậu có một bồn hoa nhỏ?"
"Làm sao cậu biết?"

Tề Tranh kiểm tra lại một lần nữa: hai người chỉ là cho nhau một cuộc gọi bình thường thôi nha, lại không mở video a.

"Cậu hãy nhìn về phía trước đi!"
Tề Tranh rất nghe lời khi ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt.

Có một người mặc trên người một chiếc áo khoác rất dày màu xám nhạt, trên đầu chụp lên một cái mũ có cái tai thỏ trông rất đáng yêu, một cái khăn quàng cổ màu đỏ chót bao quanh cổ hết sức kín kẽ.

Người này đứng ở nơi đó, trông thanh tú đến động lòng người.

Tề Tranh thầm nghĩ, hiện tại mới đúng là mình đang nằm mơ a, nếu không thì tại sao Bùi Thanh Phi lại bỗng nhiên đến đây được a.

Cô sững sờ đến nỗi quên cả tắt điện thoại, không tự chủ được mà từ từ hạ cánh tay đang cầm điện thoại di dộng xuống.

"Cậu...!cậu làm sao vậy?" Tề Tranh không biết mình nên nói cái gì.

Trong khi đó Bùi Thanh Phi lại nhẹ nhàng cất bước đi đến trước mặt cô.

"Chị! Chị vẫn còn tức giận hay sao?"
Bùi Thanh Phi gọi mình là chị! Bùi Thanh Phi đang cười đến là ngọt ngào!
Tề Tranh tiến lên, cô đưa tay ôm lấy cái người đang đứng trước mặt vào trong ngực.

Tức giận sao?
Có mà giận cái quỷ!
Tề Tranh đã không còn tức giận nữa rồi.

Tề Tranh có cảm giác như mình đang bay bổng.

Vì không phải lên lớp nên khi Điền Tiểu Điềm từ trên giường bắt đầu thức giấc thì đã là hơn hai giờ chiều rồi.

Đúng lúc ngủ qua được luôn cả bữa cơm trưa.

A a! Thật tuyệt!
Buộc lại mới tóc hỗn độn như cái tổ chim, Điền Tiểu Điềm rửa mặt xong thì tiện thể liếc nhìn cái điện thoại một chút.

"Tối nay mình ngủ lại bên ngoài.

Chuyện còn lại đều nhờ cả vào cậu."
Sau đó là mấy cái biểu tượng ôm quyền.

Điền Tiểu Điềm không khỏi ngơ ngác.

"Tối nay Tề Tranh không trở lại hay sao?" Cô quay đầu hướng về phía cái người đã chưng diện hết sức cẩn thận, đang chuẩn bị đi ra ngoài là Tô Nhã để hỏi.

Tô Nhã gật gật đầu: "Còn phải hỏi! Tiểu thanh mai của cậu ấy đến rồi."
Điền Tiểu Điềm vỗ vỗ tay lên mặt.

Mình vừa mới rửa mặt xong, nên đây không thể là nằm mơ được.

"Lại đến nữa à?"
Những người còn lại đều quay lại, ai nấy đều dùng sức gật gật đầu: "Lại đến nữa rồi!"
"Woa! Không phải là các cậu ấy có nhiều tiền đến như vậy chứ? Bay tới gặp bạn gái, quá oai phong đến loá mắt như vậy thì dễ dàng đánh mất bạn bè đó nha."
Hoài nghi của Điền Tiểu Điềm cũng là hoài nghi của Tề Tranh.

Hai người còn chưa ra tới cổng trường thì Tề Tranh đã hỏi ra thành lời rồi.

Nếu như Bùi Thanh Phi phải ăn mặc tiết kiệm, nhịn đói để có tiền tới đây Tề Tranh sẽ tự trách mình rất nhiều.

Bùi Thanh Phi đơn giản giải thích một chút: "Nhờ có cao nhân chỉ điểm nên mình đã viết được mấy bài báo."
Cái người được Bùi Thanh Phi gọi là cao nhân hẳn chính là tiên sinh Trương Thế Tể rồi.

Trương tiên sinh vốn nói là hiện tại sinh viên vẫn chưa đủ kinh nghiệm cũng như tính chuyên nghiệp để viết một bài báo có chất lượng.

Nếu như muốn nâng cao được trình độ của chính mình về phương diện này, ngoài việc phải chăm chỉ học tập, đi thực tế thật nhiều thì việc cần phải làm là thực hành viết bài nhiều hơn.

Có một số sinh viên lại không muốn mình lãng phí thời gian cho những bài viết không mấy ai nhìn đến này, vì vậy Trương tiên sinh liền khuyên bọn họ có thể thử gửi bài đến các hãng truyền thông, báo chí thử xem sao.

Tất cả mọi người đều xem chuyện này như gió thoảng bên tai.

Hệ tân văn còn cho rằng vị giáo sư có thể đưa ra lời khuyên như vậy cũng chỉ có duy nhất tiên sinh Trương Thế Tể này mà thôi.

Hầu hết bài viết của các sinh viêt đều thiếu nhiệt huyết, còn vô cùng non nớt, vậy nên sau một hai lần thử qua, phần lớn bài viết gửi đi đều như đá chìm đáy biển, trước sau gì cũng đều không có hồi âm.

Cứ thế mãi thì hỏi còn có ai tiếp tục nữa đây?
Thế nhưng Bùi Thanh Phi lại nhớ nằm lòng những lời khuyên này.

Cô kiên trì viết bài, hơn nữa kiên trì gửi đi, rút cuộc rồi cũng có một ngày cô nhận được hồi âm của một vị chủ biên tòa soạn.

Bài hồi âm đã bày tỏ chút tiếc nuối của người viết, rằng bản thảo của Bùi Thanh Phi vẫn chưa thể dùng được.

Không phải vấn đề ở nội dung bài viết, mà là vì hiện nay tính cạnh tranh giữa các nhà báo hết sức kịch liệt, vậy nên những bài bình luận như vậy phần lớn đều phải dành chỗ cho những bình luận viên đã có danh vọng, có tư lịch thâm niên.

Vị chủ biên này vốn cũng là xuất thân từ đại học Hãn Văn.

Sau khi vị này biết cái người bạn nhỏ cực kỳ kiên nhẫn lại rất có nghị lực này còn là học muội của mình, đàn chị này đã mở ra một lối đi riêng có khả năng thực hiện được dành cho Bùi Thanh Phi.

"Em có muốn thử viết một chút bình luận về giới giải trí hay không?"
Hiện tại đang là thời điểm hoàng kim của giới giải trí Trung Quốc.

Đã có rất nhiều doanh nghiệp cỡ lớn thi nhau đầu tư, xây dựng nên các công ty điện ảnh khiến cho các rạp chiếu phim cực kỳ phát triển.

Đã có rất nhiều nhà đầu tư bắt đầu cảm thấy hứng thú với với lĩnh vực điện ảnh, không chỉ có như vậy, bọn họ còn nhao nhao làm thử.

Mà một trong các thủ đoạn của bọn họ chính là công tác tuyên truyền.

Hiện tại đã có rất nhiều hãng truyền thông cũng bắt đầu tự mình sáng lập một mảng chuyên bình luận về đề tài điện ảnh.


Nếu đem so sánh với những đề tài Bùi Thanh Phi từng viết trước đó thì lĩnh vực mới mẻ này vẫn chưa có sự phân biệt đối xử.

Vậy nên những sinh viên dù còn rất trẻ như Bùi Thanh Phi vẫn còn có cơ hội.

Viết xã luận vốn là ngành học chuyên nghiệp của mình rồi, vậy nên khi Bùi Thanh Phi chuyển sang viết bình luận điện ảnh lập tức có hiệu quả và thu được lợi ích rất thiết thực, tiền.

Vì Tề Tranh đã đem toàn bộ số tiền dành cho việc mua máy vi tính mới tiêu đến sạch bách rồi, vậy nên hiện tại người này đã hoàn toàn trở thành tay trắng.

Nhưng Bùi Thanh Phi lại vẫn muốn mua cho Tề Tranh một cái máy mới, hiện đại nhất, với chất lượng tốt nhất.

Đầu đuôi sự việc được kể lại hết một lượt.

Tề Tranh trở nên trầm mặc, sau một lúc lâu cô mới hỏi tiếp: "Cậu còn lại bao nhiêu?"
"Sáu trăm khối."
Mấy bài viết bình luận về giới giải trí này, xét về góc độ chuyên nghiệp mà nói, có thể nói chất lượng bài viết của Bùi Thanh Phi là rất được.

Từng có một lần, trong khi đang lên lớp, tiên sinh Trương Thế Tể đã không hề keo kiệt mà khích lệ Bùi Thanh Phi là rất có thiên phú trong cái nghề này.

Sở trường của cô là dùng một góc độ hết sức độc đáo để quan sát cũng như bày tỏ quan điểm về vấn đề được nêu.

Đây là nguyên nhân khiến cho mỗi bài viết của cô trở nên mới lạ và đặc sắc.

Chỉ là dù bài viết rất không tệ, nhưng số tiền kiếm được lại ít ỏi đến đáng thương.

Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Bùi Thanh Phi chỉ mới là một sinh viên vẫn chưa tốt nghiệp, không có tên tuổi, không có tiếng tăm gì.

Nói trắng ra chính là, để kiếm cho được một chút tiền này cũng khá là vất vả.

Tề Tranh không khỏi đau lòng.

Thế nhưng chính bản thân Bùi Thanh Phi lại không để trong lòng.

Cô cười với Tề Tranh cứ như thể vừa thu về được món nợ: "Mình thu về trong tay cũng chỉ được chừng này thôi.

Cũng còn may là thành phố B cùng thành phố S đều là những thành phố thuộc loại trung tâm, chuyến bay cũng nhiều, lại không phải thời điểm của mùa du lịch, vậy nên giá vé máy bay cực kì rẻ."
Nhưng cho dù vé máy bay có rẻ đi nữa thì chừng đó cũng chỉ đủ cho Bùi Thanh Phi một chuyến đi về, số còn lại cô sẽ phải dùng đến không ít tiền vốn để dành cho gánh nặng sinh hoạt hàng ngày.

Bùi Thanh Phi đến rồi Bùi Thanh Phi lại đi.

Chỉ ở lại thành phố đúng một buổi tối.

Điền Tiểu Điềm còn cho rằng sau lần được Tiểu thanh mai đến thăm, cái tên Tề Tranh này sẽ trở lại ký túc xá với bộ dáng sinh khí dồi dào.

Ấy thế mà khi Tề Tranh trở về lại vẫn là cái vẻ ủ rũ như trước.

Tề Tranh ngồi như tượng trên giường của mình, mắt nhìn cái máy tính cũ trước mặt mà xuất thần.

Chỉ mới là năm thứ nhất đại học mà thôi, vậy mà Bùi Thanh Phi đã có thể tự tay mình kiếm tiền được rồi.

Trái lại, chính bản thân mình thì sao? Đến một đồng thôi cũng không kiếm nổi, đã vậy lại còn từng phút từng giờ tiêu tiền như nước, ném một lúc ra ngoài đến mấy ngàn đồng.

Cũng còn may là trời cao hoàng đế xa, mình vẫn còn dấu diếm được với người nhà.

Chứ nếu như để cho mẫu thân đại nhân nhà mình biết được, nhất định là sẽ có một trận nổi giận lôi đình, hậu quả chắc chắn là không tưởng tượng nổi.

Chỉ có điều, đây không phải là vấn đề mấu chốt nhất.

Mấu chốt nhất là, trong khi Tề Tranh suy nghĩ lại thật cẩn thận tất cả những việc đã làm trước đây, mặc dù biết việc mình xài tiền bậy bạ như vậy là không đúng, thế nhưng cô lại không hề cảm thấy hối hận.

Đã biết làm như vậy là không đúng vậy mà lại còn không muốn sửa.

Nếu vậy thì cô phải tự mình tìm ra một phương pháp xử lý chưa từng có trên đời này để làm sao trung hòa được những rắc rối này mà thôi.

Tề Tranh ngồi như một bức tượng đá ở trong ký túc xá như vậy một lúc thật lâu.

Đúng vào cái lúc Điền Tiểu Điềm quyết định bơ người này đi thì Tề Tranh lại đột nhiên tiến đến phía sau lưng cô.

"Cậu nói xem, tớ có phải là một người rất không thành thục hay không?" Vẻ mặt Tề Tranh rất thành thật.

"Sao bỗng nhiên cậu lại hỏi cái này vậy?" Điền Tiểu Điềm hiếu kỳ hỏi lại.

Tề Tranh thở dài.

Cô kéo cái ghế đến ngồi đối diện với Điền Tiểu Điềm: "Lúc trước mình vẫn cho rằng mình mới là người chăm sóc Thanh Phi nhà mình nhiều hơn một chút, nhưng mà hiện tại, không biết là cậu ấy đã trưởng thành từ lúc nào.

Mình có cảm giác là..."
Tề Tranh cảm giác là mình vẫn còn như một đứa trẻ vậy..