Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 89



Có lẽ vì mùa xuân đã thực sự tới rồi, La Phi cảm thấy gần đây Tịch Yến Thanh có nhu cầu lăn giường rất cao. Cũng may từ khi xuyên tới đây hắn đều phải lao động cật lực mỗi ngày, cũng coi như một cách rèn luyện thân thể, bằng không e là hắn phải đi chữa thận mất.

Bản thân Tịch Yến Thanh cảm thấy mùa xuân là mùa sinh sôi nảy nở, hắn không thể ngược đãi chính mình!

Vì thế mỗi tối khi Tiểu Hổ đã ngủ say, Tịch Yến Thanh liền kéo La Phi lên giường "cày cấy".

La Phi hận không thể đạp hắn bay xuống giường, nhưng y cũng không thể cưỡng lại. Hơn nữa mỗi khi cuộc vui kết thúc, y đều quên mất chính mình đã thỏa hiệp "một lần thôi đấy" ngay từ ban đầu.

Dù sao thì khi não bộ ngừng hoạt động, ai còn nhớ đến việc đếm lần cơ chứ?

La Phi cảm thán, nóc nhà này không có chút uy lực nào hết!

Ngày hôm đó Cảnh Dung và La Cát mổ dê, Lạc Dũng và La Như gói bánh trôi nhân đậu, bọn họ đang chuẩn bị cho Tết Nguyên tiêu. La Phi bấm đốt tay tính toán, sắp đến Tết rồi, phải chuẩn bị sắm sửa nhiều thứ, y quyết định rủ Tịch Yến Thanh lên trấn mua đồ Tết.

Hai người gửi Tiểu Hổ cho Lý Nguyệt Hoa, sau đó ngồi xe bò do Đại Hoàng kéo, rời khỏi thôn Hoa Bình. Bọn họ không cưỡi Truy Phong vì chuyến này sẽ mua rất nhiều đồ, Truy Phong chở hai bọn họ thì không thể thồ thêm hàng.

Trên đường đi La Phi suy nghĩ miên man, xuyên tới đây đã lâu, bọn họ vẫn luôn đồng hành bên nhau, y tựa vào vai Tịch Yến Thanh cảm thán, con người quả là "do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan"*. Đã quen cưỡi Truy Phong phi như gió, lúc này ngồi xe bò chậm rì rì khiến y bức bối không thôi.

*đang sống tằn tiện mà chuyển thành lối sống xa hoa thì dễ, chuyển ngược lại mới khó

Tịch Yến Thanh cười nói: "Người hạnh phúc là người biết đủ, em nhìn kìa, vẫn có người phải đi bộ kia kìa."

Gần đây tuyết rơi dày, nơi thôn quê cũng ít xe bò xe ngựa nên tuyết phủ trắng đường đi, hiện giờ có lẽ đã cao tới bắp chân người. Vậy mà vẫn có một người mặc trường sam màu xám chịu khó đi bộ ven đường.

Tịch Yến Thanh nhìn bóng lưng người kia có chút quen mắt, nhất thời chưa nhận ra là ai.

Chỉ lát sau xe bò chạy tới gần, Tịch Yến Thanh và La Phi mới nhận ra đó là Lạc Thiên Khải.

Ngày thành thân của La Cát và Cảnh Dung, Lạc Thiên Khải cũng tới chúc mừng, chẳng qua hắn chỉ tới chung vui một lát liền rời đi. Không ngờ hôm nay lại hội ngộ.

Ban đầu Tịch Yến Thanh và La Phi đều không vừa mắt người này, nhưng hiện tại bọn họ lại có chút khâm phục hắn. Vốn cho rằng vị công tử nhà giàu này sẽ không trụ nổi vài ngày ở thôn quê mà rời khỏi đây sớm, không ngờ hắn đã lưu lại thôn Hoa Bình một thời gian rất lâu, hiện tại vẫn đang trọ ở nhà Lương đại phu. Cũng không biết người này làm gì mỗi ngày, chỉ thỉnh thoảng nghe Lương đại phu kể hắn đang học y thuật.

Tuy đã hơi muộn so với đồng môn, nhưng hắn học rất chuyên tâm.

Tịch Yến Thanh nghĩ dù gì hắn cũng là một nửa đồng hương bèn gọi: "Lạc huynh, cũng lên trấn à?"

Lạc Thiên Khải quay đầu: "Tịch huynh đệ, La Phi huynh đệ? Hai người đang lên trấn sao?"

La Phi nói: "Đúng vậy, nếu Lạc huynh đệ không chê thì lên đây đi cùng nhau."

Lạc Thiên Khải nói một tiếng cảm ơn, ba người cùng ngồi trên xe bò tiếp tục chuyến đi, hỏi ra mới biết hắn cũng phải lên trấn mua sắm ít đồ.

"Ta có vài chuyện phải làm, thuận tiện mua đồ Tết nữa. Sư phụ và sư mẫu tuổi đã cao, trời lạnh thế này không tiện xuất hành." Lạc Thiên Khải nói: "Các ngươi thì sao?"

"Chúng ta cũng đi sắm Tết." Tịch Yến Thanh cười nói: "Lạc huynh đã bái Lương bá làm sư phụ rồi sao?"

"Phải, đã quyết tâm học y thuật thì phải học cho đến nơi đến chốn. Hơn nữa đến nơi này ta mới thực sự phát hiện y thuật rất thú vị." Đột nhiên Lạc Thiên Khải quay đầu hỏi: "Đúng rồi Tịch huynh, tại hạ có... một thỉnh cầu quá phận."

"Có chuyện gì cứ nói thẳng, Lạc huynh không cần khách khí như vậy."

"Là thế này, La đại ca và Cảnh Dung huynh đệ đã kết nghĩa và chuyển về sống chung, căn nhà cũ của ngươi và La Phi huynh đệ hiện giờ đang để trống. Ta nghĩ đằng nào cũng bỏ trống, có thể cho ta thuê lại được không?"

"Lạc huynh thực sự không tính toán hồi phủ sao? Ta nhớ có người Lạc phủ về đây đón ngươi mà?" La Phi nhớ thời điểm Cảnh Dung và đại ca vừa trở về thôn không bao lâu, Lạc gia có phái người tới thôn Hoa Bình tìm Lạc Thiên Khải. Có điều lúc ấy y bận lo nghĩ chuyện của đại ca nên không quá để tâm tới chuyện nhà họ Lạc. Người tới thôn Hoa Bình tìm Lạc Thiên Khải tựa hồ là đệ đệ của hắn.

"Đã rời đi sẽ không quay về. Hơn nữa hiện giờ tuy cuộc sống có chút vất vả, nhưng trong lòng ta rất tự tại. Cuộc sống không cần cầu cạnh ai, không bị ai quản chế thực sự rất hạnh phúc. Trước kia ta không biết mùi vị tự do là thế nào, hiện giờ biết rồi, ta đương nhiên không muốn quay lại quá khứ."

"Đúng vậy, người ta đã nói có tiền cũng không mua được hạnh phúc, chỉ cần mình hài lòng với hiện tại là được, quản nhiều để làm chi." La Phi tựa hẳn lên người Tịch Yến Thanh, hoàn toàn không cảm thấy có gì đáng ngại. Y phát hiện người này không rõ vì tâm tính đã thay đổi hay vì lý do gì khác mà ngữ khí nói chuyện đã khác so với dĩ vãng, hắn không còn khiến người ta chán ghét nữa.

"Tình cảm của hai vị quả là đáng ngưỡng mộ." Lạc Thiên Khải nói xong lại tiếp tục chủ đề ban đầu: "Vậy thì, căn viện cũ kia có thể cho ta thuê được không?"

"Lạc huynh sống cùng Lương đại phu không phải rất tốt sao? Hà cớ gì phải dọn đi?"

"Nói ra có chút xấu hổ. Từ nhỏ ta đã có hôn ước, vì nhiều nguyên nhân mà cho tới bây giờ vẫn chưa thể thú nàng ấy về. Hiện giờ nghèo túng, ta vốn tưởng rằng nàng sẽ không nguyện ý đi cùng ta nữa, không ngờ nàng ấy thủy chung mong nhớ ta, bị cả gia tộc phản đối vẫn một lòng hướng về ta. Bởi vậy ta không thể phụ bạc nàng ấy, chỉ là ở chỗ sư phụ có chút bất tiện, bởi vậy ta muốn thuê lại căn nhà cũ của hai người."

"Ai nha, vậy chẳng phải chuyện tốt sao?" La Phi nói: "Vậy hai người định khi nào thành thân?"

"Thật không dám giấu diếm, lần này lên trấn mua đồ Tết chỉ là thuận đường, lý do chính vẫn là để đón thê tử chưa xuất giá của ta." Lạc Thiên Khải cười cười: "Về chuyện thành thân, ước chừng phải đợi sắp xếp ổn thỏa cho nàng ấy dưới này đã. Ta định đưa nàng ấy về ở cùng sư phụ và sư mẫu."

"Vậy được rồi, quân tử giúp người hoạn nạn. Nếu Lạc huynh thực sự muốn vậy, chúng ta sẽ để lại căn nhà cũ cho ngươi thuê." Dứt lời Tịch Yến Thanh quay sang hỏi La Phi: "Tức phụ nhi, nên thu bao nhiêu bạc thì hợp lý?"

"Có thuê cả vườn rau sau nhà không?" La Phi hỏi Lạc Thiên Khải.

"Nếu có thể thì đương nhiên ta muốn thuê cả vườn rau." Lạc Thiên Khải cũng muốn tự trồng trọt mấy loại rau củ đơn giản, nếu La Phi và Tịch Yến Thanh không đồng ý cho thuê vườn hắn sẽ rất hụt hẫng.

"Vậy tính cả vườn rau, ta thu hai lượng bạc cho ngươi thuê trong vòng ba năm đi." Tuy nhà cũ có sân vườn rộng rãi nhưng dù sao cũng chỉ là một căn viện nơi thôn quê, hơn nữa hắn cũng có dự định thuê lâu dài, La Phi cảm thấy hai lượng ba năm cũng là hợp tình hợp lý.

"Cảm ơn Tịch huynh và La Phi huynh đệ." Lạc Thiên Khải nói xong liền giao bạc ngay ngày hôm đó, ký khế ước thuê nhà trong vòng ba năm, đồng thời đón vị hôn thê của hắn tới thôn Hoa Bình, tạm thời thu xếp cho nàng ở lại gian buồng cũ mà Lương đại phu đang cho hắn thuê.

La Phi và Tịch Yến Thanh mãi sau này mới biết, cô nương kia tên gọi Chu Uyển Đình, là tiểu thư cành vàng lá ngọc xuất thân từ Chu gia. Có điều vị tiểu thư này không giống các cô nương khác, tuy bộ dạng hiền thục nhưng tính cách cương liệt, bằng không nàng sẽ chẳng có can đảm dứt áo rời khỏi Chu gia và quyết tâm đi theo vị hôn phu trắng tay của mình.

Đương nhiên đây là chuyện nhà người ta, không ảnh hưởng lắm đến La Phi và Tịch Yến Thanh. Chỉ là công tâm mà nói, La Phi và Tịch Yến Thanh đều cảm thán tiểu tử Lạc Thiên Khải này quả là có phúc khí.

Cảnh Dung và Lạc Thiên Khải đều có hôn ước từ nhỏ, cả hai cùng là những đứa con bị gia đình ruồng bỏ, thế nhưng vị hôn thê của Cảnh Dung có thể phủi tay cắt đứt quan hệ, còn muội tử tên Chu Uyển Đình này lại một lòng một dạ với Lạc Thiên Khải. Cho dù hiện tại Lạc Thiên Khải không thể tổ chức một đám hỏi linh đình để rước nàng về, cho dù Chu gia đuổi nàng ra khỏi phủ không một xu dính túi, thì nàng vẫn chấp nhận!

Thời điểm Lạc Thiên Khải rời khỏi Lạc gia, hắn không có nhiều tiền, sau khi an cư tại thôn Hoa Bình cũng chưa có nguồn thu nhập nào khác, cho nên có thể coi là chi nhiều hơn kiếm. Nhưng hắn không thể cứ thể đưa cô nương trong trắng về nhà mà không cưới hỏi đàng hoàng, cho nên hắn vẫn xoay sở làm một bữa cỗ nho nhỏ mời các hương thân trong thôn tới chứng kiến.

Cũng chính là thời điểm sau Tết Nguyên đán, Lạc Thiên Khải làm năm bàn cỗ đơn giản, đồ ăn nhờ Mộc Linh và La Phi nấu giúp, Hàn Húc cũng có mặt hỗ trợ bưng trà rót nước, về phần mượn bàn ghế, dựng cổng và sắp xếp sân vườn, Tịch Yến Thanh đã giúp hắn không ít.

"Sau này cần gì cứ qua tìm ta, dù sao chúng ta cũng ở gần nhau." La Như cười nói với Chu Uyển Đình. Thoạt nhìn Chu cô nương khác xa nó, nhưng tiếp xúc vài lần La Như lại rất có thiện cảm. Chủ yếu là vì Chu Uyển Đình có vẻ liễu yếu đào tơ nhưng tính cách lại có sự tương đồng với nó.

"Cảm ơn La Như muội tử. Hôm nay làm phiền ngươi nhiều rồi." Chu Uyển Đình cũng cười rộ lên. Ban đầu nàng cảm thấy La Như có vẻ hung hăng, không ngờ lại là người tâm địa lương thiện, bọn họ tán gẫu vô cùng hợp ý.

"Có gì đâu mà phiền, ta chỉ sang cắt rau giúp thôi mà." Bụng La Như đã to hơn rất nhiều, cộng thêm Lạc Dũng thường xuyên mua đồ ăn tẩm bổ nên trông dáng người nó ngày càng nặng nề. Nó sợ thai to khó sinh nên gần đây luôn tìm các công việc nhẹ nhàng để vận động đôi chút, hôm nay tuy không thể nấu nướng nhưng nó vẫn ra vườn giúp mọi người cắt rau, hái quả, mấy việc này đối với nó là chuyện đơn giản.

"Ngươi về cẩn thận nhé."

"Được rồi, có thời gian sang nhà ngồi chơi nhé." La Như nói xong thì đưa mắt tìm Lạc Dũng, thấy hắn đã xong xuôi mọi việc liền cùng nhau ra về.

La Phi và Tịch Yến Thanh là hai người ở lại cuối cùng, từ khi bước vào mùa đông bọn họ đã không còn ghé qua căn nhà cũ, hiện giờ đột nhiên chỉ còn lại hai người trong sân viện, bọn họ bỗng có chút bồi hồi.

Tịch Yến Thanh nhớ lại ngày hắn và La Phi làm lễ thành hôn ngay tại đây. Khi đó hắn còn đang vắt óc nghĩ cách để chiếm được trái tim vợ yêu, không ngờ chớp mắt một cái Tiểu Hổ nhà bọn họ đã biết đi rồi.

Đã là đầu xuân, năm tới đây sẽ có những thay đổi gì mới, bọn họ không thể biết chắc. Nhưng có một điều mà La Phi và Tịch Yến Thanh luôn tin tưởng, đó là bọn họ sẽ tiếp tục ở bên nhau như vậy, nỗ lực từng ngày, bảo vệ lẫn nhau.

"Đi thôi, đón Tiểu Hổ về nhà nào." Tịch Yến Thanh nói xong thì khoác vai La Phi cùng bước về phía nhà Hàn Dương. Hôm nay Tiểu Hổ và Tiểu Mộc tượng được gửi ở nhà mẫu thân Hàn Húc, lúc này có lẽ nó đang ngủ trưa.

"Pa pa!" Tiểu Hổ không hề ngủ trưa, vừa thấy La Phi và Tịch Yến Thanh bước vào nó lập tức vươn hai cánh tay mập mạp gọi cha. Nó đã có thể phân biệt ai là "pa pa" ai là "phụ thân".

"Tiểu Hổ ngoan quá, hôm nay không trêu Tiểu Mộc tượng khóc nhè nữa chứ?" Đây là điều La Phi lo lắng nhất.

"Hôm nay nó ngoan lắm, lúc Tiểu Mộc tượng tập đi nó cũng bò bên cạnh, bò còn nhanh hơn Tiểu Mộc tượng tập đi nha. Cứ lúc nào bị bỏ lại phía sau nó sẽ thò tay kéo quần của Tiểu Mộc tượng. Tiểu hài tử này a, thông minh lắm." Hàn Liễu thị hôm nay tuy phải trông hai đứa nhóc khá vất vả nhưng bà vẫn cười hiền hậu, Tiểu Hổ tuy hơi nghịch ngợm nhưng cũng rất đáng yêu.

"Cũng may Tiểu Mộc tượng hiền lành." Lý Nguyệt Hoa thực sự bái phục ngoại tôn tử nhà mình. Hôm nay bà đã cầu nguyện vô sô lần, hy vọng sau này lớn lên cháu trai bà sẽ không bắt nạt cháu dâu bà.

"Hôm nay làm phiền hai người rồi. Tiểu Hổ nhà con bướng bỉnh, chắc hai người trông nó rất mệt." La Phi cười: "Nương, người có về nhà luôn không?"

"Về luôn thôi, đi nào." Lý Nguyệt Hoa đứng dậy vuốt tóc Tiểu Mộc tượng tạm biệt. Sau đó cùng La Phi và Tịch Yến Thanh rời khỏi Hàn gia.

La Phi còn muốn đưa mẹ về nhà mình ngồi nghỉ một lát, nhưng Lý Nguyệt Hoa từ chối nên bọn họ tiễn bà về thẳng La gia.

Sau đó Tịch Yến Thanh bế Tiểu Hổ, La Phi cầm bọc đồ của con, một nhà ba người thong thả bước đi dưới ánh chiều tà, vừa cười vừa nói quay về tổ ấm của mình.