Đối diện với tình thế trước mắt, Lương Nhã Trân mặt đỏ bừng bừng.
Có điều căn phòng này thực sự rất lớn, một phòng của nó còn to hơn nhiều so với cả cái biệt thự của Lương Minh Trạch.
Cho nên, cô cũng chỉ đỏ mặt chấp nhận.
Sau khi tắm nước nóng xong xuôi, Lương Nhã Trân thả cơ thể thơm tho của mình xuống chiếc giường lớn, gọi điện về cho Lương Minh Trạch báo bình an, và hàn huyên mấy câu với Dương Hinh Nhi.
Mỗi khi nghĩ đến việc sau này cô sẽ ở lại đây, ở lại Đông Hải này để phấn đấu, cô lại có cảm giác khát khao và kích động.
Nghĩ nghĩ, cô xoay người ngồi dậy, lôi cuốn sổ nhật ký ra, ngồi trên giường bắt đầu viết nhật ký.
Đúng lúc này, Dương Tiêu cũng vào phòng.
Rất nhanh sau đó, cả hai người đều có chung một suy nghĩ, đó là đưa Dương Hinh Nhi tới Đông Hải này.
Dẫu sao thì nếu sau này cô muốn phát triển ở Đông Hải, thì cô cũng không muốn cô và Dương Hinh Nhi phải phân cách hai nơi.
Chưa kể, Đông Hải cũng là một thành phố lớn, tài nguyên giáo dục cũng vô cùng dồi dào.
Có thể tìm cho cô bé một ngôi trường tốt hơn, dù sao thì chỉ vài năm nữa là cô bé bắt đầu vào lớp một rồi.
Trò chuyện một lúc, đột nhiên Lương Nhã Trân nhớ tới chuyện này, đôi mắt đẹp chớp chớp, cô tò mò hỏi: “Đúng rồi, Dương Tiêu.”
“Ừm? Có chuyện gì sao?”
Dương Tiêu quay đầu nhìn cô.
“Lần trước, anh nói nhà họ Trần sẽ tới tận cửa xin lỗi, kết quả là anh nói đúng thật.”
“Còn nhớ rõ chuyện người mặc đồ đen tập kích Hinh Nhi lần trước không?”
“Thì là nhà họ Trần đứng sau chỉ đạo.”
“Sau đó, bởi vì chuyện hạ độc nhà họ Hàn, bị Lý Sơn Phàm tra xét, làm hại nhà họ Hàn sụp đổ.”
“Tôi cảm thấy, nhà họ Trần chắc hẳn là không muốn đi vào vết xe đổ của nhà họ Hàn, cho nên bọn họ mới tìm tới cửa xin lỗi, dù sao thì một điều nhịn là chín điều lành mà.”
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng Dương Tiêu, Lương Nhã Trân cái hiểu cái không gật gật đầu.
Một lát sau cô lại mở miệng nói tiếp: “Chuyện chúng ta đánh cược trước đó, anh còn nhớ không?”
Dương Tiêu còn tưởng cô định nói cái gì.
“Đương nhiên là nhớ rõ, sao hả, định thực hiện lời hứa của vụ cược đó sao?”
Dương Tiêu vẫn còn nhớ rất rõ ràng, lúc trước chính miệng người phụ nữ này đã nói, nếu cô cược thua, cô sẽ trở thành người phụ nữ của anh.
Khuôn mặt đẹp của Lương Nhã Trân ửng đỏ, liếc mắt nhìn anh.
“Tôi muốn nói là, đột nhiên tôi cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng!”
“Sao lại nói vậy?”
Dương Tiêu nhìn cô.
“Nếu theo cách nói của anh.”
“Sau khi nhà họ Hàn bị tra xét, anh mới có thể đưa tới kết luận chắc chắn là nhà họ Trần sẽ tới cửa xin lỗi, và cầu xin tôi ly hôn với con trai ông ta.”
“Vậy mà trước đó anh còn lập lời thề son sắt đánh cược với tôi, nói nhà họ Trần sẽ tới tận cửa cầu xin tôi ly hôn với con trai nhà họ.”
“Hóa ra là anh cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán, may mà chó ngáp phải ruồi.”
Lương Nhã Trân đột nhiên nhớ lại chuyện khi cô gặp Dương Tiêu lần đầu tiên.
“Làm tôi còn tưởng rằng anh thật sự có cách nào đó khiến nhà họ Trần tới tận cửa xin lỗi nữa chứ.”
Lương Nhã Trân trừng mắt liếc anh một cái, mở miệng: “Hóa ra lúc trước anh cũng chỉ khoác lác mà thôi.”
Dương Tiêu nghe xong bỗng thấy cạn lời: “Sao tôi lại chó ngáp phải ruồi cơ chứ? Tôi có cách thật mà.”
“Còn định giảo biện nữa à, chẳng phải vừa rồi anh mới nói đấy sao, là sau khi nhà họ Hàn bị điều tra, anh mới dám chắc chắn nhà họ Trần sẽ tới cửa xin lỗi.”
Lương Nhã Trân nhìn chằm chằm anh với vẻ tức giận.
“…” Dương Tiêu thật sự cạn lời.
“Vậy cô muốn đổi ý?”
Lương Nhã Trân lại liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, sau đó khẽ hừ nhẹ một tiếng.
“Là anh khoác lác khoe khoang, không phải tôi muốn đổi ý đâu nha.”
Sau đó, cô lại thấp giọng nói.
“Còn nữa, hiện tại Trần Khải Hoàng cũng đã biến mất rồi…”
“Đợi đến khi tìm được anh ta về rồi nói tiếp… Tôi ngủ đây!”
Dứt lời, cô vùi khuôn mặt đỏ của mình xuống giường ngủ.
Dương Tiêu cười cười: “Được thôi.”
Dứt lời, anh lập tức đi ra bên ngoài, gọi một cuộc điện thoại cho Trần Hoàng Thiên – giả chủ nhà họ Trần.
“Thời gian một ngày trôi qua, là ai nộp tiền bảo lãnh đưa con trai ông ra ngoài?”