Lời nói của Dương Tiêu mang theo vẻ uy nghiêm, khiến Trần Hoàng Thiên run rẩy nói: "Tôi, tôi đã nhờ phó quản giáo kiểm tra rồi."
"Người đến bảo lãnh chỉ là một người bình thường. Tôi nghĩ có lẽ đây chỉ là con rối, sau lưng còn có người giật dây..."
Không ngờ cả một ngày, nhà họ Trần chỉ đưa ra một con rối.
Dương Tiêu nhất thời không vui nói: "Còn thời gian bảo lãnh thì sao?"
"Là ba, ba ngày trước."
Ba ngày trước, tức là cách đây không lâu.
"Ông hãy nhớ cho kỹ, bây giờ nhà họ Trần các ông chỉ còn lại sáu ngày nữa để đi điều tra."
"Tôi mặc kệ các ông dùng cách gì để điều tra, sáu ngày sau, nếu không điều tra ra chân tướng, nhà họ Hàn chính là kết cục của các ông."
Dứt lời, Dương Tiêu liền cúp điện thoại.
Mấy ngày tới, ngoài việc bận rộn chuyển nhà, ba người Lương Nhã Trân còn phải bận rộn việc chuyển tổng bộ công ty.
Ban đầu bọn họ cũng định đón Lương Minh Trạch đến Đông Hải sinh sống.
Ai dè ông ấy còn phải chăm sóc cho cha già Lương Minh Hải ở bệnh viện số 9 Giang Thành, nên tạm thời ông ấy tiếp tục ở lại Giang Thành một mình.
Đây là lần đầu tiên Dương Hinh Nhi đến khu biệt thự Vân Sơn, nên hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ được, kích động chạy loanh quanh trong ngôi nhà lớn.
Việc chuyển trường cũng nhanh chóng được sắp xếp.
"Đế tôn đại nhân, tôi đã làm xong chuyện tìm trường mà ngài đã căn dặn rồi."
Hôm nay Trương Nghịch Luân đã gọi cho Dương Tiêu, đồng thời gửi tới một tệp tài liệu: Trường mẫu giáo quốc tế Đông Hải.
Kể từ khi thành lập trường gần như đứng đầu về danh tiếng, quy mô siêu hạng nhất, đội ngũ giáo viên chất lượng cao, học phí sáu mươi sáu vạn một tháng...
Sau khi đọc kỹ thông tin, Dương Tiêu khá hài lòng.
"Được, chọn ngôi trường này."
Thấy Dương Tiêu hài lòng, Trương Nghịch Luân cũng rất vui vẻ.
"Vậy tôi sẽ sai người gửi giấy chứng nhận chuyển trường qua đó ngay."
Sáng sớm hôm sau, Dương Tiêu đã nhận được giấy chứng nhận chuyển trường, mọi thủ tục đều đã hoàn tất, Dương Hinh Nhi có thể nhập học ngay.
"Sau này Hinh Nhi sẽ chuyển đến trường mẫu giáo quốc tế Đông Hải, cô thấy được không?"
Lúc ăn sáng, Dương Tiêu đã trò chuyện dăm ba câu với Lương Nhã Trân.
Mấy hôm nay, bọn cô đều vô cùng bận rộn, chuyện dời công ty có quá nhiều việc, nên bọn họ chỉ có thể trò chuyện vài câu vào bữa sáng và trước khi đi ngủ.
Lương Nhã Trân chớp đôi mắt xinh đẹp, ngạc nhiên hỏi: "Trường mẫu giáo quốc tế Đông Hải ư?"
"Tôi nhớ đó là trường mẫu giáo đứng đầu Đông Hải, học phí rất đắt đỏ."
Dương Tiêu cười nhẹ nhõm.
"Chút học phí đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Lương Nhã Trân giận dữ lườm anh, tên này lại bắt đầu khoác lác rồi.
Cô vẫn chưa quên, trước đây trong trong buổi đấu giá, anh đã tiêu tiền vô tội vạ, quan trọng nhất là anh còn tiêu tiền của cô.
Do đó lần này cô lại hiển nhiên cho rằng Dương Tiêu tưởng cô rất giàu có.
"Bây giờ công ty vừa mới cất bước, làm gì có nhiều tiền như anh nghĩ như vậy, tôi nói thật đó."
"Hơn nữa, trường học ở cấp bậc này đều lấy chỉ tiêu rất ít. Hinh Nhi mới chuyển đến đây, chưa chắc đã giành được chỉ tiêu."
Dương Tiêu bảo đảm: "Nếu chúng ta không thử thì làm sao biết được?"
"Chúng ta cần phải mang đến mọi thứ tốt nhất cho Hinh Nhi."
"Cô cứ tập trung lo việc của công ty, còn chuyện này cứ giao cho tôi."
Không thể không nói, những lời này của Dương Tiêu đã khiến cô cảm thấy hơi vui mừng và ấm áp.
Mấy năm qua, cô chỉ cảm nhận được cảm giác dựa dẫm từ trên người Dương Tiêu.
Nếu người đàn ông này đã cố gắng hết sức để mang tới những điều tốt hơn cho Dương Hinh Nhi như vậy, thế thì mình đâu có lý do gì để từ chối?
"Vậy thì anh cứ xin vào đi, còn chuyện học phí ... Tôi sẽ cố gắng hết sức để nghĩ cách."
Nhìn thấy Dương Tiêu cố gắng tranh dành cho Dương Hinh Nhi như vậy, cô cũng hạ quyết tâm.
Dù bớt ăn bớt mặc một tý, cũng phải kiếm tiền đóng học phí cho con.
Đến buổi trưa, Dương Tiêu dẫn Dương Hinh Nhi chuẩn bị xuất phát đến trường mẫu giáo để báo danh, tiện thể làm thủ tục chuyển trường.
Ai dè, Lâm Minh Tâm cũng đi theo.
"Này…"
Hôm nay, cô ấy vẫn buộc tóc đuôi ngựa như mọi khi, ăn mặc vô cùng mát mẻ.