Chăm Cá - Lưu Thủy Thủy

Chương 1



Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Chương 1



"Em có bầu rồi."

Nắng rọi, bãi cát, cùng cửa hiệu nho nhỏ lung lay xập xệ giữa gió biển, Lục Huề mặc áo may ô màu trắng đang nằm trên ghế xếp chần chờ lờ mờ ngồi dậy, hắn nhấc kính râm lên, nheo mắt lại, mặt mũi hoang mang trông ra cậu trai nuy tóc bạc xoăn gợn sóng đang đứng ngược nắng chắn trước mặt mình.

Lục Huề cảm giác mình ngủ nhiều quá thành ngáo rồi, hoặc chắc đang nằm mơ, có 4 chữ ngắn ngủi thôi mà hắn nghiền ngẫm mấy lần liền trong đầu vẫn không hiểu nổi nó nghĩa là gì, mãi cho đến khi đám lấc cấc đang chơi bi-a cạnh đó bật cười thành tiếng.

"Phụt." Một đứa trẩu tre bịt tai che mặt giả vờ dấm dúi, lặp lại lời cậu trai nuy với thằng bạn đứng gần: "Thằng kia bảo nó có bầu rồi kìa."

Lục Huề tự nhận mình không phải người dễ ngại, song giờ phút này đây hắn lại xấu hổ ghê gớm, gần như nhảy dựng lên khỏi ghế xếp, đẩy ngay cậu trai nuy trước mắt mình ra, "Dở hơi cám hấp."

Cậu nuy không hề đề phòng tự dưng bị Lục Huề đẩy cho cái, lảo đảo lùi về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững lại, nhìn sang Lục Huề lần nữa với vẻ mặt đau thương, đôi môi mỏng khẽ mím, đầu mày nhíu chặt, đôi mắt xinh đẹp tựa viên ngọc thủy tinh thoáng lấp lánh ánh nước, trông như sắp nức nở khóc nấc đến nơi.

Nếu cậu ta không quây tảo biển thành một vòng quanh hông thì đảm bảo ai ngắm cũng phải thương, làm gì có trai nhà nào đàng hoàng tử tế mà quấn mỗi dải tảo đi ra đường bao giờ? Cậu ta không tâm thần thì ai tâm thần nữa?

May là đang ở biển đấy chứ bếch sang chỗ khác thì thành quấy rối tình dục luôn rồi, đúng là phí cái mặt tinh xảo với cái dáng săn chắc này quá đi thôi.

Cậu nuy không hiểu hội cắc cớ bên cạnh đang cười gì, cậu chỉ muốn hỏi han rõ ràng với Lục Huề, vừa tiến lên một bước Lục Huề đã giơ ngay cái ghế đẩu dưới đất lên nhứ nhứ định ném về phía cậu, lại còn quát tháo mắng chửi nữa.

"Cút, như cái thằng dở hơi, mẹ nó chứ tao đánh cho bây giờ."

Cánh tay giơ cao của Lục Huề nổi hẳn gân xanh, mồ hôi cỡ hạt đậu lăn dài trượt xuống trên ấy, toàn thân đều gồng căng, nhìn chẳng giống đang đùa với mình gì hết, cậu nuy rũ mắt, tiu nghỉu ủ ê, đi về phía bãi đá ngầm mà cứ vài bước lại ngoái đầu trông ngóng.



Đến khi bóng dáng cậu trai nuy biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt thì mồ hôi đã túa ra đẫm lưng Lục Huề, hắn hạ cánh tay mỏi nhừ vì giơ cao xuống, người ngợm cứ choáng váng quay quay.

Đám choi choi chơi bi-a vẫn cứ cười nhơn nhởn, "Có bầu rồi kìa."

Ánh mắt Lục Huề trở nên sắc lẹm, hắn hằm hằm mặt mũi liếc sang bọn này, "Cười cái con khỉ, thu có 20 tệ mà chơi cả buổi chiều, đã nghèo còn lượn lờ đú đởn à? Chúng bây cũng xéo nốt!"

Lục Huề cao hơn bọn loi choi này gần cả cái đầu, cơ bắp dọc cánh tay phơi ra dưới nắng, một bên mặt hắn còn có vết thương mờ mờ do dao rạch, mặt mũi toát ra vẻ ghê gớm, hằm hè hung hãn, nhìn thôi là biết đánh đấm lão luyện, kể cả chân cẳng có vẻ hơi hơi trục trặc thì hội tép riu kia cũng không dám dây vào hắn, xẹp miệng lúc rúc làm bầy chim cút bỏ đi.

Toàn cái của nợ gì đâu không biết.



Cách đó không xa, bọt sóng đục ngầu cuồn cuộn xô vào bờ đá, dường như con sóng đã dâng cao hẳn lên từ bao giờ chẳng hay, dòng chảy cũng xiết hơn mau hơn, thi thoảng còn gặp chú cá bật nhảy khỏi mặt biển, có vẻ trời sắp đổ mưa lớn, Lục Huề dứt khoát dọn bàn bi-a, kéo cửa cuốn xuống, đóng cửa lủi vào trong tiệm nghỉ ngơi.

Chỉ một lát sau mưa to như trút đã ập xuống phía ngoài, tiếng động của gió biển tạt vào cửa cuốn khiến Lục Huề giật mình tỉnh lại, hắn ngủ say tít thò lò, trông sắc trời qua cửa sổ tầng 2 khó mà đoán được thời gian, phải lần tìm điện thoại mở ra xem thử, 8 giờ tối.

Hắn ngồi dậy với cái đầu bù xù, đi tắm qua cho sạch rồi moi ít thức ăn còn thừa với lon bia trong tủ lạnh ra, tiện tay bật tivi lên, gió biển rầm rĩ tới độ ảnh hưởng cả tín hiệu tivi, màn hình nhiễu trắng xám, hắn đành bật bừa cái đĩa lên xem tạm.

Bộ phim vừa mới bắt đầu, vai chính còn chưa kịp lên sàn thì bỗng có tiếng đập cửa "rầm rầm" cắt ngang động tác ăn uống của Lục Huề, nghe không giống tiếng gió biển thốc vào cửa tí nào, hắn mò sang lấy chiếc gậy bóng chày cạnh tủ theo phản xạ.

Lại thêm hai tiếng "thùng thùng" nữa, cộng thêm cả giọng nam quen thuộc, "Anh có nhà không?"

Lục Huề ngớ người, gương mặt cậu trai nuy lúc chiều xẹt qua trong đầu nhưng hắn không chắc lắm, ngần ngừ chưa đáp lời.

"Có ai không?"

Tiếng sét "đùng đoàng" đinh tai nhức óc đã át gần hết tiếng người nam ngoài cửa.

"Á!" Không biết cái cậu này va phải cái gì nữa, tiếng kêu giật mình của cậu ta cũng vang lên theo.

Bàn bi-a còn dựng ngoài đó, ấy là công cụ kiếm ăn của mình đấy, Lục Huề sợ người kia tức tối phá hoại này nọ, đành mở cửa ra quan sát tình hình trước đã.

Cửa cuốn kéo lên hé ra một khe hở, Lục Huề ngó từ khe cửa ra trông gương mặt nọ, người nam vẫn đang lõa thể, ướt nhẹp toàn thân, tóc bạc rối bù vì gió lớn, tảo biển ở hông bay tán loạn trong gió kiểu có còn hơn không, chả che đậy được gì, tương đối nhếch nhác.

"Đù!" Lục Huề buột miệng chửi tục, kéo cửa cuốn lên hẳn túm lấy đối phương lôi vào, ngay sau đó dồn sức hạ cửa xuống lại trong gió táp, "Mẹ nó chứ cậu làm gì đấy? Nghệ thuật hành vi chắc?"

Cửa cuốn kêu vù vù vang dội ngăn trở những cơn gió từ biển, nhiệt độ trong nhà hơi oi nóng bí bách, ánh đèn tù mù soi vào con ngươi xanh màu nước hồ của cậu nuy, sóng sánh óng ánh, dường như nước mắt sẽ rơi bất cứ lúc nào.

"Anh quên em rồi sao?" Cậu trai nuy thiết tha.

Chiếc đĩa phim bị kẹt phát ra tiếng nhiễu rè rè, gương mặt Lục Huề hóa đá, không còn lòng dạ nào để ý DVD đang chiếu gì nữa, đương nhiên là hắn nhớ.

Một tuần trước, thợ săn tiền thưởng Lục Huề nhận nhiệm vụ ngoài biển, giúp khách hàng tranh giành một viên ngọc trai biển sâu, mỗi tội ngọc chưa đến tay trái lại còn gặp sóng gió, đối diện với tự nhiên bao la thì loài người ghê gớm chăng nữa cũng vẫn quá đỗi nhỏ bé, huống chi đây còn là biển cả có thể nuốt chửng mọi thứ, trước đại dương gầm thét, tay bơi lão luyện cường tráng đến mấy cũng phải bất lực chịu thua.

Khoảnh khắc du thuyền bị sóng lớn lật úp, Lục Huề tưởng rằng cái mạng mình sẽ chôn vùi nơi đây, không ngờ... khi ấy hắn tưởng đó là mơ, hoặc là ảo giác lúc lâm chung, giây phút sắp rơi vào hôn mê, hắn trông thấy cậu trai nuy trước mặt đây đang bơi về phía mình giữa những bọt sóng cuồn cuộn.

Tất cả những gì xảy ra sau ấy cứ như một giấc mộng tinh, tầm mắt của Lục Huề bị vướng víu suốt, hắn chỉ trông thấy gương mặt và sự lấp lánh trên cơ thể người đàn ông, chờ khi tỉnh lại thì hắn đã được đưa về bờ, chân bị thương giữa bão táp, tạm thời chưa liên lạc được đồng đội, hắn bèn quay về cửa tiệm ven biển ngày xưa sinh sống để dưỡng thương.

Cậu nam nuy thấy nét mặt Lục Huề biến đổi liên tục, cậu không rõ Lục Huề đang nghĩ gì, lên tiếng nhắc nhở: "Mình giao phối với nhau rồi á."

"Cậu văn minh lên một tí được không?"

Lục Huề trợn trừng hai mắt, hắn là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lớn lên ở khu ổ chuột nơi môi trường sống tệ hại nhất, có câu bậy bạ tục tĩu nào chưa nghe thấy đâu, hắn tưởng mô tả mình "lên giường" "làm tình" với cái cậu trai không rõ lai lịch này là đã thô thiển trắng trợn lắm rồi, ai ngờ trên đời vẫn còn một thể loại từ vựng vừa văn vở lại vừa khiến người ta ngại mồm kiểu "giao phối" như thế.

Lục Huề không chắc liệu đối phương có phải kẻ thù, tạm thời cũng chả có cách nào xác định thân phận đối phương, hắn càng không đoán được tên này ăn mặc kiểu đấy xuất hiện trước mặt mình để làm gì, hắn không phải người nhẫn nại cho lắm, vào đề hỏi thẳng luôn: "Mục đích của cậu là gì?"

Tay cậu nuy mò tới đoạn tảo biển ở hông, cậu ngẩng đầu lên đỏ mặt đáp lời đầy e thẹn: "Mình có bé con rồi anh ạ."

Là một thợ săn tiền thưởng, Lục Huề tự đánh giá hình tượng của mình rất phù hợp với công việc, tính tình hắn nóng nảy, ít nói cười lăng nhăng, trông bề ngoài không dễ xơi tí nào, lâu lắm rồi chưa ai đủ sức đùa cợt làm hắn bật cười như này.

Còn tưởng kẻ thù tìm đến tận nơi đòi nợ máu gì gì nữa chứ, hóa ra là thằng điên, mặt cậu này rất lạ, Lục Huề đang nghĩ xem có phải mình lang bạt lâu quá, chưa gặp bao giờ không.

"Anh cũng là ba em bé á, anh muốn sờ thử không?" Ánh mắt cậu trai nuy ngập tràn dịu dàng.

Hóa ra là rối loạn nhân cách kịch tính, niềm tin mãnh liệt như kia, diễn viên còn chưa chắc đã diễn được thế ấy, quả nhiên giữa thiên tài và thằng điên chỉ cách nhau đúng một ranh giới mỏng manh.

Khóe miệng Lục Huề giần giật, ngoài kia gió rít tung hoành, sấm chớp rầm trời, hắn hoàn toàn có thể đuổi thẳng cổ cậu nuy này ra khỏi cửa, song một cảm giác khó tả nào đó khiến hắn thấy chỉ đơn giản hốt người ta ra ngoài thì bất lực quá, hắn chỉ vào đống tảo biển ở hông cậu nuy rồi hỏi: "Em bé nhà cậu là cái dải tảo này á?"

"Dĩ nhiên không phải ạ." Ngón tay cậu nuy luồn sâu vào giữa dải tảo và phần bụng dưới săn gọn, sao đó lấy ra một viên ngọc trai cỡ bằng hạt đậu nành, cậu đặt ngọc trai vào lòng bàn tay, cẩn thận rụt rè giơ ra cho Lục Huề xem, trông như đang khoe báu vật quý hiếm, "Đây mới là bé con của tụi mình nè."

Thần kinh.

Lục Huề giật lấy viên ngọc, ném xuống đất một phát rõ mạnh, cái cục bé bé nảy từ sàn lên đập vào cửa cuốn rồi lăn vào gầm tủ tivi.

"Á!" Cậu nuy kêu lên thảm thiết, sợ tái mét mặt, cậu ta trượt chân quỳ ngay xuống cạnh tivi, duỗi tay thật dài lần mò rối rít, miệng thì lầm rầm lẩm nhẩm không khác gì bị điên thật: "Bé con! Bé ơi!"

Mày mò hồi lâu, tay cậu nuy đã đầy bụi, cuối cùng cũng tìm thấy viên ngọc trai be bé, cậu dè dặt phủi bớt bụi dính trên viên ngọc đi rồi trân trọng nhét nó vào lại phần hông, ngẩng lên trợn mắt với Lục Huề vừa bực vừa nản.

"Anh cũng là ba của bé con, sao anh có thể đánh con như thế!"

Lục Huề thấy hoang đường lắm rồi, mình lên giường với một người nam xa lạ rõ là hoang đường, cái cậu này cứ liên mồm khẳng định cậu ta có bầu rõ là hoang đường, cậu ta lôi viên ngọc trai ra bảo đấy là con của hai người lại càng hoang đường nữa.

"Ngọc trai cái tầm chất lượng như này á, ra chợ hải sản có mà vơ được cả nắm cũng chả ai thèm mua."

Cậu nuy nước mắt giàn giụa, mặt mũi đau thương, "Sao anh lại nói thế, nó mà nghe thấy sẽ tổn thương lắm đấy!"

"Nín, tôi không rảnh lên cơn với cậu, đi ra ngoài."

Lục Huề khỏe đến độ dị hợm, cậu nuy dáng vóc to cao thế mà bị hắn lôi cánh tay kéo từ dưới sàn đứng lên, song cậu nuy cũng không hề kém cạnh, cậu ta bám vào tủ kệ tivi không chịu thả ra, hai người chẳng ai nhường ai, tự dưng tình huống thành ra giằng co căng thẳng.

"Em không đi, anh không chịu trách nhiệm hả? Loài người! Anh không chịu trách nhiệm ư?"

Không hiểu sao mà cái kiểu xưng hô loài người này nghe cứ khinh thị chúng sinh ấy, tí thì Lục Huề bò lăn ra cười.

"Tôi chịu trách nhiệm cái gì nào?" Ai lại đi đòi chịu trách nhiệm cho một viên ngọc trai dởm đời cơ chứ.

Cậu nuy đậy vị trí đang bảo quản ngọc trai vào, rưng rưng nói: "Em có bầu rồi, mang thai con của bọn mình, chẳng lẽ anh không nên chịu trách nhiệm sao?"

"Vẫn chưa thôi nữa? Có phải lúc mẹ cậu đẻ cậu não cậu rớt lại trong bụng mẹ không hả? Cậu đàn ông đàn ang bầu bí quái gì?"

Hai người chỉ mập mờ xui rủi dây dưa một lượt thôi, cái thằng này đi cầm ngọc trai đến đòi mình chịu trách nhiệm á?

"Đàn ông cũng mang thai được mà." Cậu nuy sửa sang lại chỗ tảo biển rối bời ở hông mình, mặt mũi chính trực, chân thành đáp, "Với cả em là cá cơ."





✌️ Lưu Thủy Thủy:

Update sương sương một chiếc truyện đời thường thư giãn xíu xiu

Đại loại là công mỹ nhân ngư không hiểu sự đời & thụ thợ săn tiền thưởng tính lóng như kem

Có chút xíu thiết lập riêng về việc công tiết ra ngọc trai

Nếu nhất định phải hỏi thì là kém tuổi nha
— QUẢNG CÁO —