Chăm Cá - Lưu Thủy Thủy

Chương 2



Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Chương 2



Cậu ta có thể là họ hàng xa ngớ ngẩn nhà thím hai đầu thôn, cũng có thể là dân vượt biên bị bão gió quật đập đầu vào đá ngầm thành ra ngu ngơ, chỉ riêng tuyệt đối không phải cá, vì ít nhất thì kia họ vẫn là người, cá làm sao sinh sản với loài khác được, trông thế này là tâm thần nặng ra phết đấy.

Lục Huề quan sát một lượt xung quanh, hắn thấy gậy bóng chày vừa tay nhất, xét cho cùng người bệnh tâm thần gây thương tích không phải chịu trách nhiệm hình sự, hắn cũng phải có gì hộ vệ chứ, vóc người cậu dở hơi này sêm sêm mình, nhỡ lao vào choảng nhau thật thì chưa biết ai thắng ai thua đâu.

"Cá? Ý cậu là cá bơi dưới biển ấy hả?"

Cậu nuy tươi tỉnh, cậu ta tưởng là hết lời một phen cuối cùng đã thuyết phục được Lục Huề, không nghĩ là khả năng tiếp thu của Lục Huề tốt vậy cơ đó, "Vâng."

"Nhưng trí nhớ của cá có mỗi 7 giây, sao cậu nhớ được chuyện xảy ra từ 1 tuần trước?" Lục Huề không với tới cái gậy bóng chày, đầu óc nhảy số tanh tách, cố gắng kéo dài thời gian với cậu nuy.

"Sao anh biết trí nhớ của cá chỉ dài 7 giây?" Cậu nuy sửng sốt, Lục Huề hiểu biết ghê ta, quả nhiên Lục Huề là nửa kia định mệnh của cậu, "Nhưng em khác ạ."

Lục Huề nghiêng người nhích một bước, sắp sửa cầm được cây gậy rồi, hắn hoàn toàn không để ý nghe xem cậu nuy nói gì, chỉ trả lời qua loa cho có lệ, "Sao cậu lại khác cơ?"

Tự dưng cậu nuy hớn hở nhảy ra trước mặt Lục Huề, thân hình cao to chắn mất chiếc gậy bóng chày trong góc, lúc ngẩng đầu lên mắt mũi miệng Lục Huề đã nhăn nhúm hết lại, tí thì mặt hai người dí sát rạt vào nhau.

"Vì em là người cá á." Cậu nuy nhấn nhá từng chữ một, "Em là nhân ngư, là động vật cao cấp nhất ở biển, có trí nhớ hệt như loài người ấy."

Không với được gậy bóng chày nữa rồi, Lục Huề nhìn cậu trai nuy trước mặt bằng ánh mắt rỗng không, từ cơn tức tối ban đầu đến sự nực cười về sau, cuối cùng lại thành ra dở khóc dở cười.

Người cá, nhân ngư, vai chính trong truyện cổ tích kinh điển ở trấn nhỏ ven biển, hình tượng nhân vật hợp với bối cảnh bản địa chỗ họ ghê chứ.

"Cậu là người cá á?"

Cậu nuy gật đầu chắc nịch, cậu là nhân ngư hàng chuẩn nếu giả bao đổi trả.

"Phụ huynh nhà cậu chưa dặn cậu à? Nhân ngư không được lên bờ tùy thích, không được nhẹ dạ tin tưởng loài người đâu."

Cậu nuy vừa mừng vừa bất ngờ, Lục Huề biết chuyện kể người cá nhà họ kìa, "Em biết ạ, nhưng mình có bé rồi, anh chính là người em tín nhiệm nhất, em tin anh."

Ánh mắt màu xanh biển hồ lóng lánh tỏa sáng dưới ánh đèn trắng, làn da cậu nuy mướt nõn nà, lông tơ nơi gò má lả lướt êm dịu theo từng nhịp thở của cậu, chỗ gân xanh gồ lên nơi huyệt thái dương phô bày rõ sự kích động và phấn chấn, vẻ kiên quyết và tín nhiệm của cậu, rõ ràng ấy là lời bộc lộ chân thành nhất mãnh liệt nhất cậu đang dành cho Lục Huề.

Sự thiết tha trong đôi mắt cậu trai nuy đủ khiến đất trời phải rung động, ngay cả Lục Huề cũng ngơ ngẩn mất một giây trước cái nhìn từ con ngươi cậu ta, nhưng Lục Huề chưa hề mất trí, hắn tỉnh hồn nhanh lắm.

"Phắn ra ngoài."

Giọng nói lạnh tanh của Lục Huề làm cậu nuy thảng thốt, nụ cười đông cứng trên gương mặt trắng bệch, cậu nuy không dám tin vào tai mình, "Em không lừa anh mà."

Trông đồ tâm thần có vẻ yếu ớt, nói to tiếng tí thôi đã rưng rưng nước mắt song thực tế người khỏe như vâm ấy, giằng co với Lục Huề mà hóa ra Lục Huề đẩy cậu ta còn chả xi nhê gì luôn.

Lục Huề hít một hơi thật sâu, đối phó với cái dạng như này nhất định phải đâm trúng điểm yếu của cậu ta: "Thế cậu biến thành con cá tôi xem thử xem nào."

Đôi môi mỏng của cậu nuy he hé, ngập ngừng chần chừ, cuối cùng cậu lúng túng đáp: "Bây giờ chưa được ạ."

Trông kìa, đồ tâm thần lộ tẩy sơ hở rồi chứ gì.

"Sao mà chưa được? Cậu là nhân ngư mà biến thành cá còn khó hơn biến thành người à?"

Cậu nuy quấn ngón tay quanh một đầu của dải tảo biển, xoắn xuýt nói: "Ở đây không có nước."

Không hiểu sao nghe cái cậu nuy lảm nhảm bao nhiêu câu ảo ma thế rồi, xong đến lúc cậu ta đưa ra lí do này tự dưng Lục Huề thấy cũng hợp tình hợp lí phết, cá mà, lên bờ không có nước là giãy đành đạch, chết chắc ấy chứ.

Logic của câu chuyện bỗng hóa thành vòng tròn bế tắc, có thể đi lại tự nhiên xong còn cứu được cả mình giữa sóng to gió lớn, chắc chắn người bình thường không thể làm được, chỉ nhân ngư mới có khả năng ấy.

"Với cả..." Cậu nuy bất thình lình xáp lại gần hơn, thì thầm với Lục Huề rõ là thần bí, "với cả bây giờ thời gian của em có hạn, em chỉ duy trì hình người trên đất liền được có 1 tiếng thôi."

Lại còn có cài đặt riêng, lại còn duy trì hình người, nhìn lại mình xem có giống người tí nào chưa má? Giống người thì đã chả phun ra mấy câu xàm ói như kia.

Đã nói đến nước này rồi, Lục Huề cũng chẳng buồn dây dưa nhì nhèo với cậu ta nữa, được đà tiễn luôn, "Thế hay cậu về đi?"

"Đúng là em phải về nhưng không phải bây giờ, em cần anh, bé con cũng cần anh nè." Trong lúc nói dở, cậu nuy lại sờ vào dải tảo biển ở hông với vẻ mặt trìu mến, cậu ta không để ý thấy phần quai hàm căng cứng và quả đấm dần dà siết chặt của Lục Huề, nỉ non tiếp: "Chỉ khi có tình yêu từ các ba thì bé ngọc trai của mình mới trưởng thành được, không chỉ mỗi thế đâu, mình phải yêu nhau thì em mới ở lại sống trên đất liền mãi mãi giống loài người được á."

Mỹ nhân ngư thấy Lục Huề đứng im không nhúc nhích, đại để chắc là xúc động vì tình yêu như mơ của hai người họ, cậu nghiêng đầu thơm lên má Lục Huề, phương thức biểu đạt tình yêu của mọi động vật đều là tiếp xúc cơ thể, nhân ngư cũng không ngoại lệ.

Cảm giác mềm nhẹ ở má khiến Lục Huề trợn mắt há mồm, hắn không lường được cái cậu thần kinh đột ngột giở trò này, lửa giận nơi lồng ngực vọt thẳng lên đỉnh đầu, Lục Huề xô ngay cậu trai nuy ra.

"Đờ mờ cậu nói xong chưa hả?"

Không khí ấm áp vừa rồi tựa bong bóng trong mơ, Lục Huề cáu kỉnh phát rồ trước mắt mới là thực thể tồn tại thật, mỹ nhân ngư bị quát cho vội lùi lại mấy bước, bả vai va phải cửa cuốn, gió rít thét gào ngoài kia cũng không át nổi tiếng cửa cuốn vang dội rầm rầm.

Lục Huề điên tiết chỉ vào cậu trai nuy, mắt kiểu sắp phun ra lửa đến nơi, "Cậu, cái đống tảo biển rách rưới ở bụng cậu nữa, rồi cả cái viên ngọc trai dởm đời cậu đang cầm kia, dắt nhau biến khỏi nhà tôi ngay, mỹ nhân ngư chứ gì? Cậu mà không phắn tôi đánh vảy cậu ra nấu canh cá đậu phụ tảo biển nhé, xong xuôi xối cả cục xương đầu cá với cái viên ngọc trai nát toét của cậu xuống cống luôn! Có cút không thì bảo!"

Tiệm nhỏ đóng kín cửa nẻo khá là nóng nực, bầu không khí bí bách khiến người ta khó thở, mỹ nhân ngư rúc mình trong xó, cậu mở to đôi mắt, cố gắng bóc tách cảm xúc của Lục Huề, khi trông thấy lửa giận hừng hực từ ánh mắt Lục Huề cùng vết sẹo có phần dữ tợn bởi cơn tức thì cậu không nín nhịn được nữa, òa lên khóc nấc.

Tiếng khóc thảm thương như còi báo động vang rền cả cái cửa hiệu, Lục Huề bàng hoàng nhìn cậu trai nuy phía trước, bao giờ mình mới sống bất chấp mặt mũi như này được một lần nhỉ?

Mỹ nhân ngư vật vã hồi lâu, thấy Lục Huề hoàn toàn chẳng buồn an ủi mình lại còn đứng nép một bên mặt kiểu không liên quan gì đâu nhé, cậu gào mệt quá, nức nở chất vấn Lục Huề.

"Sao anh lại... huhu... quát em thế... sao lại nói thế được cơ chứ..."

Có khi không phải bị thần kinh, có khi là thiểu năng, Lục Huề đã hiểu thêm một tí về cái cậu nuy trước mặt mình.

Mãi Lục Huề chả hó hé gì, mỹ nhân ngư không cầm cự được nữa, kể cả là cá thì cậu cũng là con cá có khí phách, nóng máu cái thế là học luôn Lục Huề lóng ngóng giật cửa cuốn, cậu này khỏe như trâu, cả cái cửa bị đẩy đưa rào rạo sắp sửa biến dạng mất.

Lục Huề thô bạo lôi cậu ta ra để vặn chìa khóa, mở cửa dễ như trở bàn tay xong nhìn sang cậu nuy như nhìn thằng ngốc.

Gió biển rú rít thốc thẳng vào nhà, bao nhiêu đồ đạc bị thổi bay tứ tung, mỹ nhân ngư trông Lục Huề không hề có ý định níu kéo, cậu tức lắm rồi, hét to: "Đi thì đi! Đồ lừa đảo lừa tình người khác! Xấu xa xỏ lá!"

Lục Huề đảo mắt khinh bỉ, lanh lẹ kéo sập cửa cuốn xuống lại, mình là thợ săn tiền thưởng, cái kiểu tiền trao cháo múc ấy, vốn cũng có phải người tốt lành gì đâu, mà chả phải cậu nuy kia nhận bản thân là cá à? Sao lại thành ra Lục Huề lừa tình "người" ta rồi thế?



Gió rít cũng chẳng thể xóa nhòa tiếng Lục Huề sập cửa, mỹ nhân ngư ngoái đầu trông lại cửa tiệm nhỏ đang đóng kín mít, cậu buồn quá đi thôi, sao ba của con mình lại tuyệt tình đến thế, ảnh không cần mình và con nữa thật ư?

Mình đã nghe quá nhiều những câu chuyện đẹp mà buồn về tình yêu giữa loài người và nhân ngư rồi, phần lớn cái kết đều không được trọn vẹn, đúng như Lục Huề nói, người cá không thể tùy tiện lên bờ, cũng không nên nhẹ dạ tin tưởng con người.

Mỹ nhân ngư mặc cho gió biển thổi mái tóc cậu bay tán loạn, cậu đứng trên tảng đá quay mặt về phía cửa hiệu, chôn chân thật lâu, tiệm nhỏ bị gió biển tàn phá tới độ xập xệ liêu xiêu mà ra lại bền bỉ đến thế, hệt như thái độ của chính bản thân Lục Huề, cửa đóng then cài, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ bật mở.

Cậu chạm vào viên ngọc trai ở phần hông mình, viên ngọc vốn ảm đạm mờ nhạt giờ đang lấp lánh ánh sáng nhè nhẹ, như muốn ra sức chứng minh với người ta là nó không hề kém chất lượng như Lục Huề đánh giá.

"Rõ ràng đẹp như này cơ mà." Mỹ nhân ngư bất bình nhỏ giọng làu bàu, nghĩ nghĩ xong lại thấy ba sấp nhỏ tàn nhẫn quá đi, còn chả buồn nhìn mình một cái.

Lòng mỹ nhân ngư đau như cắt, cậu tung mình nhảy xuống mặt biển, thoáng cái đã biến mất giữa những con sóng cuồn cuộn.



Lằng nhằng một hồi xong đồ ăn trong bát cũng nguội hết, Lục Huề chẳng muốn ăn mấy, dứt khoát đi lên gác ngủ tiếp, tầm nhìn thẳng từ cửa sổ phòng ngủ tầng 2 ra ngoài chính là khung cảnh mặt biển.

Nước biển giờ phút này không xanh thẳm như mọi ngày mà đen đặc tựa mực, sóng cả dâng trào, hệt một con quái thú thức giấc có thể nuốt trọn mọi thứ trên biển, những khu vực gần đường bờ biển cũng không tránh thoát số phận, rất nhiều đồ đạc ven bờ đã bị sóng lớn cuốn đi, lẳng lặng biến mất khỏi đất liền.

Mưa gió ầm ầm thế này, cậu nuy kia không sao chứ nhỉ? Chưa xét đến vụ tâm thần tranh thủ chấm mút người ta, dẫu sao đối phương cũng đã cứu mạng mình một lần.

Lục Huề dí vào cửa sổ, cố gắng tìm kiếm bóng dáng cậu trai nuy trong phạm vi tầm nhìn có hạn, song hắn chẳng thấy được gì ngoài đêm đen vô tận.

Theo phản xạ, tầm mắt hắn xoay sang hướng ban ngày cậu nuy đã rời đi, phía sau khu đá ngầm, khoảnh khắc sóng dữ ào lên, hình như có thứ gì đã vẽ phớt một đường cong tuyệt đẹp giữa không trung, màu sắc sặc sỡ lấp lánh cực kì nổi bật trên nền nước biển đen kịt, tựa chùm pháo hoa nở bung trong đêm tối, tiếc là màn đêm dày quá, tia sáng mờ quá, hắn không thể nhìn rõ.

Ấy là cá ư? Cá đáy biển? Cá lớn?

Không phải mỹ nhân ngư thật đấy chớ?

Lục Huề phì cười, bệnh dở hơi bị lây à? Đầu mình cũng ấm nốt luôn? Không dưng còn tin là trên đời có mỹ nhân ngư này nọ.

Lục Huề không quan tâm, mà cũng chẳng bao đồng nổi cho việc sống chết của một người xa lạ, mình cũng có phải hạng lương thiện nhớ ơn báo đáp gì đâu, sao phải để ý số phận cái cậu nuy kia làm chi?

Hắn kéo rèm, khuất mắt đỡ phải nghĩ nhiều, dịch điện thoại bàn bên cạnh ra định gọi thử xong ngó thấy gió to thế này đảm bảo không có tín hiệu, lại sốt ruột đặt ống nghe về chỗ cũ.

Mất liên lạc với đồng bọn, chả làm được cái gì, cảm giác bất lực như thể bị thế giới vứt bỏ ập đến với Lục Huề.





✌️ Lưu Thủy Thủy:

Cứ bị liên tưởng đến cái meme hình vẽ ngồi gục xuống đất ý, mình íu đúi quá đi, chuýnh xác là Hải Tam Nhi luôn

Mong được mọi người ủng hộ nhoa

(*Chắc ý author là cái này:
— QUẢNG CÁO —