Trời tờ mờ sáng, nhìn qua ô cửa sổ tầng 2 sẽ trông thấy mặt biển vắng lặng đang dậy hàng lớp gợn sóng lăn tăn, Hải Tam Nhi chống người lên vươn vai, thời gian cậu ở trên đất liền đã lâu quá, phải tranh thủ bây giờ ven bờ không có ai để xuống biển, Lục Huề bên cạnh vẫn đang ngủ khò khò, cậu nghĩ thôi đừng gọi Lục Huề dậy, mình học được cách đóng mở cửa rồi, đi ra ngoài một mình cũng không vấn đề gì hết.
Hải Tam Nhi mặc quần áo vào, sợ làm Lục Huề thức giấc, trước khi rời phòng cậu đi vòng qua cạnh giường, ngắm Lục Huề chăm chú hồi lâu, ngắm thôi chưa đủ mà còn phải sờ lén rồi thơm Lục Huề một cái, đợi đỡ ghiền xong mới rón rén bước xuống nhà.
Đầu tiên cậu bật đèn tầng 1 lên trước, sau đó tìm chìa khóa trong hộp bánh quy, đang chuẩn bị ra mở cửa thì đột nhiên điện thoại bàn reo vang, cậu giật mình rùng cả người, muốn trốn đi theo bản năng nhưng chợt nhớ đến những gì Lục Huề dạy cậu, tiếng chuông này chỉ là âm thanh báo hiệu của điện thoại thôi, thế là cậu lại gom góp dũng khí nhấc ống nghe lên.
"Huề à."
Hải Tam Nhi còn chưa mở miệng thì đã có một giọng nam xa lạ vang lên trong điện thoại, Hải Tam Nhi nhớ Lục Huề đã dặn, không chỉ có một mình Lục Huề gọi điện cho cậu, cậu không hấp tấp giới thiệu mình ngay vì dẫu sao Lục Huề bảo rồi mà, người gọi cho cậu sẽ nói trước.
"Anh đây, Lục Huy."
Lục Huy?
Hải Tam Nhi không quen, nhưng đối phương đã tự giới thiệu bản thân thì cậu cũng nên nói tên của mình cho đối phương biết, mỗi tội Lục Huy cứ gấp rút vội vàng, hoàn toàn không cho Hải Tam Nhi cơ hội lên tiếng.
"Bên này đang đánh nhau, sếp cũ đợt trước cũng bị cuốn vào theo, khó lòng giữ mạng, sợ là vụ mỹ nhân ngư không có manh mối gì rồi, anh sẽ cố tìm cách quay về sớm nhất có thể, chuyện tìm người mua khác thì chờ mình gặp nhau rồi tính sau nhá."
Mỹ nhân ngư?
Sao Lục Huy này lại biết mỹ nhân ngư? Hải Tam Nhi đã kịp hỏi đâu mà bên kia cúp máy mất rồi, trong ống nghe chỉ còn mỗi tiếng tút tút ngân dài.
"Alo? Alo? Tui là Hải Tam Nhi."
Hải Tam Nhi cầm ống nghe alo nửa buổi vẫn chẳng thấy Lục Huy đáp lời, thế là cậu lại bê cái điện thoại bàn lên ngó nghía săm soi, Lục Huề mới dạy cậu cách nhận cuộc gọi chứ chưa dạy cậu cách gọi đi, cậu thất thểu bỏ ống nghe xuống, thôi vậy, về biển trước đã rồi tính tiếp.
Sau khi cúp điện thoại, Hải Tam Nhi dùng chìa khóa mở cửa cuốn, ra ngoài xong khóa cửa thật kĩ, hất chìa khóa qua khe cửa cho nó trượt lại vào trong cửa hàng, xong xuôi mọi việc rồi cậu chạy chậm chậm tới bên tảng đá, cởi quần áo ra cất ở chỗ cũ, cậu xác định xung quanh không có ai bèn tung người bật nhảy, nhanh chóng biến mất dưới biển sâu.
Lúc Lục Huề thức dậy thì bên cạnh đã chẳng còn thấy cá, ngó ra cửa sổ, mặt trời đã mọc lên khỏi mặt biển, ánh nắng màu vàng cam rọi xuyên qua lớp kính chiếu xuống sàn phòng ngủ tầng 2.
Chẳng cá nào đáp lời Lục Huề, Lục Huề lơ ngơ mơ màng đứng dậy xỏ dép lê xuống nhà, đèn tầng 1 chưa tắt, chìa khóa nằm im lìm ở vị trí cách khe cửa không tới nửa mét.
Ra ngoài rồi à?
Ghê đấy nhỉ, hôm qua vừa dạy Hải Tam Nhi sử dụng chìa khóa mà hôm nay đã biết tự mở cửa đi ra khỏi nhà rồi.
Lục Huề vội đánh răng rửa mặt qua một lượt, vừa mới mở cửa đã trông thấy có bóng dáng quen thuộc chạy từ chỗ đằng sau tảng đá ra, người này mặt mũi toe toét nụ cười, bước chân thoăn thoắt, mái tóc dài ngấm nước ướt đẫm còn chưa khô hẳn, kể cả là mỹ nhân ngư vớt từ dưới biển lên thì ít nhiều cũng hơi bôi bác.
"Mới sáng sớm cậu đã về biển, chắc tại thời gian ở trên bờ lâu quá nên bị khó chịu à?"
Không rõ có phải là ảo giác của Lục Huề không nữa, hắn cứ thấy thời gian ở trên bờ của Hải Tam Nhi hơi bị dài, xét cho cùng mỹ nhân ngư vẫn là cá, cách ly khỏi nước lâu quá chắc chắn không phải chuyện hay ho gì.
Hai tay Hải Tam Nhi đang chắp sau người, mặt cậu trông cực bí ẩn, chưa cần nói đã biết là giấu đồ sau lưng, Lục Huề thuận miệng hỏi một câu: "Cậu giấu giếm cái gì đấy?"
"Anh trông nè!" Hải Tam Nhi xòe thứ đang cầm sau lưng ra cho Lục Huề xem hệt như dâng hiến vật báu, ấy là một chiếc vỏ sò màu trắng tuyết, trời chưa sáng rõ mình đã về biển chính là vì cái này đây.
Cuối cùng cũng biết mò ít hải sản khó bắt lên bờ rồi đấy, mỗi tội có độc một con như này thì được mấy lạng thịt hả.
Lục Huề liếc nhìn con sò, "Có mỗi con này của cậu thì sao mà đủ ăn."
"Không phải để ăn đâu." Hải Tam Nhi cẩn thận ôm vỏ sò vào lồng ngực che chở, kiểu chỉ sợ Lục Huề nuốt sống nó mất, "Đây là tinh linh đáy biển sống ở sâu dưới đại dương, bao giờ em bé lớn đến một mốc nhất định là sẽ sống trong này được á."
Vừa nói Hải Tam Nhi vừa gõ nhè nhẹ vào vỏ của "tinh linh đáy biển", chiếc vỏ chậm rãi hé mở, viên ngọc trai đang nằm lặng lẽ trong ấy, dường như bề mặt chất ngọc có ánh sáng chảy trôi thành luồng tràn trề lóng lánh, mà dường như bản thân nó cũng có hơi thở, khẽ khàng phập phồng theo chuyển động của chiếc vỏ.
Mới đầu Lục Huề phủ định hoàn toàn câu chuyện ngọc trai sẽ biến thành người cá, hắn không tin một tí nào, nhưng theo quá trình biến chuyển của ngọc trai, thái độ của hắn cũng phải đổi thay dần, bất luận viên ngọc này có hóa thành nhân ngư được không thì hắn vẫn tin chắc rằng nó có sinh mạng, là một vật thể sống.
Những thực thể chất chứa sinh mạng luôn khiến lòng ta phải nể sợ, chạm vào thôi cũng cực kì dè dặt.
"Cậu bảo nó sẽ biến thành nhân ngư trong này á, bao giờ cơ?"
Hải Tam Nhi tách ngón tay Lục Huề xòe ra, đặt vỏ sò vào lòng bàn tay Lục Huề, "Bé con không chỉ biến thành nhân ngư ở trong này đâu, mà giai đoạn mầm non bé cũng sẽ lớn lên nhờ vỏ, vỏ sò sẽ bảo vệ bé, còn cụ thể là hôm nào thì em cũng không rõ nữa, nhưng chắc là sắp rồi đó."
Hóa ra hồi bé nhân ngư lớn lên nhờ sự che chở của vỏ sò, vậy Hải Tam Nhi thì sao? Lục Huề đang định lên tiếng hỏi thì Hải Tam Nhi nâng hai tay ấp ủ bàn tay hắn.
"Mình đặt con vào bể cá đi."
"Thế nó ăn cái gì?"
Trước đó ngọc trai luôn nằm trong túi nuôi của Hải Tam Nhi, sống nhờ chất dinh dưỡng do Hải Tam Nhi cung cấp, giờ ngọc trai tách khỏi Hải Tam Nhi thì sao mà lớn được đây? Cũng không thể bắt nó ăn bánh mì nướng bơ giòn với sandwich bí đỏ khoai môn chứ hả?
"Tinh linh đáy biển ăn gì thì con nó ăn cái đó."
Lục Huề đã hiểu, không cần giữ ngọc trai trong túi nuôi dưỡng của Hải Tam Nhi nữa, bây giờ ngọc trai sẽ phát triển nhờ vỏ sò.
"Nuôi kiểu nuôi rùa chứ gì?"
"Con nó có phải rùa đâu, nó là nhân ngư, nhân ngư bé."
"Vậy còn chẳng bằng con rùa ấy."
Ngoài miệng rõ là chê bai song Lục Huề vẫn lên trấn mua thức ăn cho cá và một chiếc bể cá dạng trụ tròn, sau đó ra bờ biển nhặt ít đá cuội vỏ ốc rong rêu các thứ trang trí cho bể cá, Hải Tam Nhi còn bắt được mấy con cá nhỏ vô tội thả vào cùng nữa.
"Tàm tạm như này được rồi chứ hả?" Lục Huề để ý dựng thêm cái ô trên sân thượng, tìm cho viên ngọc trai một chỗ không bị gió hắt nắng chiếu, "Đỡ hơn nuôi cá một tí, thay nước không mất công bằng."
Hải Tam Nhi cực kì hài lòng trước ngôi nhà mới Lục Huề chuẩn bị cho em bé, quả nhiên ảnh yêu mình với con lắm mà.
Tuy Hải Tam Nhi không xác định được mốc thời gian cụ thể để ngọc trai biến thành nhân ngư, nhưng theo cách nói trước đó của Hải Tam Nhi thì ngọc trai sẽ trưởng thành sau khi cảm nhận được cái gọi là "tình yêu", bây giờ đã lớn đến một mốc nhất định, chuyển sang giai đoạn phát triển nhờ vỏ sò, Lục Huề phỏng đoán chắc nó hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng trong vỏ sò xong thì sẽ biến đổi thành người cá nhỏ.
Nếu đúng thế thì đơn giản thôi.
Việc đầu tiên Lục Huề làm hàng sáng sau khi thức dậy chính là thay nước cho ngọc trai, trong ngày sẽ rắc thức ăn cho cá mấy lần liền, nhưng cũng không biết là do trân châu nhát gan hay do tinh linh đáy biển nhát gan, Lục Huề chưa chứng kiến tinh linh đáy biển ăn bao giờ cả, thậm chí mãi mà tinh linh đáy biển vẫn không thay đổi vị trí, khiến hắn bắt đầu hoài nghi về mức độ đáng tin của những gì Hải Tam Nhi đã nói.
"Cậu nói xem rốt cuộc cái con tinh linh đáy biển kia chết rồi hay còn sống thế?"
Nếu sống thì lúc trông thấy thức ăn cho cá nó phải hé vỏ ra ăn chứ? Nếu chết thì ngọc trai cũng nên chui ra khỏi vỏ để ăn... ăn làm sao được, ngọc trai có mọc miệng đâu.
"Đương nhiên là sống á." Hải Tam Nhi đang nằm trong bể cá to uống nước ngọt, vây đuôi vểnh lên cao vút vì sung sướng.
Lục Huề vớt vỏ sò ra khỏi nước, sờ soạng lâu lắc vẫn chẳng thấy cái vỏ hó hé gì, "Tôi thấy cậu đang lừa tôi ấy, từ hôm ấy tôi chưa thấy nó mở vỏ lần nào hết."
"Anh phải kiên nhẫn một tí cơ, tinh linh đáy biển với em bé đều là sinh vật đáy biển, rụt rè lắm ấy, anh hùng hổ quá là chúng nó sẽ sợ đó, anh sờ nó nhẹ nhẹ thôi nè."
Lục Huề thấy tay mình đã nhẹ lắm rồi đấy chứ, song hắn vẫn làm theo lời Hải Tam Nhi, nỗ lực kìm hãm lực tay vừa phải, vuốt ve vỏ sò một lát, nhưng vỏ sò vẫn không hề suy suyển.
"Cậu trông đi, chả nhúc nhích tí gì, đờ đờ ra đấy đúng là con rùa, tôi đã bảo nó là con rùa mà."
Hải Tam Nhi đặt nước ngọt xuống, cầm lấy vỏ sò từ tay Lục Huề, phụng phịu trề môi, "Anh nói nó là nó nghe thấy đấy, nó cảm giác anh không ưa nó thì đảm bảo không chịu há ra đâu."
Vừa nói Hải Tam Nhi vừa làm mẫu một lượt cho Lục Huề xem, cậu áp sát vỏ sò vào má mình cọ cọ khe khẽ, nhẹ giọng thủ thỉ đầy âu yếm: "Bé con."
Nếu không phải đang tận mắt chứng kiến đây thì thực sự Lục Huề không thể tin nổi, vỏ sò chậm chạp hé mở ra thật.
"Trông nè." Hải Tam Nhi nhướng mày với Lục Huề khá là đắc ý, cậu đặt tinh linh đáy biển xuống nước, ngọc trai nhân thể lăn từ trong vỏ sò ra ngoài, chẳng những không chìm xuống đáy bể mà còn lăn tròn trên bề mặt được nữa, nhìn thấy cả sóng gợn li ti lăn tăn đang lan ra khắp mặt nước.
Tuy Lục Huề không chịu phục nhưng giờ phút này hắn khó lòng kìm nổi sự tò mò, hắn duỗi tay vào khẽ khàng quệt nhẹ ngón tay qua viên ngọc trai, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm phải viên ngọc thì bỗng dưng vạt sóng trong nước ngưng lại lặng thinh, ngọc trai không dám cử động nữa.
Cái tay Lục Huề cứng ngắc trên mặt nước đầy gượng gạo, hắn muốn rụt tay về, song lại thấy Hải Tam Nhi làm khẩu hình nhắc nhở, "Nhẹ nhàng thui."
Nhẹ nhàng hơn, êm ái hơn xíu.
Trần đời Lục Huề lớn bằng ngần này rồi mà nào có biết kiểu gì mới được gọi là êm ái, hắn chịu không học nổi cái giọng nhão nhoẹt sến súa của Hải Tam Nhi, chỉ cố gắng cúi thấp mình xuống lại gần bể cá hết sức có thể, động tác vuốt ve viên ngọc trai dịu nhẹ hơn nhiều, một hồi lâu sau, cuối cùng ngọc trai cũng chịu phản ứng với Lục Huề, Lục Huề cảm nhận rất rõ là đầu ngón tay mình bị ẩy một cái, lực tác động tí ti thôi nhưng không lẫn vào đâu được.
"Ôi..." Lục Huề kích động quá, nói năng cũng loạn xạ theo, "Nó cử động kìa... cậu nhìn thấy chưa? Nó vừa huých tôi một cái..."
So với Lục Huề thì Hải Tam Nhi tỉnh bơ, cậu nâng viên ngọc trai bằng hai tay, giới thiệu Lục Huề với ngọc trai bằng giọng nói dịu dàng thân mật, "Đây là ba nè."
Tầm mắt Lục Huề nán lại nơi lòng bàn tay Hải Tam Nhi, hắn nhìn mãi đến nỗi mỏi cay cả mắt, nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc, nếu là đợt trước thì đảm bảo hắn sẽ quát to chửi Hải Tam Nhi là đồ dở hơi, nhưng bây giờ hắn lại có cảm giác bối rối đúng kiểu lần đầu gặp em bé, không biết nên để tay chân ở đâu nữa, căng thẳng tột độ, còn tưởng viên ngọc trai này sắp sửa gọi mình một tiếng "ba".
Rất rất lâu sau, Lục Huề mới hoàn hồn nhận ra đây chỉ là viên ngọc trai thôi mà, thậm chí còn chưa phải nhân ngư luôn, rõ ràng là cái chuyện hoang đường khủng khiếp, chả lẽ hắn bị lây triệu chứng thiểu năng từ Hải Tam Nhi rồi ư?
Giọng nói đầy chiều chuộng của Hải Tam Nhi vẫn tiếp tục vang lên bên tai, "Ba cũng là ba nha."