Đúng như Hải Tam Nhi nói, sức mạnh của sự dịu dàng mới có thể giúp ngọc trai bé bỏng rộng mở cánh cửa nội tâm và lớn lên mau chóng, sau lần gặp đó, mỗi khi Lục Huề thay nước cho ngọc trai là nó đều sẽ chủ động ló ra khỏi vỏ sò.
Trên sân thượng có cái bồn giặt quần áo, Lục Huề chặn lỗ thoát nước lại, thả cả ngọc trai với đám cá nhỏ vào nước, rồi lấy bàn chải kì cọ cặn kẽ lớp vỏ ngoài cho tinh linh đáy biển.
Trong lúc thay nước ngọc trai cực kì thích tiếp xúc với Lục Huề, có thể thấy rõ là vẻ nhút nhát ban đầu của nó đã chuyển sang thành hào hứng, nó cứ lăn lộn tự do xô đẩy ngang dọc dưới nước, huých cả bọn cá nhỏ phải dạt qua một bên.
"Ngồi yên tí đi, cẩn thận nhóc hất lỗ thoát nước ra là trôi theo ống nước luôn đấy." Lục Huề dặn dò, tiếp tục quay sang nói với Hải Tam Nhi đang ngâm bồn tắm trong bể cá to, "Ban đầu tôi còn nghĩ liệu có cần múc ít nước biển lên không, ai ngờ nước thường cũng sống được."
Hải Tam Nhi lại đã chuyển sang uống loại nước mới, coca có ga, lần đầu cậu được nếm, có bong bóng khí nổ lép bép lách tách trong miệng mình, vừa ngon vừa hay, "Dĩ nhiên rồi, sức sống của nhân ngư bọn em mạnh mẽ lắm đó, ở hoàn cảnh nào cũng thích ứng được hết."
Uống nước ngọt có ga nhiều quá cũng không tốt, Hải Tam Nhi không biết đường điều độ, cứ thích uống liên tùng tục không thôi, Lục Huề can thiệp bằng vũ lực cậu ta sẽ khóc, khuyên bảo nhẹ nhàng thì lại vô dụng, đành phải dọa nạt cậu ta.
"Tốt nhất là cậu uống nước có ga ít thôi nhé."
"Tại sao ạ?"
"Cậu là cá còn gì? Đồ uống có ga toàn là carbon dioxide thôi, uống nhiều quá xong không thở được đâu đấy, kể cả khả năng thích ứng khỏe nữa thì không thở được cũng chỉ có chết."
Đùng cái Hải Tam Nhi đang nâng cốc dở cảm giác trời đổ sập luôn, sao những thứ mình thích đều nguy hiểm thế này, cũng không hiểu có phải tại hiệu ứng tâm lí không nữa, nghe Lục Huề nói thế xong tự dưng cậu thấy lồng ngực cứ bức bối, phần bụng căng trướng, hơi thở cũng không được liền mạch lắm nữa, cảm giác có thứ gì đó sắp trào từ trong cổ họng ra đến nơi.
Toi rồi, cậu lại sắp chết nữa rồi.
Hải Tam Nhi trề môi, rưng rưng muốn khóc, cậu còn chưa kịp há mồm gào lên thì "hứt" một cái, cậu đã hắt xì hơi trước luôn, làm nước mắt tịt đường phải miễn cưỡng ngược dòng đổ về, cậu ngơ ngác nhìn Lục Huề, ấy là tín hiệu trước khi chết ư? Cậu rón rén dè dặt hỏi Lục Huề.
"Như này là em sắp chết ạ?"
"Cậu chưa hắt xì hơi bao giờ à?" Trông Hải Tam Nhi đáng thương như kia, Lục Huề cảm giác mình lừa đảo một con cá có vẻ không được phúc hậu cho lắm, "Cái số cậu sống dai thế chưa chết được đâu, nhưng cậu cứ uống nước có ga thế này mãi là răng cậu không bền được bằng số nữa, cậu sẽ bị sâu răng, con sâu sẽ đục đầy lỗ ở răng cậu, thế xong là rụng rời hết bộ nhá, sau này không nhai được bánh mì nướng bơ giòn nữa."
Tuy có thành phần phóng đại nhưng lần này Lục Huề cũng ăn ngay nói thật mà, không hề lừa mình dối cá.
"Thế sandwich bí đỏ khoai môn thì sao ạ?"
Không ăn được món giòn giòn kiểu bánh mì nướng bơ nữa, vậy còn mềm mềm như sandwich bí đỏ khoai môn thì chắc vẫn ổn chứ ta?
"Rụng hết răng xong cậu không cắn được cái gì hết."
Gặp họa lớn may chưa toi, Hải Tam Nhi thấy mừng rỡ quá vì đã sống sót sau kiếp nạn, mỗi tội không dám uống nước có ga thêm, xét cho cùng mình vẫn còn nhiều thứ muốn ăn lắm, đời cá mà không được ăn bánh mì nướng bơ giòn và sandwich bí đỏ khoai môn thì còn đâu là sung sướng, cậu trịnh trọng trả cái cốc lại xuống bàn, nguyên cả con cá chìm xuống dưới nước, để lại cái đuôi rón rén lắc lư giữa không trung.
Làm người thật khó, thực ra làm cá cũng phải đâu chuyện đùa.
"Ôi đệt!"
Hải Tam Nhi đang nhìn đăm đăm vào bầu trời lăn tăn những dợn sóng hắt bóng trên mặt nước để suy ngẫm đời cá, thì bỗng tiếng kêu thảng thốt sốt ruột của Lục Huề vang lên đằng sau, cậu nhanh chóng ngoi lên, chồm chồm ngó nghiêng trái phải, "Làm sao thế? Làm sao thế?"
Một bóng đen lao vụt ngang qua trước mắt, rồi chẳng trông thấy tăm hơi Lục Huề đâu nữa, chỉ còn nước vẫn đang chảy róc rách từ vòi, nắp đậy lỗ thoát nước của bồn giặt quần áo nằm lệch sang một bên.
Lục Huề phi như bay xuống tầng, chạy vòng ra đằng sau nhà ngay, đầu cuối ống thoát nước vẫn đang rỏ tong tỏng, viên ngọc trai nằm thanh thản giữa một vũng nước be bé.
"Đù!" Lục Huề chửi bậy rõ to, vớt ngọc trai dưới đất lên, vuốt ngực thở phào một hơi nhẹ nhõm, tiếp đến lại nghiêm nghị mắng mỏ, "Đã bảo nhóc đừng có xô đẩy lung tung rồi cơ mà."
Đúng là giữa môi trường không có nước viên ngọc trai biết điều hơn hẳn, nó nằm trong lòng bàn tay Lục Huề, không thấy bất cứ phản ứng nào.
Lúc này Hải Tam Nhi thò nửa người qua sân thượng ngó xuống, "Làm sao á?"
"Lăn lông lốc khắp nơi, bị rơi rồi đây này." Lục Huề giơ cao cánh tay, lòng bàn tay đỡ viên ngọc trai nâng lên, ngọc trai lấp lánh ánh sáng ngũ sắc rực rỡ dưới mặt trời.
Chả hiểu là giống ai nữa luôn, rõ ràng mới là viên ngọc trai bé tí mà đã hoạt bát như kia, đến lúc biến thành nhân ngư chắc ghê gớm lắm, thử tưởng tượng cái khứa trên sân thượng mà xem, đừng tưởng suốt ngày chỉ biết khóc, trông nhát gan thế thôi chứ nhiều lúc bạo dạn khiếp.
Đột nhiên có một bóng đen lao xoẹt qua lòng bàn tay Lục Huề, ngay sau đó tiếng thét chói tai hoảng sợ của Hải Tam Nhi vang vọng từ sân thượng, Lục Huề bỏ tay xuống kiểm tra, lòng bàn tay trống hơ trống hoác, chẳng thấy ngọc trai đâu nữa.
Lục Huề vội ngẩng đầu, ánh sáng từ ngọc trai lấp lóe khiến hắn phải thoáng nghiêng mặt vì chói mắt, giờ mới nhìn rõ hóa ra cái bóng vừa nãy là một con quạ đen, lúc này con quạ đang ngậm viên ngọc chao liệng giữa bầu không, đầu óc Lục Huề nhảy số cực nhanh, hắn rút con dao găm trong túi ra, nhắm chính xác về hướng con quạ rồi ném vút đi, con quạ kêu oác một tiếng rơi thẳng xuống cạnh thùng rác, Lục Huề rảo bước chạy lại giật viên ngọc trai khỏi miệng con quạ.
Đù! Con chim chết tiệt.
Tim Lục Huề cứ đập thình thịch suốt, hắn ấp ủ ngọc trai nơi lồng ngực kì cọ trên dưới một lượt, đúng là cái số éo le.
Được một quả hết hồn, trông thấy Lục Huề cứu bé con trở về Hải Tam Nhi như trút hẳn gánh nặng, song khi nhìn sang con quạ nằm trên mặt đất với đôi cánh rũ oặt thì cậu bụm miệng lại nghẹn ngào thì thầm: "Chết mất rồi."
Hải Tam Nhi quay trở lại bể cá, chắp hai tay đặt trước ngực, cất tiếng hát vì con quạ vừa ra đi.
Từ ở trong hành lang Lục Huề đã nghe thấy tiếng hát của Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi chỉ đang ngân nga hú hét thuần túy chứ chẳng có ca từ gì, hắn cau mày lại khá là chê bai, tưởng người cá trong truyện cổ tích phải hát hay lắm cơ mà? Hải Tam Nhi hát cái gì mà nghe kinh dị thế.
Lên đến tầng 3, tiếng ca của Hải Tam Nhi vẫn còn chưa dứt, Lục Huề cảm giác lỗ tai mình sắp mọc kén tới nơi rồi, "Cậu hát cái gì mà nghe ghê thế hả."
Lục Huề đúng là giết chim không chớp mắt luôn.
"Em đang khóc thương cho chú chim nhỏ á."
"Đừng hát nữa, như quỷ khóc sói tru ấy."
"Ai khóc cơ ạ?"
"Cậu hát tiếp là tôi đấm cho cậu khóc luôn."
Hải Tam Nhi sợ bị đấm nhất, cậu rúc người vào lại bể cá, chỉ hé mỗi đôi mắt oán trách nhìn Lục Huề, dữ quá đi thôi, hở ra tí là lại đánh cá.
"Xem thử xem, ngã xong có bị ngơ không?" Lục Huề giơ viên ngọc trai ra trước mặt Hải Tam Nhi, "Lại còn bị quạ quắp mất nữa, kiểm tra xem có vấn đề gì không."
Hải Tam Nhi đỡ lấy ngọc trai thả vào nước, chạm tới mặt nước cái là ngọc trai lại bắt đầu ngóc dậy nhảy nhót tứ lung tung, lăn lộn siêu nhanh, nước trong bể bắn tóe cả ra ngoài.
"Không sao cả, bé con khỏe lắm nè."
Lục Huề kéo cái ghế đẩu ra ngồi cạnh bể cá, ngón tay lướt trượt trên mặt nước, viên ngọc trai cảm nhận thấy mùi từ Lục Huề, bèn lăn theo những vân nước Lục Huề vẽ nên, đuổi bắt ngón tay Lục Huề, Lục Huề sẽ cố tình ngừng tay lại đợi nó, nó ọc ạch mãi mới đuổi kịp, xong sẽ nhẹ nhàng huých một cái vào đầu ngón tay Lục Huề.
"Xem ra để nó trên sân thượng không được an toàn, có khi lúc nào bị chim quắp mất chưa biết chừng."
Hải Tam Nhi xua tay, "Không sao đâu, bình thường đều có tinh linh đáy biển bảo vệ nó, miệng bể cá còn bé thế kia, không quắp đi được đâu."
"Giờ cậu lại thoải mái thế nhỉ, cái hôm cậu khóc lóc lùng sục sàn nhà tìm ngọc trai đã là quá khứ rồi à."
Tại vì hồi đó bé con vẫn còn mong manh yếu ớt lắm, bây giờ thì đã có khả năng chống cự kẻ địch bên ngoài, mạnh mẽ hơn rồi.
Lục Huề vẫn không yên tâm được, hắn thay nước xong bê luôn bể cá xuống phòng tầng 2, bình thường cứ đặt bể cá ở sát cửa sổ, ngọc trai được tắm nắng, cửa sổ phòng thì có lớp kính che chắn được, không lo viên ngọc bị các động vật khác quắp đi mất.
Để giúp ngọc trai hay ăn chóng lớn khỏe mạnh, Lục Huề lại ra chợ bán chim cá cây cảnh mua thêm thức ăn cho cá loại tốt nhất.
"Tôi hỏi chủ tiệm rồi, người ta bảo loại thức ăn này có hàm lượng đạm cao, cho cá ăn đảm bảo sẽ khỏe đẹp."
Thấy Lục Huề ngồi xổm trước bể cá cho em bé ăn, Hải Tam Nhi bèn tự lấy một gói thức ăn cá trong túi ra cho mình ăn, không khó ăn, nhưng cũng không ngon bằng đồ ăn vặt.
Lục Huề ngoái đầu lại, đập vào mắt chính là gói thức ăn cho cá trong tay Hải Tam Nhi đã bị cậu măm mất quá nửa, "Cậu bị hâm à?"
"Không ngon lắm anh ạ." Hải Tam Nhi bình luận, cậu để nửa bao dở sót lại vào trong túi, ngồi xuống ghế xếp vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem tivi, xong còn nghĩ bụng lần sau nhất định phải nếm thử xà phòng xem sao, cậu thèm thuồng món đó lâu lắm rồi ấy.
Mặt mũi Lục Huề nhíu hết cả lại, mãi hồi lâu không nói được gì, vì hắn nhận ra Hải Tam Nhi là người cá, ăn thức ăn cho cá thì cũng dễ hiểu hợp lí thôi, cơ mà một cậu đàn ông con trai to cao hình người ngồi ăn thức ăn cho cá ngay trước mắt mình, Lục Huề vẫn vô thức cảm thấy đối phương bị hội chứng thèm ăn bậy.
"Ngọn lửa chiến tranh đã lan tới sát nước ta..."
Giọng MC trên tivi cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Huề, hắn liếc sang màn hình, những khung cảnh tình hình chiến tranh ở nước láng giềng lần lượt lướt qua, Hải Tam Nhi nghe tin tức thời sự không hiểu lắm nên đã chuyển sang kênh thiếu nhi.
"Không đánh sang đây thật đâu nhỉ?" Lục Huề lẩm bẩm.
Tai Hải Tam Nhi thính, cậu còn đặc biệt sợ đánh nhau, cứ nghe thấy chữ "đánh" là cậu lập tức nâng cao cảnh giác, "Ai đánh sang đây ạ?"
"Nhiều chỗ đang chiến tranh, đánh đấm chém giết kinh lắm." Hơn một nửa số quốc gia trên thế giới đã rơi vào vòng xoáy chiến tranh, lan sang tới đây chỉ là vấn đề sớm muộn.
"Chiến tranh là như nào ạ?" Hải Tam Nhi hỏi tiếp.
"Nghĩa là rất nhiều người đánh nhau nhằm giành giật tài nguyên, tranh cướp địa bàn."
Một hai người đánh nhau đã khủng khiếp lắm, Hải Tam Nhi cũng chẳng chống cự nổi, đây lại còn là rất nhiều người đánh nhau cùng một lúc.
"Thế thì đáng sợ quá đi."
"Đúng là đáng sợ, họ còn có súng đạn, không chỉ mỗi con người bị thương mà động vật cũng bị thương nữa."
Hải Tam Nhi run tay, tình cờ ấn phải nút quay về kênh tin tức, giữa khung hình lửa khói ngập trời còn thấy cả loài người đang thoi thóp hấp hối.
"Những chỗ bị oanh tạc bom đạn sẽ thành ra thế đấy."
Nhà cửa đều bị san bằng thành bình địa, khắp mọi nơi đều đầm đìa máu tươi, tiêu điều hoang tàn.
Bả vai Hải Tam Nhi rũ ra, cậu nhìn vào màn hình tivi, mặt mày nghiêm trọng, cũng không hiểu là tại sợ quá hay vì lí do gì khác mà cậu cứ đơ ra không nhúc nhích, chẳng nói một lời, chỉ mỗi ánh mắt đang dậy sóng mãnh liệt.
"Đừng xem nữa." Lục Huề đứng dậy cầm lấy điều khiển chuyển lại kênh thiếu nhi, nói những việc này với một con cá thì ít nhiều cũng có phần tàn nhẫn, chiến tranh là do loài người gây nên, mọi động vật đều là kẻ bị hại, "Xem phim hoạt hình của cậu đi."
Phim hoạt hình hôm nay đang chiếu là "Công chúa Bạch Tuyết", Hải Tam Nhi xem nửa tập đầu cũng thích thú lắm, tiếc là bây giờ lòng dạ cậu hoang mang, đầu óc toàn là những hình ảnh trên kênh tin tức, chẳng có tâm trạng đâu mà xem hoạt hình nữa.
Hình như những thứ liên quan đến chữ "đánh" đều không hay ho gì, đánh người, đánh nhau, bây giờ lại thêm đánh đấm chém giết, chiến tranh, Hải Tam Nhi buồn bã quá, đừng đánh nhau mà, mọi người chung sống hòa bình với nhau chẳng tốt hơn ư?