Chăm Cá - Lưu Thủy Thủy

Chương 37



Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Chương 37



"Coca không được đâu, thôi mua sữa tươi đi."

"Thực ra uống một tí chắc cũng không sao."

"Đồ ăn vặt kiểu này ăn ít ít thôi."

"Loại đồ chơi này không chống nước đâu."

Lục Huề nhặt nhạnh kén chọn một lượt đống đồ trong xe đẩy, không hề để ý thấy vẻ bất mãn của Hải Tam Nhi, chờ hắn nhớ ra ngó tìm thì Hải Tam Nhi đã tụt lại đằng sau rõ xa, đứng yên tại chỗ tức cành hông nhìn hắn.

"Sao thế?"



Sắp sửa đến ngày chòm sao Nhân Ngư xuất hiện, vừa khéo đúng dịp Hải Tam Nhi nghỉ phép, cả hai đang sắp xếp để ra đảo nhỏ ở mấy hôm, đến cả lều trại lương khô nước uống cũng chuẩn bị đủ rồi, còn mua quà mang theo cho Trân Châu, sao đang chọn dở tự dưng Hải Tam Nhi không chịu đi nữa.

Hải Tam Nhi trề môi, không trả lời câu hỏi của Lục Huề mà cũng không chịu bước tiếp.

Lục Huề không rõ ẻm lên cơn vụ gì, nhưng mình cũng không thể đi kèn cựa với một con nhân ngư mới làm người có một năm được, Lục Huề bèn đẩy xe quay lại cạnh Hải Tam Nhi, "Làm gì đó?"

Hải Tam Nhi không biết cách giận cho lắm, cũng chưa thành thạo cách dằn dỗi, cậu giậm chân, "Anh chả cho em ăn gì cả."

Lục Huề nhớ ra, hắn đã cắt đồ ăn vặt và nước ngọt của Hải Tam Nhi hơn nửa tháng, mọi người đều biết, cá là cái loài động vật không biết điểm dừng, tỉ lệ cá chết vì đói cực thấp mà tỉ lệ tự mình bội thực đột tử thì lại cao, nhân ngư cũng giữ nguyên thói hư tật xấu này, Hải Tam Nhi cứ ăn đồ ăn vặt với uống nước ngọt vào là thả phanh đạp ga luôn.

"Sao tôi cấm không cho cậu ăn cậu không tự giác ngộ ra đi à? Ai đêm hôm khuya khoắt tranh thủ người ta ngủ lén lút mò xuống phòng khách ăn vặt hả?"



Nhắc đến chuyện này là Lục Huề lại bực mình, mình ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng lạch cạch ở ngoài phòng khách còn tưởng là trộm đột nhập vào nhà, ai ngờ đâu lúc hắn nhặt cây gậy kiễng chân bước ra thì bắt gặp đúng Hải Tam Nhi đang ôm gói đồ ăn vặt ngồi trên sofa gặm ngon lành.

"Đều là giặc hết, giặc nhà khó phòng." Lục Huề chộp lấy cổ tay Hải Tam Nhi, kéo cậu lại đặt lên tay cầm xe đẩy rồi lôi cả xe cả Hải Tam Nhi đi tiếp về phía trước, "Ai cấm cậu ăn chứ, cậu không biết điều độ gì hết, đã bảo với cậu rồi, ăn mấy cái đó nhiều quá không tốt đâu, nhỡ đến lúc mà bị bệnh linh tinh thì cậu hối hận cũng chả kịp nữa."

Lục Huề vừa nói vừa âm thầm liếc mắt quan sát phản ứng của Hải Tam Nhi, thấy Hải Tam Nhi vẫn dỗi hắn mới hạ thấp giọng, bảo: "Mình sắp đi gặp Trân Châu rồi, Trân Châu mới bé bằng lòng bàn tay mà đã bảo vệ đại dương kia kìa, con nó mà biết ba nó phụng phịu chỉ vì chuyện ăn vặt thì sao cậu làm gương cho em bé được nữa hả?"

Tự dưng được Lục Huề nâng cấp giá trị nâng cao quan điểm, bộ não cá của Hải Tam Nhi không thể nào nhảy số kịp, cậu chớp mắt mấy cái, nghe Lục Huề nói thế xong cứ ngại ngại.

Lục Huề thấy Hải Tam Nhi đã dao động bèn lập tức nhượng bộ, đánh trống lảng ngay, "Chuẩn bị hết các thứ buổi tối cần mang chưa?"

Hải Tam Nhi vội vàng gật đầu, đây là lần đầu tiên cậu tự sắp xếp hành lí một mình, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.

Chờ thu ngân quét mã hàng xong, Lục Huề vặn nắp một chai nước ngọt đưa cho Hải Tam Nhi, "Uống đi này."

Hải Tam Nhi cầm chai nước ngọt bằng hai tay, suýt thì không gồng được khóe môi, thế thôi xí xóa vậy, mình không giận dỗi Lục Huề nữa.



Sau khi trời tối hẳn hai người mới xách đồ lên thuyền, thuyền này do Lục Huề bỏ tiền thuê, đối với Lục Huề thì lái thuyền đơn giản hơn bơi lội nhiều, ít nhất không cần xây dựng tâm lí.

Không ở dưới nước nên cảm nhận về khoảng cách của Hải Tam Nhi cũng không được rõ, xem như cuối cùng cũng đến lượt cậu bám riết lấy Lục Huề hỏi bao giờ mới đến rồi đấy.

"Lục Huề, mình đến nơi chưa anh? Lục Huề! Lục Huề! Lục Huề!"

Lắm mồm quá đi thôi, sao lại có con cá phiền phức đến thế.

Lục Huề duỗi tay đè đầu Hải Tam Nhi lại, không để cậu nói tiếp, "Yên cái coi."

Hải Tam Nhi mở to hai mắt, con ngươi sáng bóng của cậu lấp ló đằng sau kẽ ngón tay Lục Huề, Lục Huề ấn đầu cậu xong Hải Tam Nhi kiểu bị điểm huyệt thật luôn, không hề nhúc nhích.

"Cậu mà rảnh quá thì đứng ra cái chỗ cạnh tôi này."

Hải Tam Nhi chen vào cạnh Lục Huề đứng song song với hắn, cùng trông ra phong cảnh bên ngoài buồng lái, biển cả xanh thẳm dễ dàng giúp cho nhân ngư bồn chồn dịu lại, cậu ngoan ngoãn đứng canh cho Lục Huề, có âm thanh nào đó trong lòng nói với cậu rằng càng lúc hai người họ đang càng gần Trân Châu hơn.

"Đảo!"

Chẳng rõ đã bao lâu trôi qua, Hải Tam Nhi đang dựa vào bả vai Lục Huề lim dim thiếp ngủ, nhưng khoảnh khắc trông thấy hòn đảo thì con ngươi cậu phát sáng, cậu đứng bật dậy thật mạnh, "cốc" một phát, cộc đầu luôn với Lục Huề, cả hai đồng thanh phát ra tiếng xuýt xoa vì đau.

"Ui!"

Lục Huề xoa huyệt thái dương, quay sang thấy Hải Tam Nhi cũng đang ôm đầu, hắn hằm hè: "Đợi chốc nữa chưa thấy Trân Châu đâu, tôi với cậu đã choáng ngất xừ trên thuyền trước nhé."

Hải Tam Nhi bất chấp cơn đau, sốt ruột kiễng chân lên, cậu muốn xuống nước, "Lục Huề, em muốn xuống biển."



Thuyền không neo gần quá được, Hải Tam Nhi phải đưa Lục Huề lên bờ trước rồi mới quay lại vận chuyển lần lượt các thứ đồ đạc vào đảo, may là họ đã bọc hành lí chống nước sẵn, dập dềnh vài chuyến thôi là đồ đạc cả hai mang theo đã chất đống ở bờ.

"Cậu đi chơi đi." Lục Huề biết lâu rồi Hải Tam Nhi chưa được xuống biển chơi, đảm bảo phải ngứa ngáy trong bụng lắm, việc dựng lều hắn làm một mình là được, nhờ Hải Tam Nhi đỡ đần thì chắc có mà càng đỡ càng đần.

Lục Huề thu dọn hành lí, Hải Tam Nhi trèo lên bờ xong lại nhảy xuống biển, Lục Huề dựng lều, Hải Tam Nhi đang bơi ngửa tao nhã giữa biển, chờ Lục Huề chuẩn bị xong xuôi tất cả các thứ thì Hải Tam Nhi ngoi lên khỏi mặt nước.

"Có mệt không? Hay cậu lên bờ nghỉ một lát đã?" Lục Huề làm lụng còn ngồi được, Hải Tam Nhi đã bơi liên tục dưới nước từ nãy đến giờ rồi đấy, sao ẻm tràn trề năng lượng thế không biết.

"Em không mệt." Miệng Hải Tam Nhi bảo không mệt nhưng cậu vẫn bơi vào bờ, đến gần Lục Huề hơn chút xíu, ánh trăng rọi lên những giọt nước trên cơ thể cậu, mái tóc xoăn màu bạc cũng lập lòe phát sáng, dường như giây phút này cậu đã lại trở về làm nhân ngư.

"Không mệt cũng phải nghỉ một lúc." Lục Huề mở nắp chai nước đưa cho Hải Tam Nhi, "Không biết bao giờ Trân Châu mới đến nữa."

Chòm sao Nhân Ngư xuất hiện tương đối ngẫu nhiên, có khi họ còn phải đợi thêm nhiều ngày chưa biết chừng, cả hai không ngại đợi, chỉ lo đến ngày Hải Tam Nhi phải về đi làm mà Trân Châu vẫn chưa xuất hiện.

Hải Tam Nhi đưa tay vốc ít nước biển, gương mặt dịu dàng: "Nhân ngư bọn em cực kì giữ chữ tín đó nha, đã giao hẹn chuyện gì thì chắc chắn sẽ không nuốt lời đâu."

Động vật là thế đấy, không biết nói dối, còn giữ đúng lời hứa.

"Trân Châu mà giống cậu thì tốt quá."

Hải Tam Nhi cắn ống hút nghiêng đầu, ngước mắt nhìn Lục Huề, "Giống em thì tốt là sao cơ?"

"Gọi tên cậu, bảo cậu là có đồ ăn này, đảm bảo trăm phần trăm cậu ló ra ngay."

Mắt Hải Tam Nhi chớp chớp liên hồi, cậu nghiêm túc ngẫm nghĩ thử, hình như đúng là mình thế thật, quả nhiên Lục Huề hiểu mình ghê, cậu bấu vào cổ tay Lục Huề, "Anh cũng thử gọi tên Trân Châu rồi bảo nó là có đồ ăn xem, có khi nó sẽ xuất hiện tức thì á."

Tuy ngu xuẩn thật, Lục Huề cũng biết không đời nào có chuyện trùng hợp thế, nhưng chẳng rõ vì sao, Hải Tam Nhi nêu ý kiến cái là hắn cũng muốn thử một lần.

"Trân Châu! Ba mang cho nhóc nước ngọt nhóc chưa uống bao giờ nè!"

Xung quanh hòn đảo toàn là nước, tiếng Lục Huề nhanh chóng bị tiếng sóng lênh đênh át mất, hắn cười trừ, "Không thấy ra, Trân Châu mới ăn xà phòng thôi chứ đã uống nước ngọt đâu, còn chưa biết vị nó như nào mà."

"Đáng ghét!" Hải Tam Nhi khẽ xô Lục Huề một cái, sao lại lôi cái vụ mình với Trân Châu ăn xà phòng ra trêu hả!



Hai người đang cười đùa ồn ã thì có tiếng sột sà sột soạt vang lên ở bụi cỏ đằng sau, Lục Huề tưởng là rắn rết gì đó, đứng dậy định lấy dụng cụ đuổi đi, bỗng một cánh tay nho nhỏ bấu vào tảng đá ven bờ, đầu ngẩng lên, chạm mắt luôn với Lục Huề.

"Trân Châu!"

Lục Huề mừng rỡ khôn xiết, bước lại gần bế Trân Châu lên, một năm không gặp, bé nhân ngư to bằng bàn tay giờ đã lớn hơn, kích cỡ được bằng trẻ sơ sinh mới chào đời rồi.

"Lớn thế này rồi cơ." Lục Huề cảm khái, lòng bàn tay đã chẳng đủ để nâng bé nhân ngư nhà hắn nữa rồi.

Hải Tam Nhi cũng lên bờ theo, đỡ lấy Trân Châu từ tay Lục Huề, cậu sờ đầu Trân Châu vuốt ve, "Tại mình không dõi theo Trân Châu lớn lên hàng ngày nên mới thấy là lớn nhanh thôi."

Trân Châu cười ôm lấy tay Hải Tam Nhi hệt như hồi nhỏ, bé ngó nghiêng Hải Tam Nhi một lượt từ trái sang phải, xong Hải Tam Nhi lại đến lượt Lục Huề, vây cá thân thiết quệt qua đùi cả hai.

"Có phải quên mất rồi không?" Lục Huề gãi cằm cho Trân Châu, trí nhớ của cá chỉ có 7 giây, xem ra trí nhớ của nhân ngư cũng không khá hơn là bao, dưới đáy biển chẳng có cá nào gọi tên Trân Châu, liệu thằng bé có quên mất rằng mình tên là Trân Châu không nhỉ, "Còn nhớ tên nhóc không?"

Trân Châu nâng hai tay ôm má Lục Huề, gật đầu thật mạnh, xong thơm một cái lên quai hàm Lục Huề.

Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc nơi gò má làm sống mũi Lục Huề cay xè, mắt cũng đỏ hoe theo, hắn biết biển khơi mới là chốn về trọn vẹn nhất cho Trân Châu, nhưng hắn vẫn thấy áy náy với Trân Châu, vẫn thấy Trân Châu ở dưới biển một mình đã vất vả lắm.

"Ba sắp khóc nhè rồi kìa." Hải Tam Nhi bế Trân Châu trong lòng lắc lư, "Dỗ ba đi nè."

Lục Huề ghét nhất cái bộ dạng kiểu đấy của Hải Tam Nhi, rõ ràng người hở tí khóc nhè chính là ẻm mà cứ đến những lúc thế này thì toàn có mỗi mình rơi nước mắt thôi, còn ngay trước mặt Trân Châu nữa chứ, hắn lúng túng bối rối dựa vào vai Hải Tam Nhi, không chịu nhìn Trân Châu.

Lục Huề không phải người hay thể hiện tình cảm, hắn thường tránh lên tiếng bày tỏ nỗi nhớ lẫn tình yêu, hắn không muốn bị người khác bắt gặp khía cạnh yếu đuối của mình, trái ngược với đó nhân ngư lại có nhu cầu tình cảm cực lớn, chẳng ngần ngại nói bất cứ điều gì.

Trân Châu duỗi tay ra vuốt má Lục Huề, rồi moi một viên ngọc trai từ đâu ra chẳng biết, dúi vào tay Lục Huề.

Thấy Lục Huề cầm viên ngọc trai ngơ ngác, Hải Tam Nhi giải thích hộ Trân Châu: "Trân Châu tặng anh đó."

Trân Châu tỏ ý ba nhân ngư nói chính xác quá, xong lại thơm Hải Tam Nhi một cái.

Xem như Lục Huề cũng được trải nghiệm thế nào gọi là tấm lòng ba mẹ không mong con cái phải báo đáp rồi đấy, Trân Châu mới tầm bằng trẻ sơ sinh loài người thôi, lòng bàn tay cũng nhỏ xíu, chỉ giữ chặt được mỗi viên ngọc trai.

"Sau này đừng tìm nữa, ba không cần mấy thứ này đâu, nhóc đi tìm cũng mất công."

"Ưm!" Trân Châu phát ra một tiếng ngắn và cụt từ miệng, bé bóp tay Lục Huề, kiểu như đòi Lục Huề nhận bằng được.

Hải Tam Nhi bên cạnh tiếp tục làm phiên dịch, "Trân Châu dành thời gian tìm cho anh đó, anh nhất định phải nhận quà."

"Được được được, nhận chứ." Lục Huề mở hành lí ra, cẩn thận đặt viên ngọc trai vào vị trí sâu nhất, "Ba cất kĩ rồi nhé."



Hải Tam Nhi thả Trân Châu xuống biển, lấy đồ ăn vặt cậu và Lục Huề đã mua cho Trân Châu ra, xong lại bắt chước cái cách Lục Huề đe cậu để dạy bảo Trân Châu, "Trẻ con không được ăn nhiều quá đâu nhá."

Cứ động đến Trân Châu là Lục Huề chiều chuộng vô điều kiện, "Cả năm Trân Châu cũng ăn có mỗi lần này thôi, không cần phải nghiêm thế."

"Hở?" Hải Tam Nhi chống nạnh, sao chả giống câu đã nói với mình gì cả.

"Được rồi được rồi." Lục Huề kéo nguyên túi đồ ăn to đùng lại gần, "Cả hai cùng ăn."

Thế còn chấp nhận được.

Hải Tam Nhi lấy từng món một ra giới thiệu cho Trân Châu, cứ như tổ chức hội chợ bán hàng, "Đây là sandwich bí đỏ khoai môn mẫu mới nhất."

Con cá nhà quê chưa trải sự đời hơn cả Hải Tam Nhi xuất hiện rồi kìa, ấy chính là Trân Châu, Hải Tam Nhi nói gì bé cũng vỗ tay hưởng ứng.

"Tèn ten!" Hải Tam Nhi nâng lon coca bằng hai tay ra cho Trân Châu xem, "Trân Châu, đây là coca ba mua cho mình nè."

Hải Tam Nhi đặt lon coca xuống đất cực kì cẩn thận dè dặt, cậu và Trân Châu cùng nhau làm lễ vái coca thần thánh, biểu cảm nghiêm nghị, sau khi tín đồ coca hoàn thành nghi thức cúng bái thành kính Hải Tam Nhi mới đưa lon coca cho Lục Huề.

"Mở hộ bọn em với, cảm ơn."

Lục Huề ngồi xem trợn mắt há mồm, bật cười vì câu "cảm ơn" của Hải Tam Nhi, "Lịch sự ghê chưa kìa."

Lúc bật nắp lon, lon coca kêu tiếng "xèo xèo", Hải Tam Nhi còn vô cùng khiêm tốn nhường Trân Châu uống trước, Lục Huề đầu hàng, khui thêm một lon cho Hải Tam Nhi.

Đây là lon nước ngọt thứ hai trong ngày hôm nay rồi đó, Hải Tam Nhi thảng thốt trước niềm vui, cậu mau mắn thơm Lục Huề một cái rồi cầm lon nước trượt mình xuống biển, cậu ống một ngụm, khoanh hai tay gác trên bờ, thư thái ừm hứm một tiếng, Trân Châu bèn bắt chước học đòi, cũng uống một ngụm, trưng ra vẻ mặt thỏa mãn rồi giang cánh tay ra, nằm gối ven bờ.

Lục Huề đỡ trán, cạn lời buột miệng, "Đây là coca thôi chứ có phải bia đâu."

Còn lâu Hải Tam Nhi mới quan tâm ấy là coca hay là bia nhá, cậu quấy đòi Lục Huề cầm ảnh ra, một năm nay cậu và Lục Huề không đi thăm thú nhiều lắm nhưng đã chụp rất nhiều ảnh lưu niệm, chính là để hôm nay mang theo cho Trân Châu xem cùng.



"Trân Châu xem nè, ở đây mùa đông sẽ có tuyết rơi, lạnh dã man ấy."

Trân Châu không biết ảnh chụp là gì, bé nhìn thấy các ba giống hệt bị kẹt trong một tờ giấy hình vuông nho nhỏ, bé sốc lắm luôn, sau khi xác định được người trong ảnh là giả thì bé mới ôm lấy cánh tay Hải Tam Nhi dụi lấy dụi để, vẫn còn khiếp hãi trong lòng.

"Ba tìm được việc làm rồi á, làm nhân ngư ở thủy cung, ba Lục Huề thì làm đồ chơi cho các bạn nhỏ nè, chắc chắn con chưa biết việc làm là gì đâu."

"Trân Châu nhà mình còn chưa biết nói mà." Lục Huề cúi người xuống, "Một năm nay Trân Châu nhà mình đã làm những gì đó?"

Trân Châu đặt coca xuống nhảy vào biển, rồi lại ngoi lên, bắt đầu màn diễn xuất không đạo cụ, ngũ quan bé nhíu cả lại, toàn thân ra sức, kiểu đang kéo một thứ gì đó, lát sau thì giơ cao hai tay, vẫy cái đuôi cá thật nhanh, cuối cùng hai tay chống cằm nghiêng đầu ngắm bầu trời xa xa.

"Trân Châu nhà mình đã hỗ trợ rùa biển bị vướng rác đại dương quấn vào người nè, còn cứu cả cá bị mắc kẹt nữa." Hải Tam Nhi vừa giải thích vừa vỗ tay cho Trân Châu, nói được một nửa cậu bỗng dừng lại giây lát, tới khi tiếp lời thì giọng đã thoáng lạc đi, "Thi thoảng thằng bé cũng sẽ đến gần đảo nhỏ xem thử, sợ nhỡ mình đến trước ngày hẹn."

Làm sao Lục Huề chịu được cơ chứ, cổ họng hắn nghẹn ứ, hắn vội lấy quà trong balo ra, "Đây là kính râm tí hon ba làm cho Trân Châu đấy, nhưng mà Trân Châu lớn nhanh quá, giờ không dùng được kính râm tí hon mất rồi."

Ban đầu Trân Chân thèm thuồng cái kính râm của Hải Tam Nhi lắm, mãi mới làm xong, thế mà kích cỡ lại lệch.

Nhưng Trân Châu không hề chê bai, bé gác kính râm tí hon lên sống mũi, bé thích.

Lục Huề biết trước khi trưởng thành Trân Châu không thể tiếp cận vùng biển gần bờ, mình và Hải Tam Nhi cũng không thể ghé thăm con thường xuyên, nhưng hắn vẫn chẳng kìm lòng nổi, hứa với Trân Châu.

"Lần sau chắc chắn ba sẽ đến sớm hơn nhé."





✌️ Lưu Thủy Thủy:

Mị đến rồi đây, cảm giác giống kiểu ba mẹ ở quê đến chỗ làm của con đón Tết cùng con quá đi hahahahaha

Mong được mọi người ủng hộ
— QUẢNG CÁO —