Ban ngày, Trân Châu trình diễn cho các ba các kĩ năng bơi lội hoa mỹ của mỹ nhân ngư chuẩn chỉnh, còn bế cả rùa biển sâu lên mặt nước khoe để các ba xem nữa, cánh tay bé bỏng ngắn cũn của bé vận dụng hết sức lực, gương mặt nhỏ xíu mập mạp thì đỏ bừng lên vì cố quá.
Lục Huề lo ơi là lo, chỉ sợ Trân Châu bị đè phải, hắn muốn chạy ra đỡ giúp nhưng lại lo làm tổn thương lòng tự tôn của con trẻ, hắn đứng cạnh Trân Châu, tay chân luống cuống, "Được rồi được rồi, nhóc đặt xuống đi, ba biết Trân Châu nhà mình giỏi giang lắm rồi, cực kì khỏe luôn."
Nghe thấy lời khen của ba Trân Châu mới thả con rùa biển sâu xuống nước, rùa biển sâu ngoại hình xù xì với con mắt lồi to tướng đảo mắt về phía Trân Châu đầy khinh bỉ, có thế thôi á, còn tưởng là toi đời rồi cơ, rùa biển sâu tức tối quẫy cái đuôi rùa, nhanh chóng biến mất dưới làn nước xa xăm.
Đến tối, Lục Huề sẽ nằm nhoài ở cửa lều kể chuyện cho Hải Tam Nhi và Trân Châu, đây là quyển truyện cổ tích thiếu nhi Lục Huề cất công chuẩn bị vì Trân Châu, hắn nghe nói các bạn nhỏ khác đều có ba mẹ kể chuyện cho nghe trước giờ đi ngủ, hồi xưa hắn chưa từng trải nghiệm nhưng nhất định Trân Châu nhà hắn phải được nghe, dẫu cho một năm chỉ có một lần.
Tuy chưa biết nói nhưng khả năng hiểu của Trân Châu đã rất mạnh, nghe đến đoạn đáng sợ là sẽ len lén bơi ra trước ngực Hải Tam Nhi, ôm chầm lấy ba nhân ngư của bé cùng run rẩy lẩy bẩy, nghe đến chi tiết buồn bã là sẽ ôm đầu khóc thương cùng ba nhân ngư của bé, hai cái người này còn đặc sắc hơn cả truyện cổ tích nữa.
Tiếc thay ngày vui ngắn chẳng tày gang, vài hôm trôi đi, vẫn cứ đến lúc Lục Huề và Hải Tam Nhi phải quay về, cả hai đến nơi giữa đêm khuya rồi cũng rời đi giữa đêm khuya, lúc đến mang theo cả một đống đồ, lúc về chỉ xách mỗi túi rác và viên ngọc trai được Trân Châu tặng.
Lục Huề chỉ vẫy tay với Trân Châu mấy cái rồi quay người đi vào buồng lái, cố lên tiếng nhẹ tênh: "Đi thôi, năm sau lại ghé."
Thuyền của hai người lái đi một đoạn, Trân Châu cũng bơi theo đằng sau một đoạn, mấy lần liền Lục Huề định dừng lại bảo Trân Châu quay về đi nhưng cũng chẳng nỡ lòng nào, mãi cho đến khi trông thấy bóng nhà cao tầng trên bờ đằng xa, cứ chần chừ thêm là không ổn nữa.
Lục Huề dừng con thuyền lại, chờ Trân Châu tới gần, "Không được theo nữa đâu, nhóc hứa với ba rồi mà, tránh xa vùng biển gần bờ."
Trân Châu rất nghe lời Hải Tam Nhi, luôn luôn giữ đúng lời hứa với ba nhân ngư, có tò mò thế nào, có mong mỏi đến đâu đi nữa thì cũng không được tiến lại gần bờ, mãi mãi tránh xa loài người.
Bé rướn người lên khẽ cụng trán mình với trán Lục Huề và Hải Tam Nhi, ngắm cả hai thêm một lần cuối rồi mới lặn xuống mặt biển.
Chờ Trân Châu đi khuất, cuối cùng Lục Huề và Hải Tam Nhi cũng yên tâm quay về, Lục Huề lặng lẽ trở lại buồng lái khởi động động cơ, không ngoái đầu lại nữa.
Hải Tam Nhi trông bóng lưng đứng thẳng tắp của Lục Huề, cậu bước đến gần, tay vừa chạm vào cạnh bảng điều khiển thì một giọt nước mắt long lanh trượt xuống lăn dài trên mu bàn tay cậu.
Lục Huề thở ra một hơi dài thượt, giơ tay quệt qua mặt, nước mắt đã bị hắn chùi đi sạch sẽ nhưng viền mắt đỏ hoe thì lại không thể che giấu.
Hải Tam Nhi nhẹ giọng an ủi: "Trân Châu tự chăm sóc mình ổn lắm mà đúng không?"
Lục Huề gắng sức nuốt nước bọt trong miệng, yết hầu khó nhọc chuyển động lên xuống nơi cổ họng, hắn biết Trân Châu tự lo liệu cho bản thân rất ổn thỏa, đại dương có biết bao nhiêu sinh vật sẽ đồng hành cùng con, nhưng những lúc đêm khuya vắng lặng, nhỡ đâu Trân Châu sẽ len lén nhớ họ, mình với Hải Tam Nhi, hai người ít nhiều gì cũng vẫn an ủi lẫn nhau, nhưng Trân Châu chỉ có một mình nó, nếu nhân ngư không đơn độc không cô quạnh thì Hải Tam Nhi đã chẳng muốn lên bờ, Trân Châu cũng sẽ thấy lẻ loi lắm, cứ nghĩ đến đây là Lục Huề lại đau xót không thể nào chịu đựng nổi.
"Lục Huề, phần lớn nhân ngư chẳng được gặp bố mẹ mình đâu, thậm chí họ còn chẳng có đối tượng để nhớ nhung nữa, cứ sống hết một kiếp trống rỗng vậy thôi, thực sự Trân Châu đã may mắn lắm rồi, hàng năm thằng bé đều biết mình đang chờ mong điều gì." Hải Tam Nhi biết tình cảm của loài người kín đáo hàm súc, cậu nắm lấy bàn tay Lục Huề, "Thời gian trôi nhanh thôi, sang năm là mình lại được gặp Trân Châu rồi."
5 giờ chiều, người khách cuối cùng rời khỏi cửa hàng đồ thủ công mang tên "Trân Châu" ở góc phố, Lục Huề quét dọn vệ sinh qua một lượt, khóa cửa tiệm rồi mới lái moto về phía thủy cung.
Kể từ khi Hải Tam Nhi trở thành người mẫu mỹ nhân ngư minh tinh có chút tiếng tăm ở thành phố của họ, các sản phẩm ăn theo mỹ nhân ngư bán chạy tằng tằng, ngay cả đồ trang trí nhân ngư thủ công ở quầy của Lục Huề cũng trong tình trạng cung không đủ cầu, cộng thêm việc tác phẩm điêu khắc của Lục Huề sống động hơn cả những tác phẩm chuyên nghiệp, đặc biệt ở phần đuôi cá, rực rỡ chân thực, hệt như thổi hồn cho vật phẩm trang trí, khiến số khách hàng ghé thăm quầy hàng của Lục Huề cứ nườm nượp không dứt.
6 giờ còn một màn diễn của Hải Tam Nhi, từ sáng sớm nay Hải Tam Nhi đã đặt sẵn vé trên bàn cho rồi, may là có vé ưu đãi người nhà chứ không với sức nóng của thủy cung hiện giờ thì còn mình lâu mới giành được vé.
Đỗ xe xong xuôi, Lục Huề đi qua cửa sau vào thủy cung, lúc này hàng ghế khán giả đã chật ních người ngồi, hắn đi tìm vị trí của mình dựa theo thông tin trên vé.
"Hơi bị đông luôn ấy nhỉ."
Bên trong hội trường là cả một biển người, dù điều hòa đã giảm xuống mức thấp nhất thì vẫn chẳng làm nguội được tâm trạng xôn xao chờ mong của quần chúng.
"Nghe nói đây là buổi biểu diễn cuối cùng của Hải Tam Nhi trong tháng này đó, hôm nay diễn xong là ảnh nghỉ phép mất rồi, vậy nên mới đông khán giả thế."
Đúng đó, lại đến ngày hội ngộ cùng Trân Châu một năm một lần rồi đây, hiện giờ Hải Tam Nhi rất nổi tiếng, sếp lớn thủy cung lo cậu nghỉ ngơi cập rập sẽ ảnh hưởng trình diễn nên tăng thời gian nghỉ phép của Hải Tam Nhi, duyệt cho cậu nghỉ hẳn nửa tháng, ngoài xem màn diễn Lục Huề còn đến để đón Hải Tam Nhi tan làm.
"Ra rồi kìa ra rồi kìa."
Tiếng người ngồi cạnh vừa dứt là những tiếng hô thảng thốt trầm bổng nối nhau vang lên khắp cả hội trường, phía sau vách kính, "mỹ nhân ngư" xoay tròn uốn mình trong nước tựa như một cọng lông vũ nhẹ bẫng.
Bất luận xem bao nhiêu lần đi nữa Lục Huề vẫn sẽ bị thu hút trước một Hải Tam Nhi như thế, trước kia hắn tưởng rằng Hải Tam Nhi đi làm mấy hôm xong sẽ hao mòn hết tinh thần vốn có, nhưng hắn đã sai, Hải Tam Nhi yêu công việc này tha thiết, ẻm thể hiện hình ảnh đẹp đẽ nhất của nhân ngư ra cho tất cả khán giả đón xem.
Buổi diễn kết thúc, người xem cuồng nhiệt bước đến gần vách kính để chào hỏi tiếp xúc với Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi sẽ thân thiện phản hồi họ qua lớp kính.
Lục Huề không cắt ngang, chỉ ra hướng cửa sau.
Hồi trước Hải Tam Nhi đi làm mà Lục Huề cứ lo lắng suốt không thôi, mới đầu sợ ẻm làm không tốt, bị sếp đuổi việc sẽ đau lòng, sau ấy làm tốt quá thì lại lo bị đồng nghiệp ghen ghét xa lánh, may cuối cùng chỉ có mình nghĩ nhiều, Hải Tam Nhi chân thành nhiệt tình, đồng nghiệp xung quanh cũng cực kì hợp tác trong công việc, qua lại với nhau rất hòa thuận thân thiết.
"Lục Huề, em xong rồi nè." Hải Tam Nhi thay quần áo, đội mũ đeo khẩu trang, lẻn từ cửa sau ra ngoài, "Mình đi thôi."
Nổi tiếng xong cũng hơi phiền toái, đi ra ngoài cứ phải che chắn kĩ càng kín mít.
"Đi, còn phải vào siêu thị mua đồ nữa."
Rời khỏi siêu thị, cả hai xách mấy túi đồ to tướng lên xe, toàn mua những món Trân Châu thích ăn, rồi cả món Trân Châu chưa nếm thử bao giờ nữa.
"Trân Châu nhà mình không phải là bé nhân ngư đầu tiên được ăn sữa chua chứ nhỉ?"
Hải Tam Nhi gật đầu như giã tỏi, "Đảm bảo luôn, hồi bé em cũng có được ăn đâu."
"Bây giờ cậu ăn vẫn chưa thấy đủ chắc?"
Hải Tam Nhi chứng minh cho Lục Huề là cậu vẫn thấy thiếu lắm bằng hành động thực tiễn, cậu bóc luôn một hộp sữa chua mới mua cho Trân Châu.
"Hồi bé ăn vụng thức ăn cá của Trân Châu, bây giờ lại ăn vụng sữa chua của Trân Châu."
Hải Tam Nhi đắc ý lắc lư cái đầu, "Hứ, còn lâu Trân Châu mới kì kèo chi li với em nhá."
Chiếc xe đi về phía một căn nhà nhỏ ven biển, sau khi cả hai kiếm đủ tiền, Lục Huề đã kì công lựa chọn mua căn nhà riêng sát bờ nằm ở vị trí hẻo lánh cách xa trung tâm thành phố tựa núi hướng biển này, rất yên tĩnh vắng vẻ.
Hiện giờ cả hai vẫn đang là thành viên của tổ chức bảo vệ môi trường biển, mỗi tội do bận rộn công việc nên không có thời gian tham gia hoạt động vào thứ 7 hàng tuần thôi, không làm tình nguyện cùng các thành viên khác được cũng không sao, cả hai quyên góp cho tổ chức dưới tên "Trân Châu", hàng tuần cứ ngày nào được nghỉ Lục Huề và Hải Tam Nhi sẽ tự giác đi quét dọn nhặt rác ở bờ biển.
10 giờ tối, trong bóng đêm, có hai bóng người đang lục tục qua lại giữa căn nhà nhỏ và chiếc cano.
"Chuyển hết đồ lên chưa?" Lục Huề thở hồng hộc ngã vật ra boong tàu, "Lần nào gặp Trân Châu cũng như đi ăn trộm ấy."
Hải Tam Nhi vuốt ngực lấy hơi, "Chuyển hết rồi."
Lục Huề lượn hẳn mấy vòng trên biển theo thói quen, chờ đến lúc bản thân hắn cũng đã quay quay mất phương hướng rồi mới lái về phía hòn đảo nhỏ theo chỉ dẫn của Hải Tam Nhi.
Giữa đại dương say ngủ chì còn mỗi tiếng sóng vỗ cùng tiếng động cơ, xung quanh đen kịt mịt mờ, nếu không nhờ Hải Tam Nhi phân biệt thì kể cả Lục Huề có đi hơn trăm lần cũng vẫn cứ lạc đường.
"Hu..." Một tiếng kêu dài đằng đẵng rạch ngang cái tĩnh lặng của đêm đen.
Lục Huề nhận ra âm thanh này, "Tiếng cá voi kêu."
Ấy vẫn là con cá voi từng được Trân Châu cứu giúp, nghe thấy tiếng kêu của nó nghĩa là Trân Châu đang ở ngay gần đây.
Hải Tam Nhi rảo bước chạy lên boong tàu, gọi to về phía biển khơi, "Trân Châu!"
Có một bóng đen đang tung tăng hớn hở trên mặt biển ở ngay đằng trước, cái tay còn duỗi lên thật dài ra sức vẫy về phía chiếc cano.
"Ba ơi!"
– Hết truyện chính –
—
✌️ Lưu Thủy Thủy:
Viết xong tuyến truyện chính rồi, ngoại truyện sẽ viết về lí do Hải Tam Nhi ngắm trúng Lục Huề và câu chuyện của Trân Châu
Trân Châu kế thừa hoàn hảo vẻ đẹp từ ba nhân ngư và tính tình từ ba loài người của bé, trở thành tiểu bá vương ở biển, nghịch vô cùng tận, ẩu đả choảng nhau với cá, bé không nhẫn nại như Hải Tam Nhi, bước ra gặp cá nào đấm cá ấy, khuyên giải bằng bạo lực, đến kì sinh sản gặp phải một loài người chất phác ngờ nghệch, Ngơ Ngơ bị bạn cùng lứa cô lập, suốt ngày xuất hiện một mình ở bãi biển, Trân Châu quấn tảo biển lên đầu giả làm thủy quái biển cả dọa người ta sợ quá ngất luôn, Ngơ Ngơ bị ốm nửa tháng trời không thấy đến, làm bé tương tư mong nhớ thế là xong, đại loại là vậy đó