Chạm Đáy Thương Đau

Chương 19: Dục vọng nơi rừng sâu (1) (Violence)



Tống Tử Đằng rời trang viên của Tống lão gia, đi tới cánh rừng lân cận thì dừng xe, thô bạo lôi Vân Hi đang mê man trong xe ném xuống đất, sau đó mở cốp xe lấy ra một đoạn dây thừng dài mét rưỡi, trói mỗi bên tay của y lại cùng với một bên cổ chân. Khi động đến phần cổ chân đã bị bẻ gãy vụn, Vân Hi từ trong đau đớn tỉnh lại, nhìn thấy hành động của Tử Đằng lập tức kinh hoàng, ra sức dãy dụa, nhưng vì chân trái đã bị trói lại cùng với tay trái, chân phải bị bẻ gãy, phản kháng cũng vô ích, chưa tới hai giây, tay phải của y đã bị Tống Tử Đằng bẻ ngược ra sau, năm ngón tay cùng lúc bị bẻ ngoặt lại, co quắp biến dạng.

"Aaaaa... đau... đau quá..."

"Còn chống đối tôi, lần tới là tay trái."

Vân Hi ứa nước mắt, lúc này y mới nhận ra tầm nhìn của mình nhạt nhoà bất thường, còn liên tục đau nhói như bị kim châm, có lẽ lúc bị Tống Tử Đằng dúi đầu xuống sàn nhà, mảnh sứ vỡ đã ghim vào mắt rồi.

Có lẽ sẽ mù chăng? Mà mù hay không... cũng đâu quan trọng gì nữa...

"Có vẻ cổ họng cậu hết sưng viêm rồi nhỉ?"

Nghe Tống Tử Đằng hỏi câu này, Vân Hi không nghe ra sự quan tâm, chỉ cảm thấy mùi nguy hiểm làm người run rẩy. Quả nhiên, Tống Tử Đằng nhanh chóng bẻ gãy cành cây gần đó, cũng không quản lá cây hình răng cưa sắc lẹm, không cẩn thận lướt qua da thịt cũng có thể đổ máu, mà bóp miệng Vân Hi, nhét thẳng vào trong.

Bởi vì động tác quá nhanh, qua vài giây sau, Vân Hi mới cảm nhận được nỗi đau kinh khủng lan rộng ra, vòm họng như bị vô số cây kim đâm chọc, lạnh lẽo và đáng sợ.

Chưa dừng lại ở đó, Tống Tử Đằng nhanh chóng lật úp người y lại, không biết từ lúc nào đã lấy ra phân thân trướng lớn của mình, không hề báo trước đâm thẳng vào huyệt động chưa được khuếch trương. Bị dị vật to lớn đột ngột tiến vào, hậu huyệt vẫn còn chặt khít như vậy đương nhiên không chịu nổi. Tiếng hậu huyệt bị xé rách vang lên như xé vải. Máu tươi ồ ạt chảy ra ướt át nơi kết hợp của hai người, càng dễ dàng khiến Tống Tử Đằng đưa đẩy côn thịt. Tống Tử Đằng như dã thú phát điên, điên cuồng trừu tống, mỗi lần đều như muốn nhét toàn bộ phân thân cực đại cùng với hai tinh hoàn vào trong.

Vân Hi đau đến mức thét lên, nhưng bị cành cây chặn ở họng, nghẹn lại. Miệng bị ép mở lớn, mỗi lần kêu lên là một lần khoang miệng bị mở rộng ra, khiến cành cây được đà chọc xuống càng sâu.

Ở phía sau, Tống Tử Đằng vẫn liên tục thúc vào, cảm thấy vũ nhục y ở dưới đất còn chưa đủ, hắn bóp cổ Vân Hi ném lên mặt trước xe ô tô. Lực ném không chút lưu tình, cửa kính chắn gió lúc nãy bị va đập mạnh đã nứt toác ra, bây giờ cơ thể Vân Hi bị ném trúng vào đó, kẹt lại giữa bên trong và ngoài xe, phần đầu xuyên qua kính vỡ lọt vào trong xe, phần cổ thon dài bị kẹt lại giữa những mảnh vỡ, không ngừng ứa ra máu tươi, cơ thể chằng chịt vết thương mới cũ bị giữ lại bên ngoài xe.

Tống Tử Đằng tạm dừng lại, kiểm tra thấy Vân Hi đã ngất đi, hơi thở yếu ớt nhưng vết thương ở cổ chưa đủ khiến y mất mạng.

Hắn quay lại như không có chuyện gì, tiếp tục cưỡng bức Vân Hi còn đang bất tỉnh. Tống Tử Đằng có thể khẳng định bản thân từ trước đến nay không hề có sở thích ngược đãi tình dục, hắn bất mãn với ai, liền một đao giết chết, hoặc sai khiến thủ hạ, dùng thủ đoạn dày vò khiến kẻ đó sống không bằng chết. Đã rất lâu rồi hắn không còn tự mình động thủ, hắn ghét tay mình dính thứ máu tanh tưởi và bẩn thỉu của kẻ thù. Nhưng đối với Vân Hi, Tống Tử Đằng không những trăm lần cưỡng bức, ngàn lần ép buộc, còn chưa bao giờ có ý định dừng lại, giải thoát cho y.

Nhìn thấy thân thể giăng đầy vết thương lớn nhỏ của người dưới thân, dục vọng của Tống Tử Đằng không ngừng bùng phát. Bàn tay to lớn nắm chặt lấy hai bả vai, thân thể cao mét chín không ngừng đưa đẩy, nhìn từ đằng sau, cơ thể hắn nuốt gọn Vân Hi, không nhìn thật kỹ, chỉ thấy bóng lưng người đàn ông đang liên tục đưa đẩy về trước một cách mạnh bạo. Nhưng quan sát một cách bao quát, lại thấy lỗ nhỏ thoạt nhìn chỉ nhét vừa ngón tay của Vân Hi lại có thể căng dãn ra, nuốt trọn côn thịt to đến rợn người của hắn. Mỗi lần Tử Đằng thúc vào, máu cùng tinh dịch lại bị ép tràn ra khỏi lỗ nhỏ chặt khít, vì động tác quá mạnh, chất lỏng khiến người đỏ mặt còn bắn tung toé ra xung quanh, chảy tràn xuống bắp chân gầy guộc đã bị trói chặt với cổ tay của Vân Hi.

Máu cùng tinh dịch vừa bị côn thịt chiếm chỗ, bị ép chảy ra, lại ngay lập tức bị chính thứ to lớn đó ép ngược lại vào trong động nhỏ, phát ra tiếng "nhóp nhép" dâm mỹ, cùng với tiếng da thịt đập mạnh vào nhau "bành bạch" vang dội giữa cánh rừng thanh vắng không một bóng người qua lại, khiến hai khung cảnh này càng đối lập với nhau. Vừa ve vuốt thị giác, vừa thoả mãn thính âm.

Nếu một người lạ mặt không may lạc vào khu rừng, chỉ nghe âm thanh, sẽ đoán đây là màn giao hợp giữa con người và dã thú; chỉ có thể nhìn, sẽ khẳng định đây là màn tra tấn thân xác thoả mãn dục vọng tàn độc của ma quỷ.

Giao hợp từ phía sau, Tống Tử Đằng có thể nhìn rõ nộn thịt phấn hồng nơi hậu huyệt Vân Hi bị chà sát dần chuyển sang màu sắc đỏ ửng như máu. Mỗi lần rút ra, mị thịt bị kéo căng ra, mỗi lần đâm vào, lại bị côn thịt tống vào trở lại. Tống Tử Đằng đâm rút thêm vài lần mới phóng hết tinh dịch vào trong, cũng chưa vội rút ra mà để nguyên phân thân của mình bên trong, cảm giác ấm nóng bao trùm một phần cơ thể này, hắn tạm thời vẫn chưa muốn dứt ra.

Tống Tử Đằng đập nát cửa kính ô tô, lôi nốt phần cơ thể Vân Hi bị kẹt lại ra ngoài. Nhưng như vậy không có nghĩa là kết thúc. Hắn cầm đoạn dây thừng còn thừa buộc vào cổ Vân Hi như thòng lọng rồi treo lên cành cây, trong khi vẫn để tay chân y bị trói nguyên như cũ.

Côn thịt tách ra cửa động đã nhão nhoét tinh dịch cùng máu sau nhiều lần ra vào không chút lưu tình, mạnh mẽ đâm thẳng vào trong. Vân Hi cổ bị thít chặt, vì khó thở mà cửa huyệt cũng chặt lại. Cảm giác vừa nhớp nháp vừa co bóp chặt chẽ này quả thật khiến người tiêu hồn.

Vân Hi không thở được, mơ hồ tỉnh lại, toàn thân đau đớn như bị bánh xe lớn dày xéo qua, lờ mờ nhận ra tình cảnh của bản thân. Cổ bị dây thừng buộc chặt treo lên cây như tự sát, nhưng hai chân thay vì buông thõng lại bị trói lại cùng với hai cổ tay, tách sang hai bên thành hình chữ M. Huyệt động, cũng là nơi duy nhất chống đỡ toàn bộ trọng lực thân thể y, đang bị Tống Tử Đằng liên tục đâm rút như muốn phá nát.

Thấy Vân Hi âm thầm rơi nước mắt, Tống Tử Đằng càng thêm hưng phấn. Hắn nhiều lần rút hẳn ra ngoài, để Vân Hi ở tình trạng treo lơ lửng, đến khi sắc mặt y tái xanh vì không thở được nữa, lại thô bạo đâm toàn bộ côn thịt vào trong. Hạt giống ngược đãi tàn độc trong Tử Đằng như gặp được điều kiện thuận lợi để nảy mầm. Hắn biết, sau này dù có chơi Vân Hi đến rách nát, chỉ cần để y thoi thóp, thì chừng đó thân thể y vẫn còn thoả mãn được dục vọng của hắn.