Chạm Đáy Thương Đau

Chương 4: Hiện thực



"Còn chờ gì nữa? Sao chưa bắt đầu đi?"

Tên vệ sĩ lúc đầu vẫn còn chưa dám động đậy, chỉ đến khi giọng nói như vọng lại từ địa ngục của Tống Tử Đằng văng vẳng sau tấm kính ngăn cách ở phòng bên cạnh, gã mới hoàn hồn. Hai tay gã tóm lấy hai bả vai gầy yếu của Lại Vân Hi kéo về phía mình, trán vẫn không ngừng chảy mồ hôi lạnh.

Gã cúi đầu, túm chặt mái tóc đen bóng và mềm mượt như tơ của Lại Vân Hi, dúi vào nơi ẩn chứa dục vọng đã ngẩng cao giữa hai chân của bản thân. Mùi đặc trưng của đàn ông bốc lên khiến Lại Vân Hi bừng tỉnh, y dùng hết sức đẩy mạnh tên vệ sĩ ra, nhanh chóng xoay người muốn thoát thân. Nhưng mới lết được một chút, cổ chân đã bị thô bạo kéo lại. Một cái tát lập tức giáng xuống, mạnh đến mức làm những sợi tóc đen xoã tung, vương trên gò má đầy những vết bầm. Gương mặt Vân Hi bị đánh lệch qua một bên, âm thanh chát chúa vang vọng trong căn phòng kín như bưng càng thêm dày xéo tự tôn của y, khiến nó dập nát.

Gã vệ sĩ một lần nữa túm phần tóc mái của Vân Hi, kéo lên. Đập vào mắt gã là vệt máu dài đỏ thẫm như tơ hồng, chảy từ khoé môi nứt nẻ sau những lần cắn mạnh của Lại Vân Hi, cùng với đôi mắt đen quật cường, nhìn gã đầy khinh miệt.

Những đường nét thanh tú trên khuôn mặt Lại Vân Hi, ngày thường nhìn một lần đã cảm thấy khó lòng quên lãng, lúc này đây, những vết thương như càng phụ hoạ và tô điểm thêm, khiến nó đẹp một cách thê lương và ám ảnh, dễ dàng khơi gợi ham muốn chà đạp và chinh phục của đàn ông.

Tống Tử Đằng cũng không phải ngoại lệ. Hắn không phủ nhận lần đầu nhìn thấy Lại Vân Hi, hắn đã cảm thấy người này thật gợi cảm, vẻ đẹp ấy kiêu sa và ngạo nghễ. Nét đẹp của Lại Vân Hi hoàn toàn khác so với những đường nét nhu hoà và ngây thơ của Lại Nhật Tâm. Đôi mắt Vân Hi sắc nét và biết nói, sống mũi cao thẳng và thanh tú, đôi môi đầy đặn và quyến rũ. Nếu y không xấu xa và tàn độc như vậy, có lẽ cả hai đã có thể trở thành anh em kết nghĩa, hoặc đối tác làm ăn, hay thậm chí là... người vô cùng quan trọng trong lòng hắn.

Nhưng không có nếu như.

Tống Tử Đằng ngồi trên ghế salon đen bóng như màu mắt của Lại Vân Hi, đôi đồng tử nâu sẫm của hắn phản chiếu bóng hình hai người ở căn phòng bên cạnh, chỉ cách một tấm kính trong suốt, nhưng lại như ngăn cách hai thế giới hoàn toàn trái ngược. Ở bên này, Tống Tử Đằng ung dung tự tại bao nhiêu, thì ở bên kia, Lại Vân Hi thống khổ và đau đớn bấy nhiêu.

Vân Hi bị ép quỳ gối trước mặt tên vệ sĩ, bị gã bóp chặt khớp hàm, rồi tống thứ cương cứng của gã vào miệng. Mùi vị tanh tưởi xộc lên, xông thẳng vào mũi, khiến y chẳng muốn hô hấp, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ mở miệng để hít lấy chút không khí, lại làm thứ to lớn kia được đà đâm sâu hơn. Cổ họng Lại Vân Hi nghẹn ứ, muốn dùng lưỡi đẩy thứ đang chèn ép khoang miệng mình ra ngoài, ngược lại khiến gã vệ sĩ càng thêm hưng phấn. Một tay gã bóp chặt gáy Lại Vân Hi, tay kia túm hai tay gầy yếu của y, không cho giãy giụa. Hông gã không ngừng đẩy đưa, vừa thô bạo đâm chọc vào nơi sâu nhất, vừa dán mắt thu vào từng biểu cảm thống khổ của Lại Vân Hi.

"A... tốt lắm, mút mạnh vào, liếm cả phần gốc nữa. Cái miệng dâm đãng này sinh ra đúng là để phục vụ đàn ông."

Cùng với những lời lẽ dâm dục bẩn thỉu, vẻ mặt tên vệ sĩ càng thêm đê tiện. Ai bảo người trước mắt khiến gã dục tiên dục tử như thế này. Tầm nhìn của gã không biết từ lúc nào đã thu nhỏ lại, chẳng còn để ý tới ánh mắt đang dần lạnh đi của người đàn ông ngồi ở phòng kế bên.

Tống Tử Đằng ngày càng cảm thấy khó chịu, bụng hắn râm ran và ngứa ngáy như bị đám côn trùng quấy phá. Mỗi lần tự mình cưỡng ép Lại Vân Hi, nhìn y đau đến không ngừng rơi lệ, lại chỉ có thể cắn môi đè nén tiếng rên rỉ là một lần Tống Tử Đằng cảm thấy hưng phấn. Dẫm đạp lên tự tôn của y, khiến y phải chịu nỗi khuất nhục và sự ô uế không cách nào xoá nhoà là niềm vui của hắn, nó khiến những thù hận khắc sâu trong tim hắn được thanh tẩy trong chốc lát, bởi vậy hắn phải không ngừng lăng nhục y, để đổi lấy sự thoải mái cho bản thân. Đúng vậy, Tống Tử Đằng sống đến ngày hôm nay là để báo thù.

Nhưng trực tiếp nhìn cảnh Vân Hi bị kẻ khác hành hạ, lại không hưng phấn như hắn đã tưởng, ngược lại khiến hắn nảy sinh ham muốn giết người.

Những ngón tay thon dài của Tống Tử Đằng gõ nhẹ lên mặt bàn kính, phát ra tiếng "cộp cộp", tuy không có chủ ý, nhưng lại rất có tiết tấu, giữa đêm khuya tĩnh mịch, trở thành thứ âm thanh ghê rợn như tiếng bước chân của ma quỷ. Nếu nhìn thật kỹ, lại thấy trong một khoảnh khắc, ngón tay hắn trật đi một nhịp, và cơ thể hắn khẽ run lên trong khi đôi mắt phượng hẹp dài vẫn đang nhìn về phía trước không chớp.

Ở căn phòng bên kia, tên vệ sĩ đã phóng thích tất cả dục vọng vào miệng Vân Hi, gã ác độc bịt miệng y không cho nhả ra tinh dịch, muốn ép y phải nuốt xuống. Lại Vân Hi dĩ nhiên không chịu, không ngừng chống trả, liền bị đè nghiến trên giường đến mức hít thở không nổi phải buông xuôi. Gã vệ sĩ sau khi chắc chắn Vân Hi đã nuốt hết mới thoả mãn buông tay đang bịt miệng y ra.

Vân Hi được thả lỏng, lập tức vùng ra, ôm bụng muốn nôn, nhưng không thể. Cảm giác uất nghẹn không ngừng trào lên, mắc lại nơi cổ họng. Y thật sự rất đau, đau đến mức không thở nổi. Cả cơ thể y đều mỏi mệt đến mức rệu rã như chẳng phải của bản thân nữa rồi.

Thân thể này đã dơ bẩn đến mức chẳng thể hình dung. Trong mắt Tống Tử Đằng, mày chẳng khác gì thứ đàng điếm mà bất cứ ai cũng có thể lăng nhục. Vậy thì... cứ thế này chết đi, chẳng phải tốt hơn sao? Không phải là cố ý tự sát, cố ý trốn tránh, nên sẽ chẳng liên lụy đến ai. Chết rồi, mọi thống khổ đều tan biến, không cần phải áy náy, không cần phải đau đớn vì bất cứ lí do gì nữa.

Nghĩ tới đây, Vân Hi để mặc mình ngã gục xuống ráp giường thô cứng, làm vết thương trên đầu lại một lần nữa nứt ra. Nhưng chỉ được giây lát, cơ thể đã bị lật lại một cách thô bạo, và hai chân bị kéo rộng sang hai bên. Một bóng người rất nhanh chen vào giữa, kéo y trở lại với hiện thực tàn khốc.

"Chưa xong đâu, sao đã muốn nghỉ rồi, phải dùng cái lỗ dâm đãng này phục vụ anh đây nữa chứ."

Tên vệ sĩ dùng ánh mắt đáng khinh ve vuốt khắp thân thể người dưới thân. Từ phía dưới nhìn lên, Vân Hi chẳng thấy rõ vẻ mặt của gã, tất cả chỉ là một màu đen, hoà cùng với bóng đêm bao trùm khắp căn phòng, như muốn lôi kéo y xuống vực thẳm, dơ bẩn và nhơ nhớp.

Lại Vân Hi bỗng nhiên bật cười, y giơ cánh tay gầy yếu của mình lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt tên vệ sĩ, những ngón tay nhẹ nhàng uốn lượn, mô phỏng hình dạng khuôn mặt của gã.

"Đừng nóng vội như thế, để tôi dùng miệng giúp anh thoả mãn thêm lần nữa. Đêm nay vẫn còn dài, và chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."

Trước sự sửng sốt của tên vệ sĩ, Lại Vân Hi lùi lại một chút, từ kẻ bị ép buộc biến thành người chủ động, như một ngưu lang thực thụ đầy mê hoặc, ngậm lấy thứ đang rừng rực lửa nóng của gã vào miệng.