Chạm Đáy Thương Đau

Chương 46: Tan biến



Lục Diệp vừa bước xuống máy bay, ngay lập tức đã có một chiếc Limousine đen bóng chờ sẵn. Tài xế nhanh chóng chạy xuống mở cửa xe cho hắn. Yên vị ở ghế sau, nhưng Lục Diệp không hề ngơi nghỉ, hắn mở laptop ra, xem lại những hình ảnh và thước phim mà thám tử tư đã điều tra được về Vân Hi, tất cả những gì mà em ấy đã trải qua trong suốt khoảng thời gian hắn ở bên nước ngoài đều được gói gọn ở đây. Càng nhìn lâu, khuôn mặt điển trai của Lục Diệp càng trở nên khó coi, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại, tạo thành một vết nhăn dài nơi ấn đường xán lạn, cho thấy tâm trạng vừa lo lắng, vừa bực bội muốn phát điên của chủ nhân.

Ngày ấy, khi Tống Tử Đằng tức giận kéo Vân Hi ra khỏi trang viên của Tống lão gia, sau khi đánh đập và hành hạ y như một kẻ tội đồ, Lục Diệp đã không ngăn cản lại, thậm chí có chút dung túng và cố ý. Lục Diệp đáng lẽ ra có thừa sức mạnh thể giải cứu Vân Hi khỏi bàn tay ác quỷ, nhưng hắn đã dửng dưng nhìn em bị Tống Tử Đằng đem đi, ánh mắt em khi ấy có biết bao nhiêu đau thương tuyệt vọng, Lục Diệp rõ hơn ai hết.

Lục Diệp đơn thuần muốn đóng vai một kẻ yếu thế hơn, hắn biết, Tống Tử Đằng đã bắt đầu để ý đến thứ tình cảm lộ liệu mà hắn trao cho người ấy. Những kẻ muốn tranh giành miếng mồi ngon với Tống Tử Đằng chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp. Nhưng đối thủ của Tống Tử Đằng lần này là ai chứ? Là Lục Diệp kia mà, cháu trai duy nhất của Tống lão gia có biết sợ ai bao giờ. Cái cảm giác giành giật món đồ quý giá từ tay một kẻ mạnh ngang hàng với mình thậm chí còn làm Lục Diệp hưng phấn hơn gấp bội. Đó giống như thứ xúc cảm đầy kích thích khi đứng trên võ đài, nhìn đối thủ cùng hạng cân mới vài phút trước còn khiêu khích hắn, một lúc sau đã bị hắn đánh đến bầm dập không gượng dậy nổi, chỉ có thể căm tức cố mở đôi mắt tím sưng húp nhìn hắn đeo vào chiếc huy chương vàng lấp lánh mà không làm gì được.

Nhưng từ trước tới tay, Lục Diệp luôn là kẻ biết nhìn xa trông rộng, đó là lý do hắn luôn chiến thắng trong mọi cuộc thi. Đặt Lục Diệp và Tống Tử Đằng lên bàn cân, Lục Diệp rõ ràng có ưu thế hơn hẳn, hắn học cao hiểu rộng, lại có hậu thuẫn lớn mạnh từ phía gia tộc. Thế nhưng, người Vân Hi yêu là Tống Tử Đằng… Chỉ riêng lý do ấy thôi đã khiến cán cân lệch hẳn sang một bên. Vậy nên, cướp Vân Hi từ tay Tống Tử Đằng, suy cho cùng cũng chỉ là cướp được thân xác của y mà thôi, còn trái tim ấy mãi mãi chỉ hướng về một người duy nhất. Bởi vậy, Lục Diệp chỉ còn cách mượn tay Tống Tử Đằng, khiến cho người hắn yêu mãi mãi chết tâm. 

Chỉ khi trái tim Vân Hi bị phá nát, tình cảm y chôn giấu bao năm bị Tống Tử Đằng giẫm đạp tới vỡ vụn, Lục Diệp mới có cơ hội dùng tấm chân tình của mình bù đắp cho em ấy. 

Bị người mình thương hiểu lầm, bị kẻ mình căm ghét bày ra vẻ mặt giả tạo để mượn dao làm tổn thương, là thần thánh cũng khó lòng tha thứ, huống chi Vân Hi chỉ là một người bình thường, nói không ai tin, đau không ai thấu, liệu em ấy có thể chịu đựng được bao lâu. Mười năm? Hai mươi năm? Ba mươi năm? Lục Diệp không thể biết trước, nhưng hắn nguyện chờ đợi em. 

Chỉ cần Vân Hi không còn dành trái tim mình cho một kẻ ngu ngốc lạc lối trong tình yêu và luẩn quẩn trong vòng xoáy thù hận như Tống Tử Đằng nữa, Lục Diệp thề sẽ dành phần dịu dàng và ân cần nhất trong trái tim mình để đối đãi với em ấy. So với Tống Tử Đằng, Lục Diệp chẳng hề kém cạnh điều gì. Thậm chí, hắn còn có xuất phát điểm tốt hơn, điều kiện kinh tế, giáo dục và tương lai cũng rộng mở với nhiều lựa chọn hơn Tống Tử Đằng. Hắn có thể đưa em tới bất cứ nơi nào em muốn, để em thưởng thức hết những mỹ vị của trần gian, làm mọi thứ em thích mà không bao giờ phải để tâm tới ánh mắt của kẻ khác. 

Nhưng trong tình yêu, kẻ không được yêu chính là kẻ thua cuộc, và Lục Diệp đã thua cuộc ngay từ khi chưa bắt đầu. 

Lục Diệp cũng chưa từng là lựa chọn thứ hai trong lòng Vân Hi. Bởi vì đối với y, nếu không phải là Tống Tử Đằng thì sẽ không là ai cả. Từ lâu lắm rồi, thế giới của Vân Hi chỉ còn xoay quanh Tống Tử Đằng - người đã cứu rỗi em khỏi vũng lầy tăm tối của cuộc đời. Thật trớ trêu thay, Vân Hi như thể được sinh ra nhằm cứu lấy thế giới hoang tàn và đổ nát của Tống Tử Đằng, em nuôi dưỡng, chăm sóc, phủng hộ hắn lớn mạnh, để rồi sau đó, Tống Tử Đằng lại dùng chính quyền lực của mình để trả thù Vân Hi như trả mối thù đời.

Thế nên, suy đi tính lại, cách duy nhất để Lục Diệp có được Vân Hi, là để Tống Tử Đằng tự tay phá hủy em, khiến tâm can em chết lặng. Bởi vậy, ngày ấy hắn đã buông tay Vân Hi như thế. Hắn không đuổi theo bóng lưng yếu ớt của em, hắn chỉ nhắn một dòng tin duy nhất cho kẻ đang điên loạn là Tống Tử Đằng. 

"Vân Hi rất yêu cậu, đừng làm gì khiến bản thân hối hận." 

Lục Diệp muốn kích động Tống Tử Đằng, hắn muốn Tống Tử Đằng phải day dứt giữa tình yêu và thù hận. Tên khốn kiếp ngốc nghếch ấy sẽ chẳng bao giờ nhận ra bản thân hắn đã bị nỗi tức giận che lấp tình cảm đối với Vân Hi, để rồi hắn không cách nào yêu em, chỉ có thể chính tay phá tan nát thứ cảm xúc chết tiệt đang dấy lên bằng những đòn roi tra tấn và những câu từ khiến trái tim đối phương rỉ máu không ngừng. 

Rồi, sợi dây liên kết lỏng lẻo và mong manh giữa Vân Hi và Tống Tử Đằng sớm muộn cũng sẽ đứt lìa. Khi ấy, Lục Diệp sẽ dang tay ôm Vân Hi vào lòng, chứng minh cho em thấy rằng khi cả thế giới này quay lưng lại với em, đối xử với em tàn nhẫn đến thế, thì Lục Diệp vẫn sẽ luôn và mãi mãi là kẻ duy nhất không bao giờ buông tay em ra.

Nhưng ngoài dự liệu, chính vào cái ngày Tống Tử Đằng đem Vân Hi rời khỏi trang viên của Tống lão gia, cái ngày mà Lục Diệp cho rằng người hắn thương sẽ chết tâm mãi mãi, và hắn sẽ có cơ hội cướp em về tay, cũng trùng hợp là ngày hắn phải lên đường sang nước ngoài. 

Dự án tâm huyết nhất mà hắn bỏ bao nhiêu công sức ra nghiên cứu đã gặp vấn đề. Lục Diệp nghĩ mọi việc sẽ sớm ổn định. Hắn chỉ cần đi một chuyến, xử lý ổn thỏa hết mọi việc rồi sẽ quay trở về. Có lẽ sẽ mất khoảng hai tháng, chừng đó thời gian là vừa đủ để Vân Hi hoàn toàn không còn chút hy vọng nào về thứ tình cảm mà em đặt lên Tống Tử Đằng nữa. Lúc ấy, Lục Diệp sẽ trở về và đường đường chính chính cướp lấy người hắn yêu khỏi bàn tay nhuốm đầy máu tanh của Tống Tử Đằng. 

Trước khi đi, Lục Diệp đã kịp phân phó cho thám tử và thuộc hạ theo dõi Vân Hi để đảm bảo Tống Tử Đằng sẽ không làm gì ảnh hưởng tới tính mạng của em. Vậy mà, người tính chẳng bằng trời tính, lần đi công tác ấy đã lấy đi của Lục Diệp hơn một năm trời. 

Ba tháng đầu tiên, Lục Diệp và các cộng sự tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm, liên tục xử lý các vấn đề phát sinh đến quên cả thời gian. Có đôi lúc nhớ về Vân Hi, Lục Diệp lại cố gắng kìm lòng xuống, bởi nếu nghĩ về em thêm nữa, hắn sẽ phát điên lên mất. Lục Diệp nhớ Vân Hi, nhớ đến điên dại. 

Hàng ngày, các báo cáo từ thuộc hạ gửi tới cho thấy Vân Hi vẫn ổn, Lục Diệp cũng tin rằng Tống Tử Đằng ngu ngốc căm thù và đày đọa Vân Hi tàn nhẫn như vậy, nhưng chắc chắn sẽ không để cơ thể em ấy tổn thương quá mức. Và chỉ cần Vân Hi còn sống, hắn vẫn còn có cơ hội chiếm được em cho riêng mình. 

Nhưng chín tháng sau đó, Lục Diệp bị cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Quốc gia mà hắn đang sống và làm việc gặp bạo động, chiến tranh lớn nổ ra, tất cả các đường bay đều bị chặn lại, ngay cả trực thăng riêng vừa xuất hiện trên bầu trời cũng bị thẳng tay bắn hạ. Mạng lưới internet bị cắt hẳn, nơi này trở thành một khu biệt lập, vừa nghiên cứu độc dược, vừa sản xuất vũ khí phục vụ chiến tranh. 

Không thể nhận bất cứ tin tức nào từ phía thuộc hạ về Vân Hi, càng không thể ngay lập tức trở về bên em ấy, sự thật nực cười như vậy khiến một kẻ lúc nào cũng kiểm soát được mọi thứ trong lòng bàn tay như Lục Diệp tức giận đến mức mất khống chế. Hắn đập phá tất cả mọi thứ, bao gồm những loại thuốc đã mất bao công sức nghiên cứu trong phòng thí nghiệm. Lục Diệp muốn đình công, hắn muốn từ bỏ tất cả để ngay lập tức chạy đến bên người hắn ngày đêm nhung nhớ.

Nhưng rồi, từ cộng sự đến ngay cả các quan chức cấp cao đều thuyết phục hắn, rằng Lục Diệp là hy vọng của cả một quốc gia. Chỉ khi chiến tranh chấm dứt, đường bay mới được mở lại, và hắn mới có thể trở về.

Lục Diệp cuối cùng cũng bình tĩnh, hắn hiểu tình hình hiện giờ, để gặp lại Vân Hi, hắn phải chiến đấu với chính nỗi lo lắng và sự tức giận không cách nào giải toả để chấm dứt cuộc chiến vô nghĩa này. 

Mỗi ngày, Lục Diệp đều tập trung nghiên cứu những loại thuốc mới. Mặc dù tính cách đôi lúc có phần ngả ngớn và không nghiêm túc, nhưng khi tập trung vào chuyên môn, Lục Diệp sẽ luôn dồn hết một trăm phần trăm tinh lực. Lục Diệp thề rằng đây sẽ là sản phẩm hoàn hảo nhất mà hắn tạo ra từ trước tới giờ. Khi có được Vân Hi rồi, Lục Diệp nhất định sẽ khiến em phải tự hào vì hắn. 

Sau khi hoàn thành dự án, việc Lục Diệp làm đầu tiên không phải là nghỉ ngơi mà là lên trực thăng và mở máy tính, nhận báo cáo của thuộc hạ về Vân Hi. Hắn đã nghĩ rằng những áp lực căng thẳng trong suốt thời gian qua sẽ được xoa dịu khi nhìn thấy em. Nhưng không, đọc xong những tài liệu gửi từ trong nước về tình trạng của Vân Hi, trái tim Lục Diệp như ngừng đập. Chỉ một bức ảnh cũng đủ khiến hắn rơi từ chín tầng mây xuống mặt đất, cứng đờ và đau điếng.

Vân Hi của hắn thật quá mức thê thảm, em như một con cá thoi thóp trên thớt chờ ngày được giải thoát.

Bức ảnh đầu tiên được chụp lúc Vân Hi đang nằm trong nhà kho tối tăm thiếu ánh sáng, tứ chi của em bị xích chặt vào những vòng sắt chôn sâu dưới nền đất. Hai chân em gãy nát, máu thịt, xương trắng và nỗi đau khó diễn tả thành lời lẫn lộn vào nhau. Khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện hàng đêm trong giấc mơ của Lục Diệp giờ lấm lem những bùn đất nhơ bẩn, và thứ chất lỏng màu trắng không biết thuộc về kẻ xa lạ đáng chết nào vương vãi khắp cơ thể em.

Bọn thuộc hạ của Lục Diệp ngoài việc theo dõi thì không thể can thiệp quá sâu, chỉ cần để Tống Tử Đằng phát hiện ra, triệt hạ cả đường dây, hôm sau sẽ chẳng còn ai có thể gửi báo cáo cho Lục Diệp nữa. Tống Tử Đằng chính là loại người đánh chó không nể mặt chủ như thế đó.

Lục Diệp ra lệnh cho phi công lái với tốc độ nhanh nhất để trở về. Lòng hắn sục sôi nỗi lo lắng. Hắn gần như phát điên khi tự hỏi Tống Tử Đằng rốt cuộc đã làm những gì với Vân Hi, hắn đã đánh giá sai tình cảm của Tống Tử Đằng đối với em ấy rồi sao? Sao tên khốn ấy lại hành hạ người hắn thương tới mức không ra hình người như vậy? Không phải Lục Diệp mới chỉ rời đi chưa tới một năm?

Khoảng thời gian Lục Diệp vẫn còn ở đây, dù hắn biết Vân Hi chưa từng có một ngày yên ổn, nhưng ít nhất, tình trạng của em vẫn rất khả quan, nhìn bề ngoài, em vẫn như bao người bình thường khác, chỉ có điều mảnh khảnh hơn một chút. Vậy mà bây giờ, Vân Hi chẳng khác gì một kẻ khuyết tật. Nhìn tới bức ảnh thứ hai, thứ ba… Lục Diệp vừa phẫn nộ vừa đau đớn. Trong mỗi tấm hình sau đó, Vân Hi của hắn lại ngày một thảm thương hơn, mỏng manh và yếu ớt đến mức tưởng như sắp tan biến. 

Thảm thương đến mức Lục Diệp sợ rằng mình sẽ không kịp chạm tay vào Vân Hi thêm một lần nào nữa…