Đêm hôm đó, Vân Hi chìm trong một cơn ác mộng thật dài, mọi thứ chân thực đến mức tới tận khi tỉnh lại, Vân Hi mới biết đó hoá ra chỉ là một giấc mơ. Trong cơn ác mộng ấy, Vân Hi bị kéo về căn nhà kho lúc trước, nơi y bị tra tấn và cưỡng bức bởi hai mươi tên đàn ông lạ mặt không kể đêm ngày.
Dòng ký ức tàn bạo bị xới tung lên. Trong mộng, hai chân Vân Hi bị kẻ thủ ác dùng chùy sắt đập nát bấy, tiếng xương cốt gãy nát vang lên khiến y choáng váng và quay cuồng trong cơn đau khó diễn tả thành lời.
Thế nhưng lần này chưa dừng lại ở đó, đến hai tay Vân Hi cũng không được buông tha, tất cả đều bị chùy sắt đập đến gãy nát.
"Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nó kìa, cứ nghĩ tới lát nữa phải hủy đi là tao lại thấy tiếc thay. Thôi, tranh thủ lúc thằng điếm này còn hơi thở thì chơi đùa thêm một chút."
"Nào, kỹ nữ, còn chưa chu mông lên cho mấy anh dập nữa à?"
Tiếng đùa cợt vang lên, xâm nhập vào màng nhĩ khiến sống lưng lạnh buốt.
Nữa ư? Bọn chúng lại định coi mình như cái bồn chứa tinh mà xả hết dục vọng vào trong đó?
Không, Vân Hi không tài nào chịu đựng thêm nữa, y dùng hết sức bình sinh dập mạnh hai hàm răng để cắn lưỡi tự sát, nhưng ngay lúc ấy, những tên cầm thú trong hình hài con người kia đã phát hiện ra. Con dao sắc lẹm lia qua trong gang tấc, cảm giác đau đớn nháy mắt ập tới đại não. Đôi mắt ầng ậc nước của Vân Hi mơ hồ nhìn thấy chiếc lưỡi đỏ hỏn của mình bị cắt phăng đi, ngay sau đó liền bị những đôi giày da dẫm nát dưới nền đất đen đúa và bẩn tưởi.
Một tên, hai tên, ba tên... cơ thể Vân Hi bị bọn chúng nhấc bổng lên, kẹp ở giữa như phần nhân của một chiếc bánh sandwich. Chiếc quần rách rưới bị coi như thứ vướng víu mà lột phăng ra, đôi chân gãy nát bị ép mở rộng, và phân thân cương cứng của kẻ lạ mặt nào đó ngay lập tức đặt trước cửa huyệt, không một lời cảnh báo đã đâm xộc vào trong, xé rách cái lỗ vốn dĩ không phải sinh ra để tiếp nhận bất cứ một dị vật nào. Cơ thể Vân Hi bị nâng lên rồi lại hạ xuống, liên tục, dồn dập tới mức đầu óc y trở nên đặc quánh và hỗn loạn, chẳng còn suy nghĩ được bất cứ điều gì, càng không thể khống chế tiếng kêu rên đứt quãng phát ra từ cổ họng của chính mình.
Ở phía sau, một kẻ lạ mặt khác lại tiếp tục áp sát vào Vân Hi, đồng thời đưa dục vọng của gã mài trước cửa huyệt, nhiều lần định nhét nó vào nhưng vì bên trong đã hàm chứa một dương vật khác nên khó lòng xâm nhập. Cảm giác áp bách và nguy hiểm khiến Vân Hi sợ hãi, y giãy dụa kịch liệt, muốn thoát ra khỏi những tác nhân làm mình đau đớn, nhưng tất cả phản kháng đều vô dụng, còn đổi lại một cái bạt tai đau điếng người. Máu rơm rớm chảy ra từ khoé môi bị rách, nhưng chẳng có ai mảy may quan tâm.
Cuối cùng, trước sự phản kháng vô ích cùng với động tác thô bạo của kẻ phía sau, côn thịt thứ hai đã thành công đâm sâu vào trong động nhỏ. Hai kẻ đang cưỡng bức Vân Hi chỉ quan tâm tới dục vọng của bọn chúng, chỉ muốn thỏa mãn cái tôi ích kỷ và ham muốn đạt tới cao trào, chẳng màng nơi kia của Vân Hi đã bị xé rách, cũng chẳng chú ý rằng chúng cần phải di chuyển nhịp nhàng, người đâm kẻ rút để tránh làm bên trong nạn nhân tổn thương thêm nữa. Bọn chúng thay phiên cưỡng bức Vân Hi, nong huyệt động rách tươm, nát bấy, dùng chính máu tươi làm chất bôi trơn cho màn giao hợp tàn ác như thú vật.
Đôi môi nứt nẻ của Vân Hi cũng không được tha. Lúc này, lưỡi y đã bị cắt và đang cầm máu nên không thể sử dụng được, tuy vậy, bọn chúng vẫn quệt côn thịt nóng bỏng và tanh hôi lên hai cánh môi y, bắn tinh dịch trắng đục đầy khuôn mặt đang nhíu chặt lại vì đau đớn. Chất lỏng chảy tràn từ khóe mắt, dọc xuống cánh môi rớm máu, đọng lại ở cằm rồi nhỏ giọt xuống xương quai xanh, giống như những giọt nước mắt tuôn rơi vì tủi nhục.
Khi dòng tinh dịch nóng hổi phun thẳng vào trong huyệt động, cơ thể Vân Hi run lên vì đau xót. Hai phân thân cùng lúc rút ra ngoài, nhưng cửa huyệt không vì thế mà khép lại ngay được. Cũng chẳng để nơi ấy kịp ngơi nghỉ trong giây lát, hai côn thịt của những gã khác đã thế chỗ đâm vào, xuyên xỏ không chút thương tiếc, nhồi một phần tinh dịch của những kẻ đã bắn trước đó vào càng sâu bên trong, số dịch thể còn lại, bị chính chúng đè ép bắn tung toé ra ngoài vì hết chỗ chứa đựng.
Xung quanh, Vân Hi lờ mờ thấy bóng dáng của những con thú đội lốt người đang chờ tới lượt. Chúng dùng bàn tay, cẳng chân đã gãy nát của Vân Hi mà xoa dịu thứ dục vọng bẩn thỉu và đen đúa, cọ sát một phần cơ thể của chúng vào điểm nhỏ màu anh đào nhô lên trên khuôn ngực của Vân Hi.
"Sao, được hai mươi thằng đàn ông cưỡng hiếp chắc là thoải mái lắm nhỉ? Chân dang rộng đến như vậy kia mà, muốn cho một tên nữa chen vào hay sao? Cái lỗ dơ bẩn kia có lẽ còn muốn ngậm thêm ba cái gậy thịt cùng một lúc? Đồ đê tiện dâm đãng. Bộ dáng này phù hợp với cậu lắm đấy. Tội lỗi của cậu, phải dùng cả đời để trả. Sinh mệnh của cậu, phải bị rút cạn bằng phương thức đáng khinh nhất."
Giọng nói của Tống Tử Đằng vang lên ngay sát gần bên khiến Vân Hi bừng tỉnh, y mở lớn hai mắt, và rồi, khung cảnh đột nhiên biến đổi. Y thấy cơ thể mình bị Tống Tử Đằng ép dính vào ghế sô pha, nơi tương liên của cả hai dính chặt vào nhau, không một kẽ hở. Từng cú thúc của hắn mạnh mẽ như trời giáng, như muốn đâm thủng bụng y mà phá nát nội tạng bên trong.
"Đưa Vân Hi vào phòng nghỉ của nhân viên, không cho phép y tiếp xúc với bất cứ ai. Bắt đầu từ ngày mai bắt y phải tiếp khách, cưỡng ép y phục vụ những kẻ điên rồ có sở thích bạo dâm nhất. Hai cái lỗ kia để hàng vạn người đâm nát mới là thích hợp nhất."
Vào khoảnh khắc nhắm lại đôi mắt, Vân Hi loáng thoáng nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tống Tử Đằng. Hắn vẫn tàn nhẫn như ngày nào, mỗi lời thốt ra đều như mũi dao sắc nhọn liên tục cứa vào những vết thương hở miệng, day đi day lại, sợ rằng nạn nhân của chúng chưa đủ đau đớn.
Khung cảnh trước mắt Vân Hi lại một lần nữa biến đổi. Lần này, y thấy cơ thể mình lơ lửng. Hai cổ tay tàn phế bị đeo vòng da, tách sang hai bên. Hai cổ chân cũng tương tự. Cơ thể ẽo uột không còn sức chống cự vẫn bị ép phải tách mở, treo trên giá kim loại như hình chữ X.
Trước mặt Vân Hi là khoảng mười người, tất cả bọn họ đều sở hữu những khuôn mặt vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ. Quen thuộc vì đó là những người Vân Hi đã gặp, đã tin, đã để hình dáng của họ in hằn trong trí nhớ, và xa lạ, bởi vì đó đều là những ký ức y muốn hoàn toàn quên đi.
Một trong số chúng cầm trên tay một chiếc roi da dính đầy gai nhọn - trông y hệt như chiếc roi mà Tống Tử Đằng đã quất vào người Vân Hi vào ngày đầu tiên hắn bắt cóc và giam cầm y trong căn biệt thự tối tăm như địa ngục.
"Thằng điếm."
"Đồ giết người."
"Xuống địa ngục đi."
"Tôi sẽ không để cậu chết, mà sẽ khiến cậu phải sống trong đau đớn và thống khổ trong chính địa ngục do tôi tạo ra."
"..."
Những câu nói quen thuộc vang lên, chồng chéo lên nhau, như được đào ra từ sâu trong miền ký ức, ép buộc Vân Hi phải nhớ lại. Mỗi lần chúng được thốt ra, một roi lại vun vút quật xuống cơ thể gầy yếu và lay lắt như ngọn nến trước gió của Vân Hi, rút cạn sinh mệnh của y, từng chút một...
Vào khoảnh khắc Vân Hi chuẩn bị ngất đi, y thấy một khuôn mặt quen thuộc quá, nhưng chẳng tài nào đào ra được trong miền ký ức xa xôi.