Chạm Đáy Thương Đau

Chương 48: Mạo danh



Quá trình tìm kiếm Vân Hi mất nhiều thời gian hơn Lục Diệp tưởng. Ngay khi đặt chân xuống sân bay, hắn đã muốn lao ngay đến nơi Vân Hi đang bị giam giữ. Nhưng có quá nhiều vấn đề phát sinh khi Lục Diệp không ở đây, vượt ra cả ngoài tầm kiểm soát của hắn. Lục Diệp không liên lạc được với tên thám tử mà hắn đã thuê nhằm theo dõi Vân Hi suốt thời gian qua. Những gì còn sót lại chỉ là đống tài liệu mà gã ta gửi cho hắn. Và tấm ảnh chụp Vân Hi bị nhốt trong nhà kho từ ba tuần trước chính là email cuối cùng. Điều ấy khiến Lục Diệp dám chắc số phận tên tay sai của mình hiện tại đã lành ít dữ nhiều.

Kẻ nào đó đã nhúng tay vào việc của Lục Diệp, hắn có thể khái quát được phạm vi của kẻ tình nghi. Dù vậy, việc tra hỏi thông tin là bất khả thi và vô dụng, hiện tại, Lục Diệp cảm thấy mình không thể tin tưởng được bất cứ ai nữa. Bởi thế hắn quyết định tự mình truy lùng tung tích của Vân Hi. Mặc dù một thân chinh chiến sẽ khiến tiến độ chậm đi đôi chút, nhưng ít ra, Lục Diệp dám chắc bản thân sẽ không bị quay mòng mòng như cái cách mà hắn đã làm với Tống Tử Đằng. Không ai có thể lừa được Lục Diệp ngoại trừ bản thân hắn.

Những ngón tay thon dài và trắng đến vô thực của Lục Diệp chạm vào làn nước mát lạnh, giống như chơi đùa, nhưng chỉ một giây sau, những giọt nước đã văng tung toé khắp tứ phía. Lục Diệp vỗ mạnh lên khuôn mặt anh tuấn, gò má nhanh chóng in hằn năm dấu ngón tay, đôi mắt màu xám bạc cũng lạnh đi vài phần, đồng tử đen sẫm dường như co lại sau cặp kính dày không gọng. Lục Diệp đang buộc bản thân mình phải tỉnh táo. Vân Hi lúc này thực sự đang cần hắn.

Tống Tử Đằng điên thật rồi, tính mạng của em ấy không còn an toàn khi ở cạnh một kẻ có vấn đề về thần kinh nữa. Tên khốn điên vì tình đó không còn đơn giản là đập nát thần trí em, hắn sẽ hủy hoại cả thân xác em nếu không có ai kịp thời ngăn cản.

Sau khi biết đầu mối cuối cùng gắn kết mình với Vân Hi đã đứt, Lục Diệp ngay lập tức chuyển sang phương án mới. Việc đầu tiên hắn làm là đến thăm Tống lão gia, ông ấy vừa mới trải qua một cơn bạo bệnh thập tử nhất sinh. Cũng nhân dịp này, Lục Diệp tìm hiểu được thêm về công việc làm ăn của Tống Tử Đằng gần đây. Trong khoảng thời gian Lục Diệp ở nước ngoài, Tống Tử Đằng đã bắt tay với Cố Hải Đường ký kết rất nhiều dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng, nhà nghỉ và khách sạn. Trong đó có tụ điểm ăn chơi, giải trí xa hoa bậc nhất dành cho giới thượng lưu chỉ mới được khánh thành cách đây không lâu nhưng đã có tiếng vang - đó chính là Paradise.

Tìm hiểu sâu thêm về Paradise, Lục Diệp biết được nơi này thu nhận rất nhiều thanh niên trẻ tuổi, nhưng lại chưa bao giờ công khai tuyển dụng, điều ấy nghĩa là nhân viên ở đây chắc hẳn phải có mối quan hệ với những lãnh đạo cấp cao. Ngay lập tức, hắn phán đoán được rất có thể Vân Hi đã bị ép tới nơi này. Ngay từ khi mất dấu thám tử tư, Lục Diệp lập tức thuê một tên kín tiếng khác và điều tra ra Vân Hi không còn ở trong biệt thự của Tống Tử Đằng.

Paradise nằm dưới sự điều khiển của Tống Tử Đằng, còn là tụ điểm ăn chơi của rất nhiều cậu ấm cô chiêu, việc đột nhập vào trong cướp người trở về chắc chắn sẽ không dễ dàng. Hơn thế, Lục Diệp dám chắc tên hắn đã sớm nằm chễm chệ trong danh sách đen của Paradise. Tống Tử Đằng đời nào để kẻ năm lần bảy lượt nhăm nhe đụng tới Vân Hi lọt vào địa bàn của hắn dễ dàng như vậy. Dù rằng Tống Tử Đằng và Lục Diệp chưa từng đối đầu trực diện, cả hai luôn có sự dè chừng và nhượng bộ vì mối liên hệ mật thiết với Tống Thành, nhưng trong thâm tâm, đã sớm coi đối phương như kẻ thù không đội trời chung.

Cứ nghĩ tới việc Tống Tử Đằng đem Vân Hi cho kẻ khác chơi đùa và chà đạp, lòng Lục Diệp lại sục sôi như có lửa đốt. Hắn vốn dĩ cũng là kẻ tàn nhẫn máu lạnh, nhưng việc ép Vân Hi phải phục vụ những kẻ biến thái giống như hắn và Tống Tử Đằng trong khi tình trạng của em không khác người thực vật là bao, quả thực khiến Lục Diệp phẫn nộ. Lục Diệp kìm lòng để Tống Tử Đằng lăng nhục Vân Hi suốt chừng ấy thời gian, chỉ vì hắn muốn Vân Hi nhận ra thằng khốn ấy vốn dĩ chẳng yêu thương gì em mà thôi.

Chuẩn bị xong một khẩu súng gây mê cùng với hai băng đạn, Lục Diệp nhét vào trong vali, sau đó khoác lên người một bộ comple đen tuyền, những ngón tay đan vào mái tóc đã chuyển màu hoe vàng vì bắt nắng, dùng sáp vuốt lên, để lộ ra vầng trán cao. Chiếc kính râm hàng hiệu che đi ánh mắt lạnh lẽo như dã thú. Hiện giờ, Lục Diệp đã hoàn toàn thoát khỏi dáng vẻ một nhà khoa học thông minh và uyên bác, nhìn hắn giống như một tên thương nhân lắm tiền, đang che đi sở thích ghê tởm của đám nhà giàu dưới lớp vỏ bọc đạo mạo và lịch sự.

Để tránh gây nghi ngờ, Lục Diệp tự mình lái xe. Hắn lựa chiếc ô tô bình thường nhất, bởi dàn siêu xe của hắn toàn là hàng hiếm mà ở thành phố này người sở hữu chúng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Xong xuôi, không mất nhiều thời gian để Lục Diệp làm giả giấy tờ tùy thân, nhìn chúng giống y như thật, nhất là tấm thẻ đen mà chỉ khách hàng VIP của Paradise mới có thể sở hữu.

Tốc độ của chiếc ô tô này có chút chậm chạp so với dàn siêu xe của Lục Diệp, nó đã từng làm mưa làm gió trên thị trường xe hơi vài năm về trước, nhưng không phải là kiểu dáng thể thao mà Lục Diệp yêu thích. Lý do duy nhất khiến hắn giữ nó lại bởi đây là món quà sinh nhật mà cha Lục Diệp tặng nhân dịp hắn vừa bước sang tuổi 25.

Mặc dù mỗi khi nhìn thấy ông ta, Lục Diệp chỉ muốn ngay lập tức đưa chiếc ô tô tiền tỷ này ra khu phế liệu cho khuất mắt. Nhưng bởi vì người mẹ lụy tình của hắn, Lục Diệp đành giữ nó lại. Hắn cũng đã quen với việc giả làm một đứa con ngoan chiều lòng cha mẹ. Thật không ngờ cũng có ngày chiếc xe mà Lục Diệp muốn biến thành đống sắt vụn cuối cùng cũng có chút hữu dụng.

Khi Lục Diệp đặt chân trước lối vào bí mật chỉ dành cho khách hàng đặc biệt của Paradise, nhân viên ngay lập tức thay đổi thái độ, gọi quản lý ra đặc biệt đón tiếp hắn. Cũng phải, những khách hàng muốn vào nơi đó đều không phải là người tầm thường. Cầm tấm thẻ VIP trên tay, quản lý khéo léo đánh giá độ chính xác của nó. Sau vài phút, ông ta nở nụ cười thương mại, cúi người hướng tay muốn mời Lục Diệp vào bên trong.

"Paradise rất vinh dự vì được đón tiếp vị khách quý là ngài Asher Fletcher đây. Chúc ngài có những trải nghiệm tuyệt vời."

Lục Diệp gật đầu, hắn rất tự nhiên bước vào trong như thể bản thân thực sự là tên khốn nào đó tên Asher Fletcher. Dù gì trước khi tới đây, Lục Diệp cũng đã hack được thông tin của tất cả khách hàng VIP tại Paradise, sau đó, hắn lựa kẻ có dáng người, chiều cao tương đồng với mình nhất. Việc làm giả dấu vân tay hay ăn mặc giống như thói quen của gã ta cũng là việc dễ như trở bàn tay đối với Lục Diệp.

Nhưng bước tiếp theo sẽ khó khăn hơn. Lục Diệp không muốn đánh rắn động cỏ, chỉ một sai sót nho nhỏ cũng khiến cho việc tìm kiếm Vân Hi trở nên phức tạp. Việc cần thiết bây giờ là truy tìm Vân Hi của hắn đang bị giam cầm ở đâu trong cái lâu đài lộng lẫy mà thối nát này, khi biết được vị trí của em rồi, hắn sẽ đánh thuốc mê tất cả những kẻ gây cản trở tới việc cứu em ra.

Lục Diệp không còn màng những việc mình sắp làm có đến tai cha mẹ hay ảnh hưởng đến gia tộc hay không nữa, chừng ấy năm hắn sống vì họ như vậy là quá đủ rồi. Mối bận tâm hiện giờ của hắn chỉ có một mình Vân Hi mà thôi.

Nhìn những cái tên và hình ảnh trong bảng danh sách call boy, ấn đường giữa hai lông mày Lục Diệp khẽ nhíu lại, không hề có tên Vân Hi ở đây. Nhưng giác quan thứ sáu vẫn mách bảo Lục Diệp rằng suy đoán của hắn không sai, Vân Hi thực sự đã bị đưa tới nơi này.

Đôi mắt đào hoa đảo qua một lượt những tấm ảnh trong album, cuối cùng dừng lại ở một callboy có vẻ ngoài hiền lành nhất, cậu ta có mái tóc đen nhánh và đôi mắt cùng màu, đó cũng là những đặc điểm mà Vân Hi sở hữu. Trong bức hình, cậu mặc bộ bikini màu trắng tuyền, cách tạo dáng có vẻ gượng gạo, hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn lộ ra những đường nét rất quyến rũ.

Lục Diệp vào phòng trước, hắn không hề ngơi nghỉ mà tranh thủ tìm kiếm những dấu vết của Vân Hi. Khi vệt máu khô rải rác lẫn lộn với những hoạ tiết màu đen trên thảm trải sàn đập vào mắt Lục Diệp, cũng là lúc một tiếng gõ cửa rất nhẹ vang lên.

Được sự cho phép của Lục Diệp, người phục vụ từ tốn bước vào phòng, cậu ta thật sự mặc bộ bikini màu trắng giống y như trong tấm hình vừa rồi. Đôi mắt xám bạc của Lục Diệp híp lại, hắn nhìn một lúc lâu, giống như đâm xuyên qua đó để thấy bóng dáng của người mà hắn nhớ thương, em còn xinh đẹp và quyến rũ hơn hết thảy những ong bướm vây quanh, nguyện dâng hương mật lên cho hắn.

Đôi tay Lục Diệp nắm chặt lại và sắc mặt cũng tối sầm đi, hắn không nói một lời nào mà cứ thế tiến về phía callboy. Khí tức nguy hiểm mà người đàn ông trước mặt toả ra khiến cậu ta giật mình sợ hãi, theo bản năng lùi lại vài bước. Nhưng tốc độ của Lục Diệp quá nhanh, chỉ một cái vươn tay đã nắm được tóc người đang định trốn chạy. Cậu nhóc đáng thương cứ vậy bị quăng lên chiếc giường lớn nằm ở giữa phòng một cách đầy thô bạo.