Huyết Liên Chi Họa

Chương 10: Sóng Gió Nổi Lên.



Chương 10: Sóng Gió Nổi Lên.

Trên dãy núi tuyết phủ vĩnh cửu, sương mù dày đặc lặng lẽ lan tỏa, che mờ mọi cảnh vật. Bích Tuyết Cung, một trong những môn phái danh chấn nhân giới, sừng sững hiện lên giữa trời tuyết trắng, tráng lệ mà lạnh lùng. Cả không gian như đắm chìm trong sự tĩnh lặng vĩnh hằng của thiên địa.

Gió núi thổi từng cơn rít, len qua những tán cây băng giá, mang theo hơi thở rét buốt, hòa quyện cùng tiếng tuyết rơi tí tách, tựa như khúc nhạc của trời đất báo hiệu một biến động xa xôi đang dần hình thành. Sự thay đổi ấy rõ rệt đến mức khiến mọi sinh linh trong Bích Tuyết Cung đều phải chú ý.

Từ những đệ tử mới nhập môn cho đến các trưởng lão có tu vi thâm hậu, tất cả đều cảm nhận được luồng khí biến dị trong thiên địa. Linh khí vốn luôn lưu thông trật tự bỗng trở nên xáo trộn, lúc thì cuồn cuộn như sóng triều muốn vỡ tung, khi lại đột ngột ngưng đọng như bị áp chế bởi một lực lượng vô hình. Các đệ tử trẻ, đang miệt mài tọa công trên những phiến đá băng vĩnh cửu, đều phải dừng lại, ánh mắt tràn đầy lo âu nhìn nhau, lòng không khỏi hoang mang trước sự bất ổn của trời đất.

Trong đại điện rộng lớn, bầu không khí tĩnh lặng đầy trang nghiêm nhanh chóng bị phá vỡ bởi những lời thì thầm khe khẽ của các trưởng lão. Dù âm thanh nhỏ như gió thoảng, nhưng lại mang theo nỗi bất an ẩn giấu, khiến người nghe không khỏi có chút bất định. Tiếng trò chuyện tuy thấp, nhưng len lỏi như dòng khí lạnh len qua mọi ngóc ngách, làm cho không gian vốn yên bình trở nên căng thẳng.

Chỉ một lúc sau, từ sâu trong Nội Điện, một bóng người uyển chuyển hiện ra. Bích Vân Chân Nhân, với dáng vẻ khoan thai, từ tốn bước xuống những bậc đá băng, mỗi bước chân nhẹ nhàng tựa như mây lướt. Mặc dù hành động tựa hồ giản đơn, nhưng ẩn chứa trong đó là sức mạnh khó lường, khiến không gian xung quanh như ngưng đọng, không khí trở nên lạnh buốt. Với tu vi thâm hậu cùng kinh nghiệm trải qua vô số kiếp nạn, bà là một trong những trụ cột của Bích Tuyết Cung, người đã nhìn thấy nhiều cuộc đại biến. Tuy vậy, sự xuất hiện của Chân Long lần này khiến ngay cả Bích Vân Chân Nhân cũng không khỏi cảm thấy như sóng gió đang dần dâng lên.

Khi bà đứng giữa các vị trưởng lão, ánh mắt sâu thẳm như đáy biển của bà lướt qua khắp đại điện, rồi chậm rãi cất tiếng: “Chư vị trưởng lão, Chân Long đã xuất thế.”

Mặc dù mỗi người đều đã cảm nhận được sự biến động của thiên địa, nhưng khi lời nói của Bích Vân Chân Nhân vang lên, mọi biểu hiện bình thản trong lòng họ đều bị xóa tan.

Trưởng lão Vân Thạch, mái tóc bạc trắng dài đến vai, khẽ vuốt râu, gật đầu chậm rãi: “Chân Long xuất thế, thiên hạ tất đại loạn. Nhân gian và tiên giới khó tránh khỏi cảnh phong ba sắp tới.”

Những lời này vừa dứt, không gian trong đại điện lại trở nên tĩnh lặng như cũ. Không ai dám lên tiếng, nhưng trong ánh mắt của mỗi vị trưởng lão đều hiện rõ vẻ lo lắng. Cường giả khắp nơi trên cửu giới sẽ không bỏ qua cơ hội này, và Liên Hoa Thất Sắc chính là ngòi nổ cho cuộc tranh đoạt không thể tránh khỏi.

Trưởng lão Đinh Hải, người nổi danh với tu vi thâm hậu và tính cách quyết đoán, tiến lên một bước, đôi mắt sắc như đao nhìn chằm chằm vào Bích Vân Chân Nhân, giọng nói trầm ổn nhưng đầy uy lực cất lên:

"Lần này, rất có thể sẽ có thêm một trận thánh chiến kinh thiên động địa nữa diễn ra. Dù không muốn thừa nhận nhưng việc chúng ta đứng ngoài cuộc là hoàn toàn không thể."

Những lời của Đinh Hải khiến không khí trong đại điện càng thêm nặng nề. Nghe những lời đó Bích Vân Chân Nhân khẽ nhắm mắt, dường như để tìm kiếm sự thanh tĩnh trong lòng, rồi chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt bà quét qua từng vị trưởng lão, như muốn nhìn thấu tâm tư của họ. Giọng nói của bà vang lên, trầm thấp nhưng đầy quyền uy: "Thiên địa biến động, không chỉ là hiểm họa, mà còn là cơ hội. Chúng ta có thể dựa vào nó để đưa môn phái dẫn đầu Chính đạo."

Trưởng lão Vân Thạch khẽ gật đầu, ánh mắt thâm trầm lóe lên sự tán đồng: "Bích Tuyết Cung chúng ta đã vượt qua không ít kiếp nạn, không thể dễ dàng bị lung lay. Nhưng phòng ngự vẫn cần phải củng cố. Trận pháp của cung đã lâu chưa được kích hoạt hoàn toàn, cần phải sẵn sàng đối phó với mọi biến động."

Đinh Hải trưởng lão khẽ nhíu mày, đôi mắt kiên định hiện rõ sự quyết tâm. "Đúng vậy, trận pháp cần được củng cố. Không những thế, đệ tử tinh nhuệ phải được cử ra ngoài dò la tung tích Chân Long. Hiện tại, thông tin là thứ quan trọng nhất."

Bích Vân Chân Nhân khẽ nhấc tay, y phục trắng như tuyết nhẹ nhàng phất lên theo cử động, ánh mắt bà trở nên sắc bén. Giọng nói của bà vang lên, không phải là lời khuyên, mà như một mệnh lệnh: "Hãy nhớ, kẻ sống sót không phải là kẻ mạnh nhất, mà là kẻ biết ứng biến. Chúng ta không chỉ đối diện với sóng gió, mà còn có thể nắm lấy cơ hội để giữ vững vị thế của mình."

Trời đã chuyển tối, ánh trăng bạc chiếu rọi khắp vùng núi xung quanh Bích Tuyết Cung, phản chiếu lên bề mặt tuyết trắng tạo nên cảnh sắc hư ảo như một bức tranh thủy mặc. Bên trong nội điện, sau khi các trưởng lão rời đi, Bích Vân Chân Nhân vẫn còn ngồi lại, trầm tư trước thế cục sắp tới.

Bà biết, dù kế hoạch đã được đề ra, nhưng sự xuất hiện của Chân Long chắc chắn sẽ kéo theo những biến cố ngoài dự đoán. Đặc biệt, những thế lực bí ẩn vốn ẩn mình lâu nay sẽ không ngồi yên. Bà khẽ thở dài, mắt nhìn lên trời cao, tự nhủ rằng: “Mọi thứ mới chỉ bắt đầu...”

Bên ngoài Bích Tuyết Cung, gió lạnh từ các dãy núi cuốn tới, như mang theo cả hơi thở u ám của sự biến động.
— QUẢNG CÁO —