Huyết Liên Chi Họa

Chương 11: Vận Mệnh Đại Quốc Lung Lay.



Chương 11: Vận Mệnh Đại Quốc Lung Lay.

Bên trong Đế Đô, nơi được xem như trung tâm của cả Đại Lục Hoa Bắc, thành trì vững chắc tựa tường đồng vách sắt, không một luồng tà khí nào có thể xâm nhập. Nhưng trái lại, những âm mưu và toan tính quyền lực chốn cung đình lại như dòng nước ngầm dưới mặt đất, âm thầm lưu chuyển không ngừng. Trong suốt những năm tháng Hoàng Đế Kiến Quốc trị vì, Đại Quốc chưa từng có thời kỳ nào hưng thịnh đến vậy, nhờ vào sự hậu thuẫn từ Tiên giới — một thế lực cao thâm mà không phải phàm nhân nào cũng có thể với tới. Ngay cả khi cuộc t·hảm s·át Hoa Bắc rung động thiên hạ, đối với dân chúng nơi đây, Đại Quốc vẫn là biểu tượng của thịnh trị và công lý vững vàng.

Thế nhưng, khi Chân Long bất ngờ xuất hiện giữa bầu trời, vệt sáng của nó như xé toạc không gian tĩnh lặng, từ hoàng cung nguy nga cho đến các hẻm ngõ tối tăm của Đế Đô, đều bị chấn động. Chân Long không đơn thuần chỉ là thần thú, mà trong lòng người dân, nó chính là dấu hiệu của Thiên Mệnh, một sự biến thiên khó tránh. Cán cân quyền lực vì thế bắt đầu lung lay, sự bình yên bên ngoài trở thành tấm màn che giấu những dòng sóng ngầm cuộn trào nơi tầng sâu cung điện.

Lúc này, bên trong Đại Điện rộng lớn, nơi diễn ra những cuộc nghị bàn trọng yếu của quốc gia, bầu không khí nặng nề tựa núi cao ép xuống, khiến từng hơi thở cũng trở nên ngột ngạt. Ánh đèn lồng treo cao, lung linh soi rọi, nhưng không đủ xua tan màn u ám bao trùm khắp gian phòng. Hoàng Đế Kiến Quốc ngồi trên ngai vàng, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm như biển lớn không đáy, không chút biểu lộ cảm xúc. Nhưng trong ánh nhìn lướt qua các đại thần đang cúi đầu, ẩn hiện tia sắc bén và thâm trầm.

Trong suốt nhiều năm trị vì, Hoàng Đế đã đối diện với biết bao nhiêu thử thách, mưu sâu kế hiểm. Nhưng giờ đây, có lẽ lần đầu tiên, lòng ông cảm nhận được một cơn sóng ngầm không dễ kiểm soát. Chân Long xuất hiện chẳng khác nào một cú đấm chí mạng vào kế hoạch trường kỳ mà ông đã xây dựng cẩn thận. Vận mệnh đất nước, sự ổn định dày công bồi đắp, giờ đây có nguy cơ bị đảo lộn, như cơn bão hung tàn ẩn hiện nơi chân trời.

Lưu Cảnh, vị Thừa tướng quyền cao chức trọng, cúi đầu bước ra giữa Đại Điện. Ông ta là kẻ cầm quyền lão luyện, khuôn mặt in dấu những nếp nhăn của năm tháng chính trường, ánh mắt thâm sâu như biển cả, thường chẳng bao giờ để lộ một tia dao động. Nhưng giờ đây, trong giọng nói của Lưu Cảnh, dường như có chút gì đó bất an.

“Bệ hạ, việc những xác cá trên bãi biển vài ngày trước đã gây ra biến động không nhỏ cho cả đại lục. Nay lại thêm việc Chân Long xuất hiện tuyệt đối không phải là điềm lành. E rằng vận mệnh Đại Quốc có thể bị đảo ngược. Chúng thần lo ngại rằng, đây là điềm báo cho một biến cố lớn sắp xảy ra, không chỉ là thiên mệnh mà còn có thể là lời cảnh báo từ những thế lực ngoài tầm với.”

Tiếng nói của Lưu Cảnh vang lên trầm trọng, khiến không khí trong Đại Điện càng thêm nặng nề. Hoàng Đế, thay vì đáp lời ngay, chỉ khẽ híp mắt, yên lặng suy tư. Đôi mắt sắc bén như kiếm quét qua toàn bộ triều thần. Sau một hồi lâu, khóe môi ông khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh nhạt nhưng đầy ẩn ý.

“Thừa tướng, ngươi lo xa quá rồi. Trẫm đã trị vì Đại Quốc này nhiều năm, biết bao lần phong ba đều đã vượt qua. Chân Long dù có xuất hiện, thiên địa dù có biến động, Đại Quốc vẫn vững như bàn thạch. Chẳng lẽ ngươi quên rằng, Tiên giới đã ban cho trẫm Thanh Vân Tông, một môn phái có sức mạnh đủ để khiến cả thế gian phải cúi đầu. Họ sẽ không để bất cứ thế lực nào x·âm p·hạm Đại Quốc.”

Những lời của Hoàng Đế tựa như đao phong, khiến mọi ánh mắt trong Đại Điện đều lặng lẽ cúi đầu, không một ai dám hé răng phản bác. Song, trong lòng mỗi người đều tự hiểu, dù cho có Thanh Vân Tông đứng sau, nhưng thế lực của Tiên giới vốn dĩ không phải bất khả x·âm p·hạm. Sự xuất hiện của Chân Long không chỉ đơn thuần báo hiệu cho sức mạnh thần thú, mà còn ngầm chỉ ra rằng có một thế lực khác, vượt trên mọi phàm nhân, đang dần trỗi dậy. Một sức mạnh lớn đến mức ngay cả Tiên giới cũng khó lòng chế ngự.

Người đầu tiên phá tan bầu không khí im lặng trong đại điện chính là một lão giả vận hồng bào, thân mang phong thái uy nghiêm, không ai khác chính là Đại Tư Mã Phạm Trường Thanh của Đại Quốc. Lão bước ra khỏi hàng, dáng vẻ cung kính cúi đầu trước Hoàng Đế, nhưng trong đôi mắt sáng quắc của lão lại ánh lên sự cương nghị như thép tôi, hoàn toàn khác biệt với vẻ e dè của các đại thần khác, tựa như trong lòng đã có sẵn quyết sách.

"Hoàng Thượng," giọng lão vang lên, trầm ổn và mạnh mẽ như tiếng chuông lớn, mỗi từ đều vang vọng khắp đại điện. "Chân Long hiện thế là điềm báo cho một sự thay đổi lớn lao, nhưng sự thay đổi đó thế nào, còn phải xem thời cuộc và sự quyết đoán của chúng ta mà định đoạt. Thần nghĩ, thay vì lo lắng về Thiên Mệnh, chi bằng chúng ta coi đây là một cơ duyên khó cầu. Nếu Đại Quốc có thể nắm bắt cơ duyên này, không chỉ có thể củng cố giang sơn, mà thậm chí còn có thể vươn l·ên đ·ỉnh cao chưa từng thấy."

Lời lão vừa dứt, đại điện liền vang lên những tiếng thì thầm tán đồng. Ánh mắt của các đại thần, lúc đầu còn mang nét kinh ngạc, giờ đây dần hướng về phía Phạm Trường Thanh với sự đồng tình. Thiên Mệnh, dù huyền diệu và khôn lường, cũng là thứ mà người có thực lực có thể mưu toan chiếm lấy. Nhưng làm sao để đoạt được cơ duyên từ sự xuất hiện của Chân Long, đó là điều mà ngay cả bọn họ cũng chưa ai nghĩ ra.

Hoàng Đế Kiến Quốc ngồi trên long ngai, ánh mắt sâu lắng nhìn xuống khắp đại điện. Trong lòng ngài cũng đang trăn trở giữa những suy tư đối lập. Sự xuất hiện của Chân Long báo hiệu một sự thay đổi, nhưng đồng thời cũng là cơ duyên thiên cổ khó gặp. Nếu nắm bắt được cơ duyên này, không chỉ bảo vệ vững chắc giang sơn Đại Quốc, mà biết đâu, quốc gia còn có thể vươn đến cảnh giới vượt qua cả những gì tiên giới từng đạt được.

"Phạm Trường Thanh," Hoàng Đế cất giọng, âm thanh trầm tĩnh nhưng uy nghi vô biên, "Ngươi cho rằng làm cách nào để nắm bắt được cơ duyên này? Thiên Mệnh không phải là thứ mà phàm nhân có thể dễ dàng đoạt được."

Phạm Trường Thanh sắc mặt bình tĩnh, không hề dao động trước câu hỏi của Hoàng Đế. Ông cúi người, giọng nói trầm ổn vang lên:

“Bệ hạ, giờ là lúc cục diện đang chuyển biến khó lường, hạ thần cho rằng cách duy nhất để nắm giữ thế thượng phong là dựa vào những thế lực từ Tiên giới cùng các tông môn hùng mạnh. Nếu sự xuất hiện của Chân Long thực sự là điềm báo của một đại kiếp, vậy sao chúng ta không thử mượn sức Thanh Vân Tông và các tiên nhân khác để tham gia tranh đoạt Thiên Mệnh? Chúng ta không cần phải đối đầu trực diện với thế lực thần bí đằng sau Chân Long, mà có thể lợi dụng các tiên môn để định đoạt cục diện theo ý mình.”

Hoàng Đế ngồi yên trên ngai ngọc, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn, ánh mắt thâm trầm như nhìn thấu thiên địa. Lời Phạm Trường Thanh tuy nhẹ nhàng nhưng không hề thiếu lý lẽ sâu xa. Dù là Thiên Mệnh hay cường quyền nào khác, tất cả đều xoay quanh việc ai có thể thao túng tình thế. Nếu kéo được Thanh Vân Tông vào cuộc tranh đấu, chẳng khác nào lấy lực từ bên ngoài, vừa giảm thiểu rủi ro cho Đại Quốc, lại có thể tranh thủ lợi dụng sức mạnh của các tiên nhân để xoay chuyển tình thế, đưa thiên hạ vào tay mình.

“Ngươi nói rất đúng,” Hoàng Đế chậm rãi cất lời, thanh âm lạnh lùng vang vọng khắp Đại Điện, ẩn chứa toan tính sâu sắc, “Thanh Vân Tông sẽ là một quân cờ then chốt trong ván cờ này. Nhưng không chỉ dừng lại ở họ, trẫm muốn tất cả các thế lực khác đều phải vào cuộc. Nếu Thiên Mệnh có thể tranh đoạt, Đại Quốc tuyệt đối sẽ không dừng bước.”

Lời của Hoàng Đế vừa dứt, cả Đại Điện chìm trong tĩnh lặng. Các đại thần lặng người, biết rằng thánh thượng đã quyết ý, nhưng không một ai dám thốt lên lời nào. Trong thâm tâm, một phần họ tràn đầy khát khao trước tham vọng to lớn của Hoàng Đế, nhưng đồng thời cũng không khỏi lo lắng trước những hậu quả khôn lường nếu mọi chuyện đi ngược lại mong đợi. Họ hiểu rõ, bước chân trên con đường này, chỉ có tiến không có lùi.

Bên ngoài Đại Điện, tiếng sấm nổ vang như những lời cảnh báo từ thiên địa, mưa bắt đầu đổ xuống nặng hạt, tựa như dấu hiệu của một trận cuồng phong sắp sửa ập tới. Gió lạnh cắt qua các con phố vắng lặng của Đế Đô, thổi qua từng mái nhà, từng ngõ hẻm. Dân chúng nơi đây vẫn chưa hề hay biết rằng vận mệnh của quốc gia này đang bị cuốn vào một cuộc tranh đoạt đầy nguy hiểm, nơi những thế lực hùng mạnh nhất thiên hạ sẽ đối đầu nhau trong màn mây khói dày đặc của âm mưu và quyền lực.
— QUẢNG CÁO —