Huyết Liên Chi Họa

Chương 15: Lời Từ Biệt, Không Thể Nói.



Chương 15: Lời Từ Biệt, Không Thể Nói.

Vô Diện lặng lẽ giơ tay lên, động tác nhẹ nhàng mà lạnh lẽo. Từ lòng bàn tay, một làn khí đen bắt đầu cuồn cuộn bốc lên, như màn sương độc hại len lỏi khắp không gian. Cảm giác lạnh lẽo từ luồng khí ấy nhanh chóng tràn ngập, như c·ái c·hết vô hình chạm vào từng tấc da thịt.

Đôi mắt hờ hững sau chiếc mặt nạ của hắn lóe lên tia sắc lạnh, giọng nói trầm thấp vang lên, tựa như tiếng sấm dội từ cõi u minh:

"Nói ngươi đã nói thế. Vậy thì c·hết đi!"

Dứt lời hắn khẽ vung tay, động tác nhanh như chớp giật. Trong khoảnh khắc, từ lòng bàn tay hắn, một cột khí đen khổng lồ bất ngờ bắn ra, xé tan không gian, cuồn cuộn lao thẳng về phía Đinh Lâm và đám thuộc hạ. Sức mạnh của nó hung bạo như dã thú thoát khỏi lồng, tốc độ khủng kh·iếp khiến không gian rung lên, tạo ra một luồng áp lực khủng kh·iếp.

Đinh Lâm vừa kịp nhận thấy nguy hiểm cận kề, không chút chần chừ, ông lập tức vận chuyển toàn bộ linh lực trong cơ thể. Cả thân thể căng cứng, bàn tay ông siết chặt thanh kiếm, ánh sáng từ đó lập tức bùng lên, rực rỡ như mặt trời giữa đêm tối. Linh lực từ thanh kiếm tỏa ra một màn chắn vững chắc trước mặt, che chắn lấy ông và thuộc hạ. Nhưng cột khí đen đó quá mạnh, quá cuồng bạo. Sức ép từ nó khiến không gian như méo mó, từng đợt gió xoáy lên cuồn cuộn.

“Ầm!”

Một t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc vang lên. Mặt đất dưới chân Đinh Lâm nứt toác, từng mảng đá vỡ vụn tung bay. Toàn bộ cơ thể ông bị đẩy lùi mạnh mẽ, trượt dài trên mặt đất đến mấy trượng. Cảm giác như có một ngọn núi nặng hàng ngàn cân đè lên thân thể, ép đến mức phổi ông như bị ép cạn. Miệng ông phun ra một ngụm máu tươi, tia máu đỏ thẫm rực lên giữa không gian xám xịt. Sắc mặt ông lập tức trở nên tái nhợt, hơi thở đứt quãng, gắng gượng đứng vững nhưng đôi chân đã mất cảm giác, phải dùng kiếm cắm mạnh xuống đất mới giữ được thăng bằng.

Dù thương thế nghiêm trọng, Đinh Lâm vẫn giữ ánh mắt kiên định, không hề dao động. Ông lau vệt máu bên khóe miệng, đôi môi khẽ mím lại. Trên khuôn mặt hốc hác, đôi mắt ông vẫn ánh lên vẻ cứng rắn, không chút sợ hãi. Dù biết rõ đối phương mạnh mẽ đến mức nào, ông vẫn sẵn sàng đối diện, không lùi bước.

Mười chiến binh Trương Gia phía sau Đinh Lâm, dù đã nhanh chóng bày ra trận hình phòng thủ, nhưng trước sức mạnh cuồng bạo từ cột khí đen kinh hồn kia, tất cả chẳng khác nào những chiếc lá khô trong cơn bão dữ dội. Từng người một b·ị đ·ánh bay ra xa, thân thể họ đập mạnh xuống mặt đất, từng tiếng rên la yếu ớt vang lên. Cả người họ run rẩy không ngừng, toàn thân như t·ê l·iệt, cảm giác như linh lực trong cơ thể đã bị rút cạn kiệt. Dù trong lòng bọn họ còn ngùn ngụt ý chí chiến đấu, nhưng cơ thể hoàn toàn phản bội, chẳng ai có thể gượng dậy nổi.

Tên đeo mặt nạ quỷ vẫn không tỏ vẻ gì, bước từng bước chậm rãi nhưng đầy uy nghi, mỗi bước chân của hắn tựa như đè nặng lên trái tim Đinh Lâm. Không gian xung quanh dường như càng lúc càng bị bẻ cong dưới áp lực khủng kh·iếp của hắn.

"Quá yếu..." Giọng hắn khẽ thì thầm, nhưng từng chữ như băng lạnh ngấm sâu vào lòng người nghe, tạo cảm giác rợn người. Trong giây lát, thân ảnh hắn biến mất trước mắt mọi người, chỉ để lại một cơn gió lạnh rít lên. Tốc độ của hắn quá kinh khủng, mắt thường khó lòng theo kịp.

Đinh Lâm, trong phút chốc, cảm nhận được sự nguy hiểm cực độ đang ập đến. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, ông dồn hết chút linh lực còn sót lại, tay giơ cao thanh kiếm, kiếm quang rực rỡ bùng lên lần nữa như ánh sáng cuối cùng trước khi bóng tối tràn đến. Nhưng chẳng kịp trở tay, bàn tay đen ngòm của tên đeo mặt nạ quỷ đã xuất hiện ngay trước mắt, nhẹ nhàng chặn đứng kiếm quang.

Ánh sáng từ kiếm nhanh chóng tắt lịm, như bị luồng khí tà ác nuốt chửng không thương tiếc. Đinh Lâm trợn mắt nhìn trong tuyệt vọng khi thấy thanh kiếm trong tay mình bị hắn nắm chặt, như một món đồ chơi trẻ con trong tay gã khổng lồ. Không chút do dự, tên đeo mặt nạ quỷ chỉ khẽ vung tay, một lực lượng kinh hoàng tràn ra, quét thẳng vào Đinh Lâm.

"Phịch!"

Thân hình Đinh Lâm b·ị đ·ánh bay ra xa, như một cánh diều đứt dây, nặng nề đập xuống đất. Lực v·a c·hạm mạnh mẽ khiến mặt đất xung quanh rung chuyển, những mảng đá vụn bay tán loạn. Ngực ông in đậm một vết hằn sâu, đen kịt, tà khí từ đó tỏa ra, như những con rắn độc len lỏi vào cơ thể, không ngừng ăn mòn linh lực bên trong.

Cả người Đinh Lâm run rẩy kịch liệt, môi mím chặt để ngăn không bật ra tiếng rên đau đớn. Ánh mắt ông đục ngầu, hơi thở dồn dập, cảm giác lạnh lẽo và tuyệt vọng tràn ngập cơ thể. Ông cố gắng vận dụng chút linh lực còn sót lại, nhưng sự kháng cự trở nên vô vọng, mỗi mạch máu trong người như bị bóp nghẹt bởi tà khí ác liệt. Sự sống của ông dường như đang bị rút dần đi, từng chút một.

Đám thuộc hạ còn lại của Đinh Lâm chỉ có thể đứng nhìn, lòng dâng lên nỗi kinh hãi tột độ. Tất cả những gì họ có thể cảm nhận lúc này là một cảm giác vô vọng không sao tả nổi. Đối thủ này quá mạnh, mạnh đến mức bất khả chiến bại. Những chiến binh từng được coi là bất khuất, giờ đây chẳng khác gì những con cừu non trước lưỡi dao của kẻ đồ tể.

Tên đeo mặt nạ quỷ đứng đó, cao ngạo và tàn nhẫn, không một chút động lòng trước cảnh tượng trước mắt. Hắn như một ác ma bước ra từ địa ngục, lạnh lùng quan sát con mồi của mình đang gục ngã trong cơn đau đớn.

Lúc này, bên trong ngôi mộ cổ, tiếng động dữ dội và luồng khí tức tà ác từ bên ngoài không ngừng dội vào. Trương Bảo cảm nhận rõ sự biến động, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ lo lắng, nhưng chỉ trong giây lát, nét mặt ông trở nên kiên nghị và quyết đoán hơn bao giờ hết. Ông biết, kẻ địch đã tiến đến sát cửa. Bản thân ông phải hành động ngay, không thể chần chừ dù chỉ một khắc.

Ánh mắt của ông nhìn về phía Mục Yên Nhiên, lúc này bà đang bế Trương Vệ,nhưng sự lo lắng không thể che giấu được trong ánh mắt bà. Trương Bảo tiến lại gần, đôi mắt nhìn nàng đầy khẩn trương, nhưng giọng nói vẫn giữ sự kiên định: "Yên Nhiên, nàng phải rời đi ngay. Mang theo Trương Vệ, qua lối ngầm mà ta đã chuẩn bị. Tuyệt đối không được quay lại, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Ta sẽ cản chân bọn chúng."

Mục Yên Nhiên ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, ngấn nước. Ánh mắt của bà như muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Bà biết rõ rằng, trận chiến này là sinh tử, và cơ hội để gặp lại Trương Bảo có thể vô cùng mong manh. Trái tim bà như bị bóp nghẹt, đau đớn đến tột cùng, nhưng bà hiểu, sự an nguy của Trương Vệ là trên hết. Trong lúc này, không có chỗ cho sự do dự. Bà cúi xuống nhìn đứa con thơ đang say ngủ, đôi tay run rẩy nhưng vẫn siết chặt nó vào lòng, như tìm chút sức mạnh từ tình mẫu tử để đứng vững trước tình cảnh khốc liệt này.

Trương Bảo cúi xuống, ánh mắt trở nên dịu dàng trong thoáng chốc. Ông khẽ hôn nhẹ lên trán Trương Vệ, đứa trẻ không hề hay biết cơn bão đang cuồn cuộn phía bên ngoài, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều. Tình yêu thương và sự quyết tâm dường như hòa quyện trong ánh mắt của Trương Bảo. Ông đứng thẳng dậy, nét mặt đột ngột thay đổi, trở nên lạnh lùng và sắc bén như một thanh kiếm đã rút khỏi vỏ.

"Ta sẽ bảo vệ con và nàng," ông thì thầm, giọng nói chắc nịch, "dù phải trả giá bằng cả sinh mệnh này."

Nói dứt lời, Trương Bảo không chút do dự, xoay người dứt khoát bước ra khỏi gian phòng. Dáng vẻ kiên quyết và bước chân vững chãi của ông để lại một cảm giác chắc chắn, dù phía trước là cơn bão hung tàn của kẻ thù, ông cũng không hề chùn bước.

Tiếng bước chân của ông vang lên đều đặn, hòa vào sự tĩnh mịch lạnh lẽo của ngôi mộ cổ. Mục Yên Nhiên đứng đó, trái tim nặng trĩu, đôi mắt nhìn theo bóng dáng người chồng mình. Bà biết, cuộc chiến phía trước không chỉ là sự sống c·hết của riêng Trương Bảo, mà còn là sự sinh tồn của cả gia đình họ.
— QUẢNG CÁO —