Huyết Liên Chi Họa

Chương 19: Kẻ Phản Bội và Lời Thề Bảo Vệ.



Chương 19: Kẻ Phản Bội và Lời Thề Bảo Vệ.

Trong màn đêm tĩnh lặng của khu rừng sâu thẳm, sương mù dày đặc giăng kín như một tấm màn u tối, nuốt chửng từng tia sáng yếu ớt. Không gian xung quanh lặng ngắt, chỉ có âm thanh của những chiếc lá khô vỡ vụn dưới bước chân nặng nề của Đinh Lâm vang lên, hòa vào bầu không khí lạnh lẽo, cô độc. Cả khu rừng như đang nín thở dõi theo từng bước đi của ông.

Bấy giờ Đinh Lâm đã kiệt quệ sau trận chiến vừa rồi với Thất Sát Điện, toàn thân dính đầy máu khô, áo quần rách nát. Cơ thể ông chằng chịt v·ết t·hương lớn nhỏ, từng cơn đau nhức nhối trên mỗi bước chân, nhưng những đau đớn thể xác đó giờ đây chẳng còn quan trọng trước trách nhiệm to lớn mà ông đang gánh vác. Hơi thở nặng nề, ngực như bị bóp nghẹt bởi áp lực vô hình. Dù đã kiệt sức, đôi mắt Đinh Lâm vẫn ánh lên sự kiên quyết, rực sáng trong đêm tối, tập trung vào từng dấu vết của Mục Yên Nhiên.

“Tại sao... nơi bí mật này lại bị phát hiện dễ dàng như vậy?” Một tia chớp nghi ngờ lóe lên trong tâm trí ông. Mộ cổ này được bảo vệ bởi trận pháp tối thượng của Trương gia, vốn là một nơi không thể dễ dàng bị xâm nhập. Nhưng kẻ địch xuất hiện cứ như thể chúng đã biết rõ mọi ngõ ngách. Sự nghi ngờ càng ngày càng dày đặc, gặm nhấm tâm trí ông, tạo ra cảm giác bất an và hoài nghi sâu sắc.

Đột ngột, ông khựng lại, toàn thân cứng đờ. Một ý nghĩ kinh khủng vụt qua tâm trí ông, lạnh buốt như thép nguội. "Không lẽ..." Đôi mắt Đinh Lâm sắc lại, phản chiếu ánh sáng lạnh lùng. Trái tim ông đập nhanh hơn, dồn dập như thể đang bị xé nát bởi cảm giác sợ hãi và giận dữ. Mọi thứ đang xảy ra không còn là ngẫu nhiên. Dường như mọi bước đi của Trương gia, mọi hành động, đều bị tính toán từ trước. Cảm giác như họ chỉ là những con rối trong tay kẻ nào đó điều khiển.

Ý nghĩ về sự phản bội lướt qua như một lưỡi đao chém sâu vào lòng ông. Những người đồng đội từng cùng ông vào sinh ra tử giờ đây có thể là những bóng ma phản bội, chờ đợi khoảnh khắc để đâm sau lưng ông. Giữa bóng tối của khu rừng, Đinh Lâm đứng im, đôi mắt lạnh lẽo hướng về phía trước. Bóng đêm trước mắt ông trở nên dày đặc hơn, che giấu mọi âm mưu và hiểm nguy.

"Mục gia..." Ông khẽ lẩm bẩm, giọng nói trầm đục, nặng nề như lưỡi dao cùn rỉ máu. Ý nghĩ về sự phản bội của Mục gia càng làm lòng ông sôi sục. Cơn giận dữ bùng lên như ngọn lửa không thể dập tắt, thiêu đốt tâm trí ông. Dù cố gắng hít sâu để bình tĩnh lại, nhưng ngọn lửa ấy vẫn cháy âm ỉ, đẩy sự bất an và nỗi giận dữ l·ên đ·ỉnh điểm.

Bất ngờ, một tiếng thét yếu ớt vang lên từ sâu trong rừng:

"Không! Cứu ta!"

Âm thanh ấy như một lưỡi kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào tâm trí Đinh Lâm. Đó chính là tiếng kêu của Mục Yên Nhiên! Chỉ trong khoảnh khắc, mọi mệt mỏi tan biến, nhường chỗ cho một nguồn sức mạnh mới dâng trào từ sâu thẳm. Trái tim ông đập mạnh, đầy quyết tâm. Không còn do dự, Đinh Lâm lao thẳng về hướng phát ra tiếng kêu cứu, thân hình phóng đi nhanh như gió.

Ông lướt qua rừng cây với tốc độ kinh hoàng, như một tia chớp xé toạc màn đêm và sương mù dày đặc. Tâm trí ông lúc này chỉ còn một mục tiêu duy nhất: cứu Mục Yên Nhiên và bảo vệ huyết mạch của Trương gia. Mỗi bước chân của Đinh Lâm đều như một lời thề câm lặng, rằng ông sẽ không dừng lại, không nghỉ ngơi cho đến khi đạt được mục đích.

Khi Đinh Lâm đến nơi, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến ông không thể kiềm chế được cảm xúc, cơn phẫn nộ trào dâng trong ông như lửa cháy không thể dập tắt. Những gì ông lo sợ giờ đã trở thành sự thật đau đớn. Kẻ phản bội thực sự tồn tại, và điều tồi tệ hơn, đó chính là người mà không ai có thể ngờ tới. Ngay cả Đinh Lâm cũng không muốn tin vào điều này. Ánh mắt ông dán chặt vào kẻ phản bội, chứa đầy thất vọng và căm hận. Đôi môi ông mím chặt, không thốt lên lời, nhưng gương mặt ông bộc lộ rõ sự giận dữ.

Cuối cùng, ông không thể kiềm chế được nữa. Giọng nói ông bật ra như tiếng sấm vang giữa trời đêm tĩnh mịch:

"Phản đồ!"

Tiếng quát của ông xé toạc không gian, khiến mọi thứ xung quanh rung chuyển. Cơ thể Đinh Lâm căng lên vì giận dữ, các cơ bắp co cứng lại như chỉ chờ bùng nổ thành cơn thịnh nộ. Sự giận dữ thiêu đốt trong ông, mỗi cử động, mỗi hơi thở đều mang nặng sự phẫn nộ không nguôi.

Kẻ phản bội Trương gia không ai khác chính là Lưu Hận, thuộc hạ từng được coi là trung thành tuyệt đối của Mục gia. Hắn là người thân cận nhất của Trương Bảo, luôn nằm trong số ít người mà Trương Bảo đặt trọn niềm tin. Thậm chí, Lưu Hận còn được cử theo chân Mục Yên Nhiên vào cổ mộ để trợ giúp bà trong lúc sinh nở. Điều đó cho thấy niềm tin mà Trương Bảo dành cho hắn sâu sắc đến nhường nào.

Nhưng giờ đây, sự thật phũ phàng đã lộ diện. Lưu Hận không chỉ phản bội mà còn bán đứng những người đã tin tưởng hắn không chút nghi ngờ. Hắn đang giữ chặt Mục Yên Nhiên, kéo bà sâu vào khu rừng tối như để che giấu tội ác của mình. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, tàn nhẫn, không còn chút dấu hiệu của vẻ ngoài hiền lành và trung thành trước đây. Mọi sự thánh thiện hắn từng thể hiện chỉ là một lớp mặt nạ, giờ đã bị gỡ bỏ, để lộ bản chất thật của kẻ giả dối và nham hiểm.

Khi nghe thấy tiếng Đinh Lâm, Lưu Hận không hề lo sợ, thậm chí còn nhếch môi cười nhạt. Giọng hắn mỉa mai, đầy thách thức:

"Cuối cùng thì ngươi cũng đến?"

Mục Yên Nhiên lúc này hoàn toàn bất lực trong vòng tay kìm kẹp của Lưu Hận. Bà chỉ có thể siết chặt đứa con trai mới sinh, Trương Vệ, trong lớp khăn mỏng manh. Đôi tay bà run rẩy nhưng vẫn cố giữ chặt đứa trẻ như thể đó là tia hy vọng cuối cùng còn sót lại. Gương mặt đứa trẻ đỏ hồng, ngây thơ và vô tội, vẫn chưa biết đến hiểm nguy đang rình rập. Ánh mắt Mục Yên Nhiên nhìn Đinh Lâm, đầy lo lắng và khẩn cầu, dù không thể nói thành lời. Trong đôi mắt ấy, sự yếu ớt trộn lẫn với ý chí kiên cường, như thể bà đang đặt toàn bộ niềm hy vọng vào người đứng trước mặt.

Đinh Lâm nhìn vào ánh mắt đó, lòng ông đau đớn như bị xé toạc. Ông hiểu rõ, sự sống của đứa trẻ là trách nhiệm mà ông phải bảo vệ bằng mọi giá. Mặc dù cơ thể ông đã rã rời, những v·ết t·hương khắp người vẫn đang rỉ máu, nhưng ý chí của ông lúc này kiên định vô cùng. Nỗi đau thể xác trở nên mờ nhạt so với quyết tâm của ông.

Bàn tay Đinh Lâm từ từ siết chặt chuôi kiếm bên hông. Các đường gân nổi lên trên cánh tay đã run rẩy vì kiệt sức, nhưng ông không bận tâm. Đôi mắt ông dần trở nên lạnh lẽo, đầy sát khí. Cơ thể ông tỏa ra khí tức mạnh mẽ, sắc bén như lưỡi kiếm chuẩn bị rời khỏi vỏ. Dù giọng nói của ông khàn đặc, yếu ớt vì kiệt sức, nhưng lại chứa đựng quyết tâm không thể lay chuyển:

"Phu nhân, ta sẽ bảo vệ người và thiếu gia... dù phải trả giá bằng mạng sống."

Trong khoảnh khắc đó, Đinh Lâm không còn quan tâm đến bản thân. Mục tiêu duy nhất của ông là bảo vệ Mục Yên Nhiên và đứa trẻ, bằng bất cứ giá nào, kể cả mạng sống của mình.

Lưu Hận nhìn ông như kẻ thợ săn đang chờ con mồi mắc bẫy. Trên môi hắn hiện lên nụ cười khinh bỉ, chế giễu sự yếu đuối của đối phương. Hắn đảo mắt qua những v·ết t·hương chi chít trên người Đinh Lâm, giọng nói đầy mỉa mai:

"Ngươi nghĩ với bộ dạng này mà có thể cứu được ai sao?"

Mặc dù lời nói của Lưu Hận như xát thêm muối vào v·ết t·hương, Đinh Lâm vẫn không hề lay chuyển. Ông biết cơ thể mình đã gần đến giới hạn, nhưng lời thách thức của kẻ thù không đủ để dập tắt quyết tâm của ông. Giờ đây, ông không còn thời gian để chần chừ.

Đinh Lâm cất tiếng thét vang dội, giọng nói mạnh mẽ chứa đựng tất cả sức lực còn lại:

"Thả phu nhân ra!"

Lời thét như mệnh lệnh, vang dội và đầy uy lực. Ngay sau đó, ông dồn toàn bộ linh lực còn lại vào cơ thể, truyền thẳng vào thanh kiếm trong tay. Thanh kiếm lập tức sáng rực, như được đánh thức bởi sức mạnh cuối cùng của chủ nhân. Ánh sáng từ thanh kiếm không chỉ là dấu hiệu của sức mạnh mà còn là minh chứng cho quyết tâm bất diệt của Đinh Lâm.
— QUẢNG CÁO —