Huyết Liên Chi Họa

Chương 18: Đường Tìm Lại Ánh Sáng.



Chương 18: Đường Tìm Lại Ánh Sáng.

Trong đêm tối tĩnh mịch, màn sương mù dày đặc trùm kín khắp nơi, tạo nên một bức màn vô hình che khuất toàn bộ cảnh vật. Từ sâu trong đám sương ấy, một bóng hình mờ ảo chậm rãi xuất hiện, tựa như một phần của màn đêm mà không thể phân biệt được đâu là bóng tối, đâu là người. Khuôn mặt hắn bị che phủ bởi một chiếc mặt nạ trắng toát với hình dáng phỏng theo đầu hươu, đôi sừng dài uốn lượn, tạo nên vẻ kỳ dị khiến người nhìn không khỏi rùng mình. Đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ trống rỗng, không có lấy một tia cảm xúc, nhưng từ đó lại tỏa ra một luồng sát khí uy nghiêm, như thể hắn là hiện thân của tử thần, sẵn sàng c·ướp đi bất cứ sinh mạng nào dám cản trở.

Dưới chiếc mặt nạ ma quái ấy là Dương Hạo, kẻ từng được biết đến như một trong những thiên tài tu luyện đầy triển vọng của đại lục, nhưng giờ đây đã sa ngã vào con đường tà đạo. Hắn khoác lên mình một chiếc trường bào đen tuyền, kéo dài đến tận mặt đất. Mỗi bước đi của hắn khiến tà áo khẽ lay động trong gió, như những lưỡi đao sắc bén cắt ngang qua không gian. Xung quanh hắn, một luồng khí đen đặc quánh tỏa ra, lạnh lẽo và nguy hiểm. Nó như những ngọn lửa đen bám lấy cơ thể, lan tỏa ra khắp mọi hướng, biến cả không gian thành một cõi u ám đầy c·hết chóc.

Không khí xung quanh hắn trở nên nặng nề, từng đợt sương mù cuộn trào như có sinh mệnh, phát ra những tiếng rít khe khẽ tựa tiếng mãng xà ẩn mình trong bóng tối. Mặt đất dưới chân hắn rung chuyển nhẹ mỗi khi hắn bước đi, như thể không gian đang chịu đựng sức mạnh vô hình từ người đứng trước mặt. Hắn không nói, không cử động mạnh mẽ, nhưng sự hiện diện của hắn đã đủ khiến tất cả đều bị nhấn chìm trong sự tĩnh lặng đáng sợ.

Bầu trời đêm bao phủ bởi bóng tối dày đặc, không có lấy một ngôi sao hay tia sáng nào xuyên qua. Mặt đất cứng như đá nay cũng bị áp lực từ sức mạnh của hắn đè nặng, như thể cả thế giới xung quanh đang bị ép lại, đè ép bởi sự tăm tối mà hắn mang theo. Không gian này, dưới sự hiện diện của Dương Hạo, chẳng khác nào một cõi c·hết, nơi mà bất kỳ ai cũng bị tước đoạt sự sống chỉ trong một khoảnh khắc.

Trương Bảo đứng thẳng người, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía bóng đen đang tiến lại gần. Một luồng sát khí ngột ngạt phả ra từ Dương Hạo, kẻ từng là đồng môn, huynh đệ thân thiết của ông, nhưng giờ đây lại đứng đối lập trên hai chiến tuyến chính tà. Trương Bảo có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của Dương Hạo, từ kẻ nghĩa hiệp chính phái trở thành một kẻ thâm hiểm, tàn ác. Khoảng cách giữa hai người giờ không còn chỉ là không gian, mà là cả một trời vực sâu ngăn cách giữa hai thế giới đối nghịch.

Từ xa, Dương Hạo bước tới, bóng áo choàng đen quét ngang mặt đất. Khí tức từ hắn âm trầm và lạnh lẽo, khiến không gian xung quanh dường như bị đông cứng. Ánh mắt hắn, không còn chút gì của người từng được sư phụ và đồng môn kính trọng, giờ chỉ còn lại sự khinh miệt, tàn độc. Cả người Dương Hạo toát lên hắc khí, mỗi bước chân hắn tựa như đẩy lùi ánh sáng, kéo theo màn hắc vụ lan tràn khắp mặt đất.

"Ngươi dám xuất hiện trước mặt ta trong hình dạng này sao, Dương Hạo?" Trương Bảo gầm lên, hỏa khí từ cơ thể tuôn ra, thiêu đốt không khí xung quanh. "Ngươi đã phản bội lại tất cả! Ngươi không còn là huynh đệ của ta nữa. Ngươi chỉ là một tên tay sai cho bóng tối, một kẻ không xứng được sống trên thế gian này!"

Dương Hạo dừng lại, khuôn mặt hắn giấu sau lớp mặt nạ sắt, nhưng nụ cười lạnh lùng không thể che giấu được sự khinh bỉ. "Phản bội?" Giọng hắn trầm thấp, nhưng mang theo khí tức u ám và đầy tà khí. "Trương Bảo, ngươi quá ngây thơ rồi. Phản bội ư? Không, ta chỉ là người đã nhận ra sự thật. Thế giới này vốn đã mục ruỗng từ lâu, chỉ có sức mạnh mới có thể thay đổi tất cả. Ta chỉ đơn giản là chọn con đường mạnh nhất."

Hắn vươn tay, từ lòng bàn tay xuất hiện một luồng khí đen đặc, mạnh mẽ như sóng dữ quét qua không gian, biến trời đất trở nên tối tăm hơn bao giờ hết. Hắc vụ từ cơ thể hắn không ngừng tràn ra, như những con rắn đen uốn lượn, bao phủ mặt đất, lan rộng tựa như muốn nuốt chửng mọi thứ trong tầm mắt.

"Ta giờ đây là Ma Đế của Thất Sát Điện, kẻ nắm trong tay quyền lực vô song của bóng tối. Ngươi, một kẻ chỉ biết bám víu vào ánh sáng yếu ớt, làm sao có thể hiểu được sức mạnh mà ta đang sở hữu?" Giọng nói của hắn vang lên lạnh lùng, tựa như tiếng gió băng giá thổi qua ngàn dặm tuyết trắng.

Trương Bảo nắm chặt trường thương trong tay, hỏa khí từ cơ thể ông tỏa ra ngày càng mạnh mẽ, ánh lửa rực rỡ bùng lên quanh thân, hình thành nên một bức tường lửa vững chắc, đối đầu với hắc vụ của Dương Hạo. Dù biết rõ trận chiến này sẽ khốc liệt, nhưng trong lòng Trương Bảo, quyết tâm bảo vệ gia đình vẫn sục sôi hơn bao giờ hết. Ông hét lớn, giọng đầy phẫn nộ và kiên quyết:

"Hôm nay, dù phải bỏ mạng, ta cũng sẽ bảo vệ gia đình ta khỏi ngươi! Dương Hạo, ngươi đã không còn là người ta từng biết. Thứ mà ngươi theo đuổi chỉ là bóng tối và hủy diệt, nhưng ta sẽ không để ngươi đạt được điều đó!"

Dương Hạo cười lạnh, ánh mắt hắn lộ rõ sự khinh thường tột cùng. "Gia đình? Ngươi nghĩ rằng gia đình có ý nghĩa gì trước mặt tử thần sao? Nương tử của ngươi sẽ c·hết dưới tay ta, còn đứa nhỏ của ngươi sẽ trở thành nô lệ, sống không bằng c·hết dưới sự kiểm soát của Thất Sát Điện. Ngươi, Trương Bảo, chỉ là một kẻ ngu ngốc mơ tưởng hão huyền mà thôi."

Những lời nói của Dương Hạo như những mũi kim độc chọc thẳng vào trái tim Trương Bảo, nhưng thay vì khiến ông dao động, chúng chỉ làm cho ý chí chiến đấu của ông thêm kiên định. Bàn tay ông siết chặt lấy cán thương, ngọn lửa từ ánh mắt ông bừng sáng sẵn sàng đối đầu với bóng tối vô tận. Dù đang đối đầu với hai kẻ địch hùng mạnh cùng rất nhiều thuộc hạ của Thất Sát Điện, nhưng ông biết rõ, trận chiến này sẽ không dễ dàng, nhưng ông không còn lựa chọn nào khác. Đây là trận chiến không chỉ vì sinh mệnh của bản thân, mà còn là để bảo vệ gia đình, bảo vệ những giá trị mà ông đã sống và chiến đấu cả đời.
— QUẢNG CÁO —