Huyết Liên Chi Họa

Chương 21: Nỗi Đau Tột Cùng.



Chương 21: Nỗi Đau Tột Cùng.

Trong khoảnh khắc nguy nan, đôi mắt Lưu Hận chợt lóe lên nỗi sợ hãi tột cùng. Hắn đã cảm nhận được sát khí nặng nề đang cuồn cuộn kéo đến như sóng lớn không thể chống cự. Cảm giác t·ử v·ong ngày càng rõ rệt, thôi thúc hắn dồn toàn bộ chân khí còn sót lại trong cơ thể nhằm tự cứu lấy chính mình.

Trong khi tứ chi hắn vẫn còn cứng đờ thì, những luồng chân khí mạnh mẽ từ từ tràn ra, tụ thành một lớp bảo vệ dày đặc quanh thân thể. Nhưng trước kiếm thế của Đinh Lâm, hùng hổ như lôi đình giáng xuống, lớp chân khí ấy chẳng khác gì tờ giấy mỏng manh, không chịu nổi dù chỉ một chút áp lực.

Bấy giờ, kiếm của Đinh Lâm chỉ còn cách lồng ngực Lưu Hận một khoảng ngắn, và hắn đã chắc chắn đã bại. Kiếm phong bùng nổ, cuốn theo sức mạnh hùng hậu, khiến mặt đất dưới chân Lưu Hận rung chuyển, từng đợt bụi mờ mịt bay lên không trung, như báo hiệu khoảng khắc sinh tử đã đến.

Đột nhiên, một luồng tà khí lạnh lẽo từ trong cơ thể Đinh Lâm bùng lên. Đó chính là dấu vết tà ác mà kẻ đeo mặt nạ quỷ đã gieo vào cơ thể ông từ trước, chờ đợi thời điểm chín muồi để phát tác. Tà khí như những sợi tơ đen, nhanh chóng len lỏi qua từng mạch máu và kinh mạch. Mỗi dòng chân khí từng chảy mạnh mẽ như dòng sông lớn, giờ bị cắt đứt từng đoạn, tựa như bị lưỡi dao vô hình chém nát.

Kiếm thế hùng hổ của Đinh Lâm lập tức khựng lại, ánh sáng quanh thanh kiếm nhanh chóng lụi tàn, như ngọn lửa bị dập tắt bởi cơn bão tối tăm. Toàn thân Đinh Lâm cứng đờ, cảm giác như hàng ngàn lưỡi dao vô hình xuyên qua lồng ngực, đau đớn đến mức mỗi nhịp thở trở nên gấp gáp và khó khăn. Ông run rẩy đưa tay lên ngực, cố gắng giữ lấy ý chí còn sót lại để ngăn cơn đau như xé nát lục phủ ngũ tạng. Mồ hôi lạnh túa ra, làm ướt đẫm y phục, từng giọt lăn dài trên gương mặt khắc khổ.

Cơn đau đến quá bất ngờ và khốc liệt, như muốn xé toạc cả tinh thần lẫn thể xác. Đinh Lâm nghiến chặt răng, cố gắng thốt ra từng chữ:

“Không... không thể vào lúc này...”

Giọng nói yếu ớt và tuyệt vọng. Mặc dù ý chí vẫn bùng cháy trong lòng, nhưng cơ thể ông đã suy kiệt hoàn toàn, không còn khả năng đáp ứng ý chí mãnh liệt ấy. Đôi chân bắt đầu khuỵu xuống, gân xanh nổi đầy khắp người, tựa như một con thuyền nhỏ bé giữa bão tố, dần dần bị cuốn vào xoáy tử thần.

Thấy tình thế bất ngờ xoay chuyển, Lưu Hận không bỏ lỡ cơ hội. Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo và tàn nhẫn, ngay lập tức hắn hóa thành một luồng gió đen, lao thẳng về phía Đinh Lâm.

Thân ảnh hắn mờ ảo, nhanh như chớp, bàn tay sắc bén nhắm thẳng vào điểm yếu của đối thủ.

"Phập!"

Âm thanh lạnh lùng và ghê rợn của da thịt bị xé rách vang lên. Bàn tay của Lưu Hận đâm sâu vào bụng Đinh Lâm, máu tươi lập tức trào ra, nhuộm đỏ toàn bộ y phục và nhỏ xuống nền đất dưới chân như những giọt sương rỉ máu. Đinh Lâm cắn chặt răng, cơn đau khủng kh·iếp khiến ông lảo đảo, xiêu vẹo, gần như gục ngã.

Lúc này, tầm mắt Đinh Lâm trở nên mờ nhạt, bóng dáng Lưu Hận trước mắt nhập nhòe như ác quỷ trong cơn ác mộng. Máu chảy không ngừng, mỗi giọt như rút dần sức lực của ông. Nhưng sâu thẳm trong lòng, ngọn lửa căm hận vẫn bùng cháy. Đôi môi khô khốc khẽ nhếch lên, giọng nói đứt quãng, đầy oán hận:

“Ngươi... phản bội...”

Từ xa, Mục Yên Nhiên, nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt mà lòng đau như cắt. Trái tim bà như bị siết chặt bởi nỗi đau quá lớn, từng nhịp đập dường như nghẹn lại trong nỗi tuyệt vọng không lời. Đôi mắt đỏ hoe của bà không giấu nổi sự đau đớn và bất lực, nhìn người người thân tín nhất đang chịu đựng sự t·ra t·ấn tàn nhẫn mà không thể làm gì.

Kết giới giữ chặt bà tại chỗ, khiến bà chỉ có thể đứng đó, nhìn từng khoảnh khắc trôi qua mà nỗi đau trong tim ngày càng trào dâng mãnh liệt. Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, Mục Yên Nhiên bật lên một tiếng thét vang dội, đầy bi thương và tuyệt vọng.

"Không! Đinh Lâm! Không!"

Tiếng thét ấy như xé toạc màn đêm, vang vọng khắp không gian, mang theo toàn bộ nỗi khổ đau chất chứa trong lòng. Nhưng rồi tiếng thét dần lịm tắt, chìm vào sự tĩnh lặng đáng sợ của đêm đen, như thể bị nuốt chửng bởi chính bóng tối bao quanh. Mọi thứ trở nên tĩnh mịch, im lìm, cuốn theo chút hy vọng mong manh còn sót lại trong lòng bà. Tiếng thét ấy tắt dần, để lại trong không gian một sự trống rỗng lạnh lẽo.

Ngay sau đó, từ bóng tối, những bông tuyết trắng xóa bất ngờ rơi xuống, lặng lẽ và tinh khiết. Tuyết rơi xuống không chỉ mang theo cái lạnh của mùa đông mà còn ẩn chứa một sức mạnh kỳ bí, từng bông tuyết như tỏa ra luồng năng lượng hàn băng, quét qua không gian xung quanh. Những bông tuyết xoay tròn giữa không trung, lấp lánh dưới ánh trăng mờ nhạt, tạo nên một khung cảnh kỳ ảo. Bất giác, Mục Yên Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn bầu trời, cảm nhận rõ từng bông tuyết rơi xuống mang theo luồng khí lạnh thấm sâu vào da thịt.
— QUẢNG CÁO —