Huyết Liên Chi Họa

Chương 22: Băng Hoàng Xuất Hiện,



Chương 22: Băng Hoàng Xuất Hiện,

Lưu Hận rút mạnh tay ra khỏi cơ thể Đinh Lâm, khiến thân hình ông ngã xuống đất với âm thanh nặng nề. Đinh Lâm nằm bất động, hơi thở yếu ớt, đôi mắt mờ dần. Dù sinh lực đang dần rời bỏ cơ thể, ánh mắt ông vẫn dõi theo những bông tuyết đang từ từ rơi xuống. Giữa ranh giới mong manh của sự sống và c·ái c·hết, ông tìm thấy một thoáng bình yên hiếm hoi, ánh mắt ông lấp lánh một tia sáng nhẹ nhõm cuối cùng.

Lưu Hận khựng lại ngay sau khi kết thúc động tác tàn nhẫn. Đôi mắt hắn tràn ngập vẻ cảnh giác, quan sát những bông tuyết kỳ lạ đang rơi xuống. Bầu không khí vốn tràn ngập sát khí giờ lại phủ thêm một tầng lạnh lẽo. Những bông tuyết nhỏ bé tưởng chừng vô hại, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh bí ẩn đáng sợ. Một tia lo lắng dần dâng lên trong lòng Lưu Hận.

Lưu Hận bỗng cảm thấy khí lạnh kỳ dị len lỏi vào tận xương tủy, lạnh thấu từ da thịt cho đến sâu trong ngũ tạng. Hắn thoáng giật mình, chưa kịp hiểu rõ điều gì vừa xảy ra thì cơn hàn khí đã nhanh chóng bao trùm, áp chế toàn bộ linh lực trong cơ thể. Trong chớp mắt, bông tuyết ấy bùng phát hào quang băng giá, tựa như ẩn chứa sức mạnh của cả thiên địa, khóa chặt lấy thân thể hắn.

Thân hình Lưu Hận lập tức chìm trong cơn cuồng phong hàn băng, đông cứng thành một khối băng trong suốt, tỏa ra khí lạnh kinh hồn. Lưỡi dao vô hình của hàn khí âm thầm xuyên thấu qua từng thớ thịt, phong tỏa hoàn toàn huyết mạch và linh lực của hắn. Không gian xung quanh đột nhiên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió rét cào qua lớp băng, vang lên những âm thanh u ám, đầy ma mị.

Dưới lớp băng dày, gương mặt kiêu ngạo của Lưu Hận dần trắng bệch. Đôi mắt hắn, trước đây chất chứa sự độc ác và ngạo mạn, giờ chỉ còn lại sự kinh hoàng và bất lực. Kẻ từng tự phụ rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, giờ chỉ như một sinh linh nhỏ bé, bị sức mạnh thiên nhiên và đạo pháp cao thâm hoàn toàn chế ngự.

Từ xa, một bóng người chầm chậm xuất hiện, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng lại tỏa ra khí thế uy nghi khó tả. Mỗi bước đi của người này kéo theo một đợt hàn khí cực mạnh, khiến không gian xung quanh dần chìm vào trong lớp băng lạnh lẽo. Không khí đông đặc lại, từng làn sương giá bốc lên từ mặt đất, cuộn tròn rồi nhanh chóng hóa thành băng, đóng thành từng lớp dày đặc.

Bước chân người này đi tới đâu, mặt đất dưới chân ngay lập tức bị phủ một lớp băng trong suốt, rạn nứt và lan rộng như những mảng đá vỡ vụn dưới sức ép khổng lồ của hàn khí. Cảnh vật xung quanh cũng biến đổi theo từng nhịp bước, cây cỏ, đất đá đều bị cơn bão hàn băng quét qua, trở nên đông cứng và tĩnh mịch, giống như cả thiên địa đều cúi đầu trước sự hiện diện đáng sợ ấy. Không gian như bị phong tỏa trong một cơn ác mộng giá lạnh, không còn bất kỳ sự sống nào có thể tồn tại dưới áp lực băng hàn khủng kh·iếp này.

Người đến chính là Lưu Phong, một trong bốn đại trưởng lão của Bích Tuyết Cung, được nhân gian kính ngưỡng với danh hiệu "Băng Hoàng". Ông nắm giữ băng hệ huyền thuật tối cao, tu vi thâm sâu khó lường.

Thân ảnh Lưu Phong như ẩn như hiện giữa màn tuyết trắng xóa, bạch y phiêu lãng như hòa lẫn cùng cơn gió lạnh. Tuy nhiên, khí tức tỏa ra từ ông lại mạnh mẽ tựa như núi cao sừng sững, khiến người ta chỉ thoáng nhìn đã cảm thấy áp lực ngút trời. Đôi mắt sâu thẳm tựa băng hà ngàn năm lướt nhìn về phía Lưu Hận.

“Lưu Hận,” Lưu Phong cất tiếng, thanh âm như cơn gió rét giữa mùa đông, lạnh lẽo mà trầm trọng, “Ngươi dám đụng đến người của Bích Tuyết Cung, đúng là không biết tự lượng sức mình.”

Từ đằng xa đôi mắt Mục Yên Nhiên bừng sáng khi thấy sự hiện diện của Lưu Phong. Giữa lúc hiểm nguy bủa vây, sự xuất hiện của vị trưởng lão này như ánh sáng của ngọn hải đăng giữa biển cả, đem lại niềm hy vọng. Đôi mắt bà ánh lên niềm vui mừng và cả sự an tâm khó tả.

“Lưu trưởng lão!” Giọng bà run rẩy, vừa xúc động. “Ngài đến đúng lúc! Xin hãy giúp chúng tôi!”

Lưu Phong bước thêm vài bước sau đó dừng chân lại, ánh mắt thâm sâu thoáng hiện lên tia nhìn phức tạp. Trước mặt ông là Đinh Lâm, cơ thể nhuốm đầy máu, y phục rách nát, những v·ết t·hương sâu hoắm trải dài khắp thân thể. Tuy nhiên, điều khiến Lưu Phong chú ý không chỉ là sự tàn phá về thể xác, mà còn là tinh thần kiên cường bất khuất của Đinh Lâm. Dù biết rõ cơ hội sống sót mong manh, nhưng ông vẫn không lùi bước, một lòng trung thành đến mức liều mình.

“Điều hòa khí tức. Ta sẽ giúp ngươi.” Lưu Phong trầm giọng nói, âm điệu bình thản. Ông đưa tay ra phía trước, hai ngón tay khép lại nhẹ nhàng, từ lòng bàn tay phát ra một luồng khí lạnh rét buốt. Băng tuyết trong không gian tựa như bị thúc đẩy bởi lực lượng vô hình, bắt đầu xoay chuyển theo một quy luật huyền diệu, tụ lại thành một đám mây băng trước mắt Lưu Phong.

Băng khí từ đám mây nhẹ nhàng tỏa ra, bao phủ lấy cơ thể Đinh Lâm, quấn quanh từng v·ết t·hương sâu hoắm. Lớp băng mỏng lạnh lẽo che phủ, từng giọt máu rỉ ra chậm dần rồi ngừng hẳn. Cơn đau nhức không còn dữ dội như trước, tựa hồ bị đông cứng lại, tan biến dần theo làn khí băng hàn. Một cảm giác mát lạnh dễ chịu len lỏi qua từng kinh mạch, lan tỏa khắp cơ thể, mang theo dòng sinh lực thấm nhuần, hồi phục từng tế bào đang kiệt quệ.

Đinh Lâm khẽ run, cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong cơ thể mình. Dù thương thế vẫn chưa thể lành lặn hoàn toàn, nhưng chí ít chân khí đã ổn định hơn, khí huyết lưu thông trở lại. Một tia sinh cơ dần trở lại trong ánh mắt, tay chân bắt đầu cử động được dù còn yếu ớt. Sức mạnh, dù nhỏ bé, đã quay lại trong thân thể ông.

Lưu Phong vẫn đứng im lặng, không nói thêm lời nào. Ông thừa hiểu rằng, dù có trợ giúp thêm, Đinh Lâm cũng chỉ có thể gắng gượng đứng dậy, việc tiếp tục chiến đấu vẫn là một thử thách khắc nghiệt. Nhưng chỉ cần còn sống, hy vọng vẫn chưa bị dập tắt.

Sau khi giúp Đinh Lâm điều hòa thương thế, Lưu Phong bình thản quay người lại. Ông chậm rãi vung tay, một luồng băng khí mạnh mẽ từ lòng bàn tay cuộn trào, quét về phía mảng băng gần đó. Mảng băng rung chuyển, kêu răng rắc, nhưng không tan vỡ. Thay vào đó, nó dần biến đổi, tạo thành hình dạng một con thú cưỡi tuyệt mỹ bằng băng.

Đó là một con hổ bằng băng. Thân thể của nó cao lớn, mạnh mẽ với lớp băng tinh trong suốt, phản chiếu ánh sáng băng giá tựa như một khối pha lê khổng lồ. Đầu hổ to lớn, đôi mắt sắc lạnh phát ra tia sáng băng giá. Bộ lông băng hàn trải dài khắp thân, lấp lánh trong màn tuyết trắng, từng sợi lông băng tựa như v·ũ k·hí sắc bén. Bốn chân hùng tráng đạp lên mặt đất, mỗi bước đi in hằn dấu ấn băng giá, móng vuốt lớn như dao nhọn tỏa ra sát khí lạnh lẽo. Đuôi dài, quất mạnh trong không khí, băng tuyết xung quanh theo đó tung bay. Mọi chi tiết đều hoàn mỹ tựa như được tạo tác bởi thiên công

"Lên đi, Trương phu nhân!" Lưu Phong trầm giọng.

Nghe thấy lời nói ấy, Mục Yên Nhiên ôm chặt Trương Vệ trong lòng, chậm rãi ngồi lên lưng thần thú, ánh mắt kiên định, mặc dù trong lòng đang chất chứa nỗi lo âu không nói thành lời. Ngay khi bà ổn định thân mình, thấn thú liền ngẩng đầu gầm lên một tiếng dữ dội, âm thanh vang vọng khắp không gian, như tiếng trống vang báo hiệu cho thiên địa biết sự tồn tại của một thế lực mạnh mẽ.

Băng khí từ thân thể trong suốt của nó tỏa ra như những làn sóng vô hình, nhanh chóng cuộn trào và bao bọc lấy Mục Yên Nhiên cùng Trương Vệ. Lớp sương băng dày đặc phủ kín xung quanh, kết tinh thành một kết giới băng cứng rắn. Bức màn sương băng đó không chỉ bảo vệ, mà còn làm tăng thêm khí thế bất khả x·âm p·hạm của người ngồi trên lưng thần thú.

Không chút chần chừ, thần thú vươn mình lao thẳng lên không trung, bốn chân mạnh mẽ đạp qua khoảng không tạo ra những đợt gió lạnh. Băng khí tỏa ra thành những luồng sương mù lạnh lẽo, cuồn cuộn bao trùm lấy cả không gian phía sau. Thần thú bay xuyên thẳng qua bầu trời, hướng về phía cổ mộ nơi Trương Gia đang phải chống đỡ với địch nhân.
— QUẢNG CÁO —