Huyết Liên Chi Họa

Chương 23: Giao Chỉ Số Phận.



Chương 23: Giao Chỉ Số Phận.

Lúc này, Trương Bảo đứng vững trước cửa cổ mộ, đối diện với những kẻ đến từ Thất Sát Điện. Thần sắc ông kiên nghị, không chút dao động. Sinh tử đối với người tu đạo chỉ là một trong vô vàn biến số trên con đường phi thăng. Mặc dù biết rõ cơ hội sống sót chẳng khác gì sợi chỉ mong manh, Trương Bảo vẫn không quay đầu. Chỉ cần nguyên thần chưa diệt, ông sẽ chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng.

Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, như lưỡi dao xuyên qua màn đêm, kéo sự chú ý của tất cả về một hướng:



"Lấy đông h·iếp yếu, quả nhiên không ngoài thủ đoạn của Thất Sát Điện."

Âm thanh tuy bình thản nhưng chứa đựng uy lực thâm trầm, tựa như một ngọn núi vô hình đè xuống khiến mọi cá nhân đang có mặt khựng lại trong chốc lát. Tên Quỷ Diện nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác.

Tất cả nhìn về hướng phát ra âm thanh, giữa bìa rừng âm u ngập trong sương lạnh. Gió rít qua tán cây khô, tạo thành âm thanh như tiếng than khóc của hồn ma. Sương trắng dày đặc tràn khắp mặt đất, lượn lờ như thể đang che giấu thứ gì đó kinh khủng. Trong khoảnh khắc, không gian dao động, tựa như bề mặt thực tại bị khuấy động bởi một sức mạnh vô hình.

Những vòng xoáy không gian chồng chéo, cảnh vật nhòe mờ và méo mó như một bức họa bị vặn xoắn. Mặt đất rung nhẹ, đá vụn trên nền đất v·a c·hạm vào nhau lách cách, trong khi những vết rạn nhỏ lan ra dưới chân đám tu sĩ Thất Sát Điện. Cả không gian chìm trong áp lực vô hình, khiến hơi thở của bọn chúng cũng trở nên khó khăn.

Giữa lúc ấy, một luồng sáng mờ ảo bất ngờ lóe lên, không chói lóa nhưng ẩn chứa một uy lực khôn lường. Một cánh cổng không gian từ từ mở ra, đường viền được tạo nên từ khí sương và ký tự long văn xoay tròn, phát sáng nhè nhẹ. Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, tựa như cả đất trời đều nín thở chờ đợi sự xuất hiện của những kẻ bước ra từ cánh cổng.

Từ trong cánh cổng, hai bóng người bước ra. Mỗi bước chân vang lên như tiếng trống trận, khiến mặt đất khẽ trầm xuống, cát bụi và lá khô bay lên trong những đợt chân khí cuộn trào. Khí thế uy vũ tỏa ra từ hai người, tựa như một dòng hồng thủy sắp sửa nhấn chìm tất cả.



Người đi đầu là một trung niên cao lớn, thân khoác trường bào đỏ thẫm với hoa văn rồng uốn lượn tinh xảo, tựa như sinh vật sống đang bò trên vạt áo. Đôi mắt sắc bén như kiếm, khí thế trầm ổn như ngọn núi lớn sừng sững giữa trời. Người này không cần nói một lời, nhưng uy áp tỏa ra từ thân hình cao lớn khiến ai nhìn vào cũng cảm nhận được đây là kẻ từng trải qua vô số trận chiến sinh tử.

Sánh bước bên cạnh ông là Long Thần, thanh niên cao lớn với cơ thể cường tráng, làn da ánh lên sắc đồng dưới ánh trăng. Hai chiếc sừng rồng màu xanh biếc mọc trên đầu hắn, tỏa ra quầng sáng như được khắc từ ngọc quý. Mỗi bước đi của hắn vững chắc và nặng nề, tựa mãnh hổ đang di chuyển giữa rừng sâu. Hơi thở của hắn như cuồng phong, mỗi nhịp thở đều khiến không gian xung quanh rung chuyển nhẹ.

Khí tức của hai người tràn ngập khắp bìa rừng, áp lực đè nén khiến cỏ cây rạp xuống, lá khô dưới đất bay lên rồi xoay cuộn giữa dòng chân khí cuồn cuộn. Đám tu sĩ Thất Sát Điện, dù đã cố trấn tĩnh, vẫn không thể ngăn mồ hôi lạnh rịn ra trên trán. Nhiều tên bất giác lùi lại vài bước, hơi thở trở nên ngắt quãng vì cảm giác uy h·iếp vô hình bao trùm.

Giữa không gian ngột ngạt ấy, chỉ có tiếng bước chân của hai cha con vang lên rõ ràng. Long Thiên Hạo, người đi đầu, quét ánh mắt sắc bén qua đám người. Đó không phải ánh mắt tìm kiếm đối thủ, mà là ánh nhìn cao ngạo của bậc vương giả đang quan sát đám kiến hèn mọn.

Long Thiên Hạo dừng bước, ánh mắt dừng lại trên thân ảnh của Trương Bảo. Khóe miệng ông nhếch lên, nhưng không phải là nụ cười thân thiện. Đó là nụ cười của kẻ nắm trong tay quyền sinh sát, như thể định đoạt số phận của tất cả những kẻ có mặt ở đây.

"Ta đã đến," Long Thiên Hạo trầm giọng nói, âm thanh như sấm rền vang, mỗi chữ nặng tựa ngàn cân. "Hôm nay, bất kỳ ai dám động đến Trương Bảo, phải trả giá bằng mạng sống."

Thanh niên bên cạnh, Long Thần vẫn giữ im lặng, nhưng khí thế từ hắn tiếp tục lan ra như một dòng lũ không thể ngăn cản. Không gian rung chuyển nhẹ, lá khô xoay cuộn dưới chân hắn, như thể thiên nhiên cũng đang cúi mình trước sức mạnh ấy.

Cả bìa rừng chìm trong tĩnh lặng c·hết chóc, chỉ còn tiếng gió rít qua tán cây. Sự xuất hiện của hai cha con Long Tộc chẳng khác nào một cơn bão đổ xuống, làm rung chuyển thế giới của những kẻ xung quanh. Quỷ Diện siết chặt tay dưới lớp áo, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể giấu nổi nỗi sợ đang len lỏi trong lòng.

Dưới ánh trăng bạc, đôi mắt của Long Thiên Hạo sáng rực như hai viên ngọc đen, nhìn đám người của Thất Sát Điện không chút cảm xúc. Sát khí quanh bọn chúng như mây đen bị ánh sáng mặt trời xua tan, tan biến không dấu vết. Trước sức mạnh tuyệt đối ấy, mọi kẻ đều hiểu rõ—đối đầu với Long Tộc là tự chuốc lấy diệt vong.



Dương Hạo đứng giữa bầu không khí ngột ngạt, áp lực từ cha con Long Thiên Hạo và Long Thần như sóng dữ cuộn trào, đè nén không ngừng. Áo choàng đen trên người khẽ lay động trong gió lạnh, nhưng dáng người hắn vẫn hiên ngang như một ngọn tháp cô độc giữa cơn bão. Dưới lớp mặt nạ quỷ dữ, đôi mắt sâu thẳm, sắc bén của Dương Hạo phản chiếu sự lạnh lẽo vô tình, không một chút dao động. Uy áp của cha con Long Tộc, nếu là kẻ khác đã khiến gối mềm, thân run, nhưng Dương Hạo không chớp mắt, mặt không biến sắc, như thể tất cả chỉ là chuyện tầm thường, không đáng để tâm.

Ẩn sau đôi mắt lạnh lùng ấy là một niềm kiêu hãnh sâu sắc – niềm kiêu hãnh của một Ma Đế. Đối với Dương Hạo, dù đứng trước Long Tộc cũng chẳng khác gì đứng trước những con dã thú đã bị thuần phục. Gã biết rõ sức mạnh của Long Thiên Hạo và Long Thần vượt xa mình, nhưng lòng kiêu ngạo không cho phép hắn lùi bước. Trong thế giới của những kẻ mạnh, cúi đầu trước áp lực chẳng khác gì tự kết liễu chính mình.

Bàn tay giấu trong áo choàng của Dương Hạo từ từ siết lại thành quyền, nhưng giọng nói hắn vẫn lạnh nhạt, điềm tĩnh:



"Việc này là chuyện riêng của Thất Sát Điện." Từng chữ của Dương Hạo chậm rãi thốt ra, âm trầm như nước chảy, không chút cảm xúc. "Long Tộc các ngươi muốn xen vào làm gì?"

Thanh âm không lớn, nhưng lại như dao sắc rạch nát không gian. Những thuộc hạ phía sau hắn cũng vì thái độ bình tĩnh ấy mà phần nào lấy lại can đảm. Nhưng ngay khi lời nói vừa dứt, tiếng cười lạnh của Long Thiên Hạo đã vang lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề.

Long Thiên Hạo khẽ nhếch môi, nở một nụ cười khinh miệt, tựa như một con mãnh long nhìn xuống con mồi yếu ớt, không thèm để tâm. Đôi mắt ông sắc bén như kiếm, mỗi cái nhìn đều toát lên khí thế vương giả, khiến không gian thêm phần nặng nề, ngột ngạt.

“Ân oán của ta với Trương Bảo là chuyện riêng,” Long Thiên Hạo nói, giọng ông trầm và uy nghiêm, nhưng từng lời như tiếng búa nện vào đại hồng chung, âm vang đến tận đáy lòng người nghe. “Hôm nay, bất kỳ kẻ nào trong Thất Sát Điện muốn động đến hắn… sẽ phải trả giá.”

Giọng Long Thiên Hạo mang theo quyết tâm sắt đá, không cho phép bất kỳ sự thương lượng nào. Ông không lớn tiếng, nhưng mỗi lời nói tựa như phán quyết từ bậc chí tôn, khiến kẻ khác hiểu rằng mọi sự phản kháng đều vô nghĩa.



Bên cạnh ông, Long Thần vẫn đứng lặng như tượng đá, khí tức hắn phát ra như những đợt sóng vô hình. Ánh mắt hắn lạnh lùng và điềm tĩnh, nhưng ẩn chứa luồng sát khí tiềm tàng, như mãnh hổ chực xé xác con mồi. Hơi thở Long Thần đều đặn, mỗi nhịp hô hấp như hòa làm một với thiên địa, khiến lá khô trên mặt đất khẽ xào xạc theo từng nhịp hít vào.

Dương Hạo cảm nhận rõ sự chênh lệch, nhưng hắn tuyệt đối không để bản thân thua cuộc ngay từ trong tâm. Trong ánh mắt sắc lạnh của gã, một tia giảo hoạt chợt lóe lên. Hắn khẽ hít sâu, điều hòa nhịp thở, giữ bình tĩnh trước áp lực khủng kh·iếp đang đè lên vai.

Một nụ cười nhạt thoáng qua đôi môi ẩn sau mặt nạ. Đó không phải là nụ cười cam chịu mà là lời hứa về những toan tính đen tối đã được sắp đặt.

“Nếu đã vậy...” Dương Hạo chậm rãi nói, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần châm biếm và đe dọa. “Hôm nay, ta sẽ nhường một bước. Nhưng Trương Bảo…”

Gã ngừng lại, ánh mắt sắc như dao quét về phía Trương Bảo. Một tia lạnh lẽo hiện lên, như con mãng xà đang nhắm đến con mồi, chờ đợi thời cơ.

“Hy vọng ngươi có thể sống sót đến lần gặp sau.”

Dương Hạo phất tay, áo choàng đen tung bay trong gió như đôi cánh ác quỷ. Làn sương mù đen đặc bất ngờ xuất hiện, bao phủ lấy hắn và đám thuộc hạ. Chỉ trong chốc lát, bóng dáng chúng mờ dần, rồi biến mất vào hư không, tựa như ác mộng tan biến khi bình minh tới.

Khi âm thanh cuối cùng của chúng tan biến, không gian xung quanh cổ mộ trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Gió lạnh thổi qua khe đá, mang theo hơi sương ẩm ướt khiến mọi thứ như đóng băng.

Trương Bảo đứng đó, toàn thân cứng đờ như vừa thoát khỏi cơn ác mộng. Dù đám người Thất Sát Điện đã rời đi, nhưng lòng ông vẫn không thể bình tĩnh. Bởi giờ đây, trước mắt ông là cha con Long Thiên Hạo – những kẻ đã cứu ông nhưng đồng thời cũng là mối đe dọa lớn hơn nhiều.

Long Thiên Hạo nhìn Trương Bảo, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa tia hứng thú khó đoán.

“Trương thiếu chủ...” Giọng ông bình thản, nhưng lại ẩn chứa sức nặng của kẻ nắm quyền sinh tử. “Ta đã giúp ngươi thoát khỏi phiền phức. Giờ đến lượt chúng ta nói chuyện.”

Bên cạnh, Long Thần vẫn lặng lẽ đứng, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. Nhưng hơi thở đều đặn của hắn như một lời cảnh báo ngầm rằng bất kỳ sai lầm nào của Trương Bảo cũng sẽ dẫn đến c·ái c·hết tức khắc.
— QUẢNG CÁO —