Huyết Liên Chi Họa

Chương 24: Dã Tâm Long Tộc.



Chương 24: Dã Tâm Long Tộc.

Long Thiên Hạo vừa dấn thêm vài bước, thì bỗng nhiên, một luồng khí tức lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao băng giá, tràn ngập không gian. Lão khựng lại, mắt mở to đầy cảnh giác, một cảm giác đè nén khó tả như đập mạnh vào cơ thể lão. Cái lạnh này không chỉ đơn thuần là hàn khí của tự nhiên, mà nó mang theo sự c·hết chóc, như một cái bẫy vô hình đang dần siết chặt lấy cả không gian xung quanh.

Hơi thở của Long Thiên Hạo chững lại, lồng ngực như bị kìm chặt bởi một áp lực kinh hoàng. Lão liếc nhìn qua Trương Bảo và Long Thần, và rõ ràng họ cũng cảm nhận được điều tương tự. Trương Bảo, với đôi mắt sắc bén, liếc nhìn bầu trời đang dần bao phủ bởi màn băng lạnh. Lòng ông trĩu nặng, nỗi lo âu dâng trào, như một cơn sóng dữ dội đang dồn dập lên tâm trí. Long Thần thì cúi đầu thấp hơn, hai tay siết chặt, cơ bắp căng cứng dưới lớp áo, sẵn sàng phản ứng trước bất cứ nguy hiểm nào.

Không khí như đông cứng lại, ngột ngạt và nặng nề hơn từng giây. Ánh sáng yếu ớt dần bị nuốt chửng bởi một làn sương trắng xóa. Long Thiên Hạo, với kinh nghiệm bao năm trận mạc, lập tức nhận ra mối nguy hiểm đang rình rập. Lão đưa ánh mắt sắc bén quan sát mọi ngóc ngách của không gian, nhưng thứ hiện ra trước mắt chỉ là sự tĩnh lặng c·hết chóc. Mọi âm thanh dường như bị chặn đứng, chỉ còn lại tiếng gió rít khe khẽ, mang theo hơi lạnh buốt thấu xương.

Rồi bất chợt, một tiếng gầm vang lên dữ dội, như tiếng sấm nổ tung giữa bầu trời u ám. Long Thiên Hạo rùng mình, đôi mắt lão co rút lại, nhìn về phía trước. Một bóng dáng to lớn và uy mãnh xuất hiện, bao phủ bởi ánh sáng băng giá—thần thú Băng Hổ. Đứng cạnh Băng Hổ là một nhân vật quen thuộc, khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ thân hình cao lớn. Ánh mắt sắc bén, uy nghi của Lưu Phong chiếu thẳng vào những người có mặt, khiến mọi thứ xung quanh như chìm vào im lặng tuyệt đối.

Lưu Phong bước từng bước về phía họ, mỗi bước đi của ông kéo theo cơn bão tuyết đang ập đến. Không khí lạnh lẽo bỗng chốc lan rộng, mặt đất bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng, những đợt gió lạnh như lưỡi dao sắc cắt vào da thịt. Băng Hổ gầm lên lần nữa, từng sợi lông trắng của nó xù lên như những mảnh băng sắc nhọn. Từ trong ánh mắt của nó toát ra một sức mạnh hoang dã, đầy quyền uy, khiến bất cứ ai cũng phải kiêng dè.

Ánh mắt Lưu Phong xoáy sâu vào Trương Bảo, rồi ông khẽ nhếch môi. Khí lạnh bao phủ quanh ông đột ngột ngưng tụ, những hạt băng li ti bắt đầu rơi xuống từ không trung, tạo nên cảnh tượng lạ lùng giữa mùa hè nóng nực

Nhưng khi ánh mắt Lưu Phong dừng lại bên Băng Hổ, điều khiến Trương Bảo nghẹn ngào không phải khí lạnh bao trùm mà là hình ảnh phu nhân và con trai ngồi trên lưng thần thú. Hình ảnh ấy như phá tan mọi lo âu trong lòng. Trái tim Trương Bảo rộn ràng, niềm vui dâng trào mãnh liệt, xóa tan tất cả hiểm nguy. Ông gọi to, không thể kiềm chế:

"Lưu huynh!"

Tiếng gọi tràn đầy cảm xúc, như dồn hết niềm vui và biết ơn vào hai chữ. Băng Hổ đứng vững vàng, phu nhân của Trương Bảo mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt dịu dàng và ấm áp hướng về chồng. Khoảnh khắc ấy như hòa quyện cả thế giới vào trong sự đoàn tụ.

Lưu Phong chỉ hơi gật đầu, nhưng ánh mắt ông đã chuyển sang sắc lạnh khi quay lại đối diện với Long Thiên Hạo. Gương mặt lạnh như băng của ông không hề có chút dao động, giọng nói trầm thấp, đầy uy lực vang lên như một lời thách thức:

"Long tộc muốn làm gì thì trước mắt phải bước qua xác của ta."

Câu nói ấy vang lên như tiếng sét đánh giữa không gian đã tĩnh lặng. Áo của Lưu Phong phất phới trong gió, từng đợt khí lạnh mạnh mẽ tỏa ra từ người, khiến băng giá ngày càng dày đặc.

Long Thiên Hạo cất tiếng cười khẩy, âm thanh đó lạnh lẽo và đầy khinh bỉ. Nét mặt lão hiện rõ sự kiêu ngạo khi ánh mắt lướt qua đám người phía trước. Đôi mắt sâu thẳm như biển cả đục ngầu, ẩn chứa dã tâm không đáy. Lão khoát tay một cách ung dung ra sau lưng, bước ngang vài bước, mỗi bước đi đều mang theo khí chất bề trên, đầy quyền uy. Lời nói của lão vang lên, nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm sự đe dọa:

"Đứa trẻ trong tay ngươi không phải là đứa trẻ tầm thường." Giọng của Long Thiên Hạo trầm bổng, như tiếng sấm nhẹ giữa trời quang, tạo nên sự ngột ngạt khó tả trong không gian. "Nếu các ngươi không muốn gặp họa, hãy giao nó cho ta." Mỗi từ thốt ra từ miệng lão như dao cứa vào không gian tĩnh lặng, khiến không khí xung quanh đột ngột trở nên nặng nề.

Ánh mắt của Long Thiên Hạo như lưỡi gươm sắc bén, quét qua đám người trước mặt, dừng lại lâu nhất ở đứa trẻ nằm trong tay phu nhân Mục Yên Nhiên. Đôi mắt lão sáng rực, đầy thèm khát, ẩn chứa những suy tính thâm độc. Khí thế của lão như ngọn núi đè nặng lên vai mọi người, buộc cả không gian phải cúi mình trước sự hiện diện uy quyền của Long Tộc. Bước chân lão vững chãi, mỗi bước như muốn khẳng định quyết tâm không thể lay chuyển. Dù người đối diện có là ai, Long Thiên Hạo cũng không ngần ngại, vì với lão, mục tiêu đã quá rõ ràng.

Từ lâu, Long Tộc đã bị ép lùi về Miêu Cương, sự hùng mạnh ngày trước giờ đây chỉ còn là một cái bóng mờ trong quá khứ. Nhưng sự xuất hiện của đứa trẻ mang Long khí đã thổi bùng ngọn lửa dã tâm trong lòng Long Thiên Hạo, mở ra hy vọng cho sự tái sinh của tộc mình. Dị tượng Chân Long xảy ra khi đứa trẻ ra đời đã kích động những giấc mơ thống trị nhân giới từ xa xưa, và lão tin rằng chỉ cần nắm giữ được đứa trẻ này, Long Tộc sẽ lại một lần nữa thống trị tất cả, không còn bị đẩy vào quên lãng.

Ánh mắt lão rực lửa tham vọng, chiếu thẳng vào đứa trẻ trong tay phu nhân Trương Bảo. Khóe môi lão khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười hiểm độc. Trong lòng, lão đã sắp đặt mọi thứ, tưởng tượng về một tương lai rực rỡ của Long Tộc, nơi lão sẽ đứng trên đỉnh cao quyền lực, và tất cả phải cúi đầu khuất phục dưới chân.

Tuy nhiên, Trương Bảo không dễ dàng khuất phục. Ông tiến thêm một bước, đến gần bên cạnh phu nhân Mục Yên Nhiên, ánh mắt tràn ngập sự quyết tâm bảo vệ. Nhìn Trương Vệ ngủ say trong tay mẹ, như biểu tượng của mọi hạnh phúc và trách nhiệm mà ông không bao giờ để mất. Trương Bảo cúi đầu nhìn con một lúc, rồi quay đầu đối diện với Long Thiên Hạo. Nỗi lo lắng hòa lẫn với quyết tâm bảo vệ dâng trào trong lòng, nhưng ánh mắt không hề run sợ, thay vào đó là sự sắc bén, lạnh lùng.

Ông cất giọng, trầm tĩnh nhưng kiên quyết, từng lời thốt ra như nhát dao bén ngót, không chút do dự:

"Thứ lỗi, nó là con của ta, vậy nên dù có chuyện gì xảy đến, tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao ra."

Lời nói của Trương Bảo vang vọng, không hề mang theo chút gì yếu đuối hay e ngại. Sự kiên định trong giọng nói của hắn như một bức tường vững chắc, cản lại mọi áp lực đang dồn đến từ phía Long Thiên Hạo. Ánh mắt sắc như dao, chiếu thẳng vào đối phương, chứa đựng ý chí không thể lay chuyển—ý chí của một người cha sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, dù có phải đối đầu với cả trời đất, chỉ để bảo vệ hạnh phúc của gia đình mình.

Phu nhân Mục Yên Nhiên đứng bên cạnh, ôm chặt đứa trẻ trong vòng tay, đôi mắt sáng long lanh, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh của một người mẹ đang sẵn sàng đối diện với mọi nguy hiểm. Làn gió lạnh từ Lưu Phong vẫn cuộn quanh, làm cho băng giá ngày càng dày đặc, nhưng nó không thể che giấu được sức mạnh nội tâm từ những con người này.

Long Thiên Hạo, thấy vậy, không khỏi cau mày. Lão không ngờ rằng Trương Bảo lại có thể cứng rắn đến thế, nhưng điều này chỉ càng khiến cho dã tâm trong lòng lão bùng lên mạnh mẽ hơn. Lão không có ý định từ bỏ. Những suy tính phức tạp hiện ra trong đầu, và lão biết rằng mình sẽ phải dùng đến sức mạnh để đạt được mục tiêu. Ánh mắt lão càng thêm lạnh lẽo, tay siết chặt lại, cơ thể dần toát ra sát khí, như con mãnh long chuẩn bị vung móng vuốt.

Không gian xung quanh dường như lặng đi, chỉ còn lại những nhịp thở nặng nề, và băng giá lạnh lẽo bao trùm khắp nơi. Hai phe đối diện nhau, mỗi người đều đã sẵn sàng cho cuộc chiến không khoan nhượng này.
— QUẢNG CÁO —