Huyết Liên Chi Họa

Chương 25: Khí Chất Đối Đầu.



Chương 25: Khí Chất Đối Đầu.

Trên đỉnh núi cao, Độc Cô Thần Dạ đứng sừng sững giữa khung cảnh bao la, toàn bộ thế gian dường như thu nhỏ dưới chân hắn. Mặt trời đang nhô lên từ chân trời xa, ánh sáng mờ nhạt của bình minh bao phủ các ngọn núi xung quanh, vẽ nên một bức tranh hùng vĩ và yên bình. Tuy nhiên, trong lòng Độc Cô Thần Dạ, không có chỗ cho sự thanh thản. Hắn không đứng đây để thưởng ngoạn vẻ đẹp của thiên nhiên, mà để tìm kiếm một thứ quý giá hơn: Long khí.

Hắn nhắm mắt lại, tĩnh tâm, tập trung toàn bộ linh lực để cảm nhận từng nhịp thở của đất trời. Mỗi cơn gió lạnh lẽo thổi qua làm lay động áo choàng đen của hắn, nhưng thần sắc của Độc Cô Thần Dạ vẫn điềm tĩnh, như thể bản thân hòa tan vào không gian. Trong lòng hắn, Long khí là chìa khóa để mở ra con đường dẫn tới Chân Long – thứ sức mạnh mà Tiên tộc đang run sợ.

Bất ngờ, một luồng khí mạnh mẽ bỗng đột ngột đánh thẳng vào tâm thức hắn. Đôi mắt của Độc Cô Thần Dạ mở ra, ánh nhìn sắc bén lấp lánh như tia chớp. Không chần chừ, hắn lập tức biến mất khỏi đỉnh núi, cơ thể tan vào làn gió, chỉ để lại một tàn ảnh mờ nhạt. Khi cơn gió tắt đi, bóng dáng hắn đã xuất hiện ngay trước cổ mộ.

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn khẽ nhíu mày. Lưu Phong đứng thẳng, trong tay ẵm một đứa trẻ say ngủ, bên cạnh là Long Thiên Hạo. Cả hai người đều im lặng, dáng vẻ điềm tĩnh như đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi sự xuất hiện của hắn. Ánh mắt Độc Cô Thần Dạ lướt qua, thoáng một nét ngạc nhiên. Sự bất ngờ này không phải vì hắn bị phát hiện, mà vì sự điềm tĩnh của hai người họ, như thể tất cả đều đã được tính toán từ trước.

"Các ngươi chờ ta sao?" Giọng hắn vang lên, lạnh lẽo, xen chút nghi ngờ. Mỗi từ rơi xuống như đâm xuyên qua bầu không khí nặng nề, làm cho sự im lặng trở nên ngột ngạt hơn. Độc Cô Thần Dạ cảm thấy có điều gì đó không đúng, linh cảm mách bảo hắn rằng đây không phải là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên. Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn đứa trẻ trong tay Lưu Phong, và ngay lập tức hắn nhận ra: đây chính là sinh linh mà hắn đang tìm kiếm bấy lâu.

Sự thỏa mãn lẫn vui sướng bỗng chốc bùng lên trong lòng Độc Cô Thần Dạ. Trên gương mặt lạnh lẽo của hắn hiện lên một nụ cười khó đoán, ánh mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm. Hắn biết, đứa trẻ này không chỉ mang Long khí, mà còn chính là chìa khóa cho một bí mật to lớn hơn. Cảm giác như đã nắm được cả thế giới trong tay khiến hắn không thể kiềm chế sự phấn khích.

"Thì ra Long tộc sinh ra Chân Long," hắn lên tiếng, giọng điệu có chút châm biếm, nụ cười lạnh lẽo vẫn giữ nguyên trên môi. "Chả trách Tiên giới mở rộng càn quét mà không thể nào tìm ra."

Mỗi chữ thốt ra khiến bầu không khí trở nên nặng nề hơn, vô hình chung làm tăng thêm áp lực lên Lưu Phong và Long Thiên Hạo. Đôi mắt họ thoáng qua sự cảnh giác, lo lắng ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh.

Ánh mắt Độc Cô Thần Dạ dừng lại ở Lưu Phong, hắn cảm nhận được sự căng thẳng đang bao trùm lên đối thủ. Lòng hắn càng thêm tự tin, nụ cười trên môi càng thêm sâu. Hắn biết mình đã nắm được phần thắng trong tay, và khoảnh khắc này, hắn không thể để lãng phí. Hắn tiến lên một bước, khí tức mạnh mẽ tỏa ra như một cơn bão nhỏ quét qua không gian.

"Vậy lần này, hai người các ngươi cùng lên, hay muốn một đấu một với ta?" Độc Cô Thần Dạ cất tiếng.

Ánh mắt hắn sắc như lưỡi kiếm, nhìn chằm chằm vào Long Thiên Hạo và Lưu Phong, như muốn đo lường quyết định của họ. Độc Cô Thần Dạ đứng đó, bất động như tảng đá giữa cơn bão, không hề có dấu hiệu dao động hay sợ hãi. Khí chất của hắn toát lên sự tự tin tuyệt đối, sẵn sàng đối đầu với cả hai, bất chấp sức mạnh mà họ có thể đem lại. Không gian xung quanh trở nên căng thẳng tột độ, như một sợi dây đàn kéo căng đến mức chỉ chờ đứt tung, báo hiệu cho một trận chiến không khoan nhượng sắp sửa bùng nổ.

Ánh mắt Long Thiên Hạo khẽ lóe lên tia sắc bén khi nghe thấy lời khiêu khích của Độc Cô Thần Dạ. Lão cười nhạt, nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện trên gương mặt. Dưới ánh sáng yếu ớt của bình minh, nụ cười ấy mang theo một sự kiêu ngạo không thể che giấu, như thể lão đã dự đoán trước được tất cả. Lão nhấc một tay lên, chỉ vào Độc Cô Thần Dạ.

"Ta biết con chó nhà ngươi sớm muộn gì cũng tìm đến đây," giọng nói của Long Thiên Hạo vang vọng, pha lẫn với tiếng gió thổi qua những tán cây khẽ rung động. "Vậy thì hôm nay quyết chiến đi. Chỉ cần ngươi c·hết, Tiên tộc sẽ biết họ đang đối đầu với ai."

Những lời của Long Thiên Hạo vang lên, thấm đẫm sự khinh thường. Mỗi chữ thốt ra như ngọn lửa thiêu đốt, làm không khí xung quanh nóng lên. Lão bước lên phía trước hai bước, từng bước chân của lão trên nền đất cứng vang lên tiếng trầm mạnh, như thể chính mặt đất đang đáp lại khí thế hừng hực. Ánh mắt lão không rời khỏi Độc Cô Thần Dạ, đôi con ngươi sâu thẳm như biển cả ẩn chứa sự thách thức không che giấu.

Độc Cô Thần Dạ nghe thấy, nhưng điều thực sự thu hút sự chú ý của hắn lại là người đứng bên cạnh Long Thiên Hạo – Lưu Phong. Ánh mắt hắn khẽ chớp, sự tò mò lóe lên trong mắt. Dù đứng đối diện với kẻ thù đầy uy h·iếp, nét mặt Độc Cô Thần Dạ vẫn lạnh nhạt, nhưng bên trong, những suy nghĩ nhanh chóng cuộn trào. Hắn bước thêm một bước về phía trước, khoảng cách giữa họ rút ngắn lại.

"Bích Tuyết Cung liên kết với ngoại tộc, muốn tạo phản sao?" Hắn nhếch mép, giọng nói chứa đầy sự chế nhạo và thăm dò. Những lời nói của hắn rơi vào không gian như một quả bom vừa p·hát n·ổ, ngay lập tức làm tan biến sự hùng tráng của Long Thiên Hạo, chuyển trọng tâm sang Lưu Phong.

Ánh mắt của Độc Cô Thần Dạ tập trung toàn bộ sự chú ý vào Lưu Phong. Hắn không hề chớp mắt, như thể đang cố gắng nhìn thấu suy nghĩ của đối phương. Không khí bỗng chốc trở nên nặng nề, im lặng đến mức có thể nghe thấy từng hơi thở chậm rãi của ba người họ. Trên mặt đất, những chiếc lá khô bay qua trước chân Độc Cô Thần Dạ, như biểu tượng cho sự tĩnh lặng c·hết chóc trước cơn bão.

Lưu Phong không lập tức đáp lại, ánh mắt ông dừng lại trên Độc Cô Thần Dạ, rồi từ tốn nâng bàn tay trái lên. "Ta đã rời khỏi Bích Tuyết Cung rồi, cả cửu giới đều biết. Ngươi không biết sao?" Giọng ông bình thản, không chút gợn sóng, như thể mọi việc đã nằm trong những toan tính ban đầu.

Khi bàn tay ông vén áo, để lộ cổ tay trần trụi, trên đó, dấu ấn của Bích Tuyết Cung đã hoàn toàn biến mất. Vẻ điềm tĩnh của Lưu Phong như một cú tát trực diện vào những lời chế giễu của Độc Cô Thần Dạ, khiến bầu không khí bỗng chốc đông đặc lại. Gương mặt của Lưu Phong vẫn không chút biểu cảm, như thể những lời vừa rồi chỉ là một sự thật hiển nhiên, không có gì đáng để tranh cãi.

Độc Cô Thần Dạ thoáng chút bất ngờ, đôi mắt hắn nheo lại trong giây lát, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có. "Hóa ra là thế..." Hắn lẩm bẩm, giọng điệu như đang suy tính điều gì đó. Dù cho tin tức này khiến hắn hơi mất cảnh giác trong thoáng chốc, nhưng vẻ ngoài không hề lộ ra sự bối rối. Một nụ cười khẩy lại hiện lên trên môi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo và có phần thích thú hơn trước.

"Thú vị thật đấy, Lưu Phong," hắn nói, giọng điệu nhẹ bẫng nhưng lại chứa đựng sự khiêu khích đáng sợ, "ta tưởng ngươi vẫn còn là một con cờ của Bích Tuyết Cung. Nhưng xem ra... trận này lại có thêm một điều bất ngờ." Hắn cười nhạt, trong tiếng cười mang theo sự chế giễu, như thể vừa tìm thấy một trò chơi mới đầy hấp dẫn.

Lời nói của Độc Cô Thần Dạ vừa dứt, không khí xung quanh như tràn ngập sự sôi động ngầm, mỗi luồng gió thổi qua đều mang theo sức nặng của sự đối đầu sắp tới. Từng cử động nhỏ của hắn đều như một tín hiệu ngầm, báo hiệu cho cơn bão lớn đang từ từ hình thành. Long Thiên Hạo khẽ siết chặt nắm tay, đôi mắt lão lóe lên tia sắc lạnh, sẵn sàng đương đầu với Độc Cô Thần Dạ, còn Lưu Phong chỉ đứng im bảo vệ đứa bé, thần sắc trầm mặc như một dòng nước chảy sâu, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Không gian, thời gian như dừng lại, chỉ còn ba kẻ đứng giữa thiên địa, chuẩn bị cho trận chiến quyết định số phận không chỉ của họ, mà còn của cả tộc mình.
— QUẢNG CÁO —