Huyết Liên Chi Họa

Chương 27: Thần Kiếm Hàng Lâm - Định Đoạt Sinh Tử.



Chương 27: Thần Kiếm Hàng Lâm - Định Đoạt Sinh Tử.

Bụi mù vẫn chưa tan hẳn, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, một tia sáng chói lòa như thái dương đột ngột xuyên qua, rọi sáng cả không gian âm u. Ẩn sâu trong cột sáng là một thanh thần kiếm uy vũ, từ trên cao lao xuống với tốc độ và sức mạnh của thiên địa hội tụ. Thanh kiếm lấp lánh ánh lửa đỏ, rực sáng giữa mây mù, như một tia sét kinh hoàng xé toạc không gian. Khi mũi kiếm chạm đất, một v·ụ n·ổ năng lượng khủng kh·iếp xảy ra, tạo ra những gợn sóng chấn động lan tỏa, khiến đất đá rung chuyển dữ dội. Lực v·a c·hạm quá mạnh mẽ, đến nỗi mặt đất bị chia cắt làm đôi, rãnh nứt sâu hoắm trải dài, như muốn nuốt chửng cả vùng đất xung quanh.

ẦM!!

Tiếng nổ vang dội, tựa như sấm sét giữa trời quang, rung động cả núi non, khiến cây cối trong phạm vi hàng dặm bật gốc. Sóng chấn động lan tỏa, mặt đất rung lắc như muốn sụp đổ, còn bầu trời thì dường như chìm trong sắc đỏ của kiếm quang.

Khi mọi thứ dần lắng xuống, một thân ảnh nhẹ nhàng hiện ra từ trên cao. Người ấy đáp xuống giữa chiến trường, dáng vẻ thanh thoát nhưng uy nghi. Đó chính là Trần Phong, chưởng môn Thiên Kiếm Phái, thân hình ông tựa một cơn gió nhẹ lướt xuống, không hề phát ra âm thanh, nhưng sự hiện diện của ông như khiến thời gian ngưng đọng. Mặc trên mình bộ trường bào trắng tinh khiết, Trần Phong nổi bật giữa trận địa khói bụi và đổ nát. Mái tóc dài màu bạc của ông phất phơ trong gió, từng lọn tóc như dải lụa tung bay, cùng với ánh mắt lạnh lùng, sắc bén lướt qua mọi người, từng ánh nhìn như xuyên thấu tâm can của đối thủ. Chỉ một động tác nhỏ của ông cũng toát lên khí chất siêu phàm của một đại kiếm khách, khiến người khác không dám coi thường.

Lưu Phong đứng từ xa, khẽ nở một nụ cười, cảm giác an tâm dâng tràn trong lòng ông. "Đến đúng lúc lắm!" Ông thầm nghĩ. Sự xuất hiện của Trần Phong không chỉ như một cú đột phá vào cục diện trận chiến, mà còn là sự tiếp viện không thể tuyệt vời hơn cho phe ông và Long Thiên Hạo. Trần Phong, với tư cách là thân hữu của Trương Bảo và bạn tâm giao với Lưu Phong, đã nghiêng hẳn cán cân sức mạnh về phía họ.

Không chút do dự, Lưu Phong nhanh chóng triệu hồi sức mạnh Băng chân khí của mình. Từ dưới chân ông, những mảng băng sắc bén như gai hoa hồng từ từ mọc lên, lan tỏa xung quanh, phủ lấy mặt đất với một lớp phòng ngự lạnh lẽo. Từng mảng băng phát ra ánh sáng xanh lam, phản chiếu luồng sáng từ thanh thần kiếm, tạo nên khung cảnh vừa tĩnh lặng vừa sắc bén.

Long Thiên Hạo cũng không kém phần uy dũng, ông tập trung nội lực vào lòng bàn tay, những luồng khí lực như dòng xoáy lốc trào dâng quanh thân thể. Từng đợt long khí mãnh liệt xoắn vặn, xoáy mạnh quanh cơ thể Long Thiên Hạo, dần dần lan rộng khắp không gian. Mặt đất dưới chân lão rung lên từng đợt, vệt nứt dài ngoằng từ từ lan tỏa ra xa. Khí thế của Long Thiên Hạo càng lúc càng tăng cao, khiến không khí xung quanh như bị nén chặt, tạo thành một sức ép khủng kh·iếp. "Đến lúc rồi!" Lão hét lớn, tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt đầy sát khí khóa chặt lên người Độc Cô Thần Dạ.

Bấy giờ, Độc Cô Thần Dạ, đứng giữa ba luồng khí lực, hắn cảm thấy áp lực đè nặng lên cơ thể . Ba nguồn sát khí từ Trần Phong, Lưu Phong và Long Thiên Hạo hòa quyện, như một bức tường không thể xuyên thủng. Sức mạnh mà hắn từng tự tin giờ đây dường như tan biến trước khí thế ngút trời của ba đại cao thủ. Hắn nghiến chặt răng, ánh mắt lóe lên sự phẫn nộ lẫn lo lắng. Hắn biết rằng, nếu không nhanh chóng phá giải tình thế này, mạng sống của hắn khó lòng giữ vững.

Nhưng trước khi hắn kịp có phản ứng, giọng nói trầm vang của Trần Phong đã cắt ngang ý nghĩ ấy: “Hôm nay, Thần Dạ ngươi sẽ phải c·hết!”

Dứt lời, tay Trần Phong vung lên, tạo ra một luồng kiếm khí đỏ thẩm, sắc bén như ngàn mũi kim, lao thẳng về phía Độc Cô Thần Dạ. Không khí xung quanh như bị xé toạc, tiếng rít từ kiếm khí vang lên sắc lẻm, mạnh mẽ như muốn cắt đứt cả bầu trời.

ẦM!!

Độc Cô Thần Dạ không kịp suy nghĩ nhiều, hắn vận dụng toàn bộ nội lực vào thanh đao trong tay, xoay mạnh thành một vòng tròn bảo vệ. Hai luồng sức mạnh chạm vào nhau, ngay lập tức tạo ra một v·ụ n·ổ khủng kh·iếp. Mặt đất rung chuyển dữ dội, từng tảng đá khổng lồ bị hất tung lên trời, cây cối bị bẻ gãy, không gian như bị vặn xoắn dưới sức ép khủng kh·iếp. Lớp sóng năng lượng từ vụ v·a c·hạm dội ngược ra, khiến cả vùng chiến trường bị bao trùm bởi một cơn bão năng lượng hủy diệt.

Lưu Phong, từ phía sau, cũng không bỏ lỡ cơ hội. Ông triệu hồi những mảng băng dày đặc, dâng lên cao như những ngọn núi băng sắc bén. Những khối băng này không chỉ chắn trước mặt ông, mà còn lặng lẽ bao vây Độc Cô Thần Dạ từ nhiều hướng. Băng giá lan tỏa khắp không gian, khiến nhiệt độ hạ thấp đột ngột, hơi thở của mọi người đều biến thành sương khói.

Lưu Phong hô to.

"Băng Phong Vạn Trượng!"

Băng giá sắc bén như hàng ngàn mũi tên phóng thẳng vào Độc Cô Thần Dạ, tạo thành một biển băng đông cứng không lối thoát. Mặt đất dưới chân hắn cũng đã bị đóng băng, khiến mỗi bước di chuyển đều trở nên khó khăn hơn.

Ánh mắt Độc Cô Thần Dạ lóe lên một tia tuyệt vọng, nhưng sự cứng cỏi vẫn hiện rõ trên gương mặt hắn. Dù biết rằng thế cục đang ngày càng nghiêng về phía đối phương, hắn vẫn quyết không chịu khuất phục. "Độc Long Sát!" Hắn hét lên, toàn thân lập tức phát ra hắc quang. Một con rồng đen khổng lồ với đôi mắt đỏ rực hiện ra từ luồng sát khí, lượn quanh người hắn như một hắc thần bảo hộ. Con rồng dữ tợn ấy lao lên chống lại các đợt công kích đang ập đến.

Nhưng ngay khi Băng Phong Vạn Trượng chạm vào hắc long, tiếng crắc vang lên. Những cột băng sắc nhọn xuyên qua lớp vảy đen của con rồng, đông cứng cả những chiếc vảy của nó. Hơi lạnh băng giá như đóng băng cả linh hồn, khiến con rồng đen khựng lại giữa không trung. Thân thể Độc Cô Thần Dạ bị nhấn chìm trong cơn gió lạnh thấu xương, gương mặt hắn tái nhợt đi, những tia hắc quang bao bọc quanh người cũng yếu dần.

Phừng!

Trần Phong đạp mạnh xuống mặt đất, toàn bộ lực lượng của thiên địa tập trung trong một động tác vung kiếm duy nhất. "Thần Kiếm Chiếu Thiên" ánh sáng từ thanh kiếm chói lòa, xé toạc không gian, như lôi đình đánh xuống từ trời. Thanh kiếm bùng lên hừng hực, hòa vào dòng năng lượng kiếm khí, lao thẳng về phía Độc Cô Thần Dạ như một thiên thạch rơi xuống, không cho đối thủ cơ hội chống trả. Hắc long gào rú trong đau đớn, rồi nổ tung thành từng mảnh khi thanh kiếm chạm vào.

Đúng lúc ấy, từ phía sau, Long Chiến Cuồng Phong của Long Thiên Hạo quét tới. Cơn lốc long khí xoắn vặn không ngừng, như một con rồng cuồng loạn xoay tròn, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi. Những khối đá lớn, băng nhọn, và cả không khí bị cuốn theo. Độc Cô Thần Dạ đứng giữa trung tâm của cơn lốc ấy, thân thể như bị xé toạc từng mảnh bởi sức ép khủng kh·iếp của long khí.

"ẦM!"

Một t·iếng n·ổ vang dội, bầu trời như sụp đổ. Cả ba luồng sức mạnh kết hợp lại tạo thành một v·ụ n·ổ năng lượng kinh hoàng. Mặt đất rung chuyển dữ dội, từng đường nứt lan rộng ra từ điểm v·a c·hạm, nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Những ngọn núi gần đó cũng bắt đầu sụp xuống dưới sức mạnh của trận đại chiến. Khung cảnh trở nên hỗn loạn, không khí bị bóp méo bởi các đợt sóng năng lượng.

Độc Cô Thần Dạ loạng choạng bước ra từ đ·ống đ·ổ n·át, máu từ khóe miệng trào ra, toàn thân b·ị t·hương nặng. Đôi mắt hắn ánh lên tia thù hận mãnh liệt, nhưng thể xác hắn dường như không còn đủ sức chống chọi với ba luồng sức mạnh kinh hoàng ấy. Hắn ngẩng mặt lên trời, như muốn tìm kiếm một chút hy vọng trong bóng tối, nhưng thứ hắn nhận lại chỉ là tiếng gió lạnh thổi qua. "Vẫn chưa kết thúc đâu !" Hắn thì thầm, giọng nói đầy oán hận xen lẫn tuyệt vọng.

Bỗng, Trần Phong chậm rãi bước về phía hắn, đôi mắt lạnh lùng không chút dao động. Ông đứng trước mặt Độc Cô Thần Dạ, giơ cao thanh thần kiếm, ánh sáng từ nó rọi xuống mặt đất như muốn kết thúc tất cả. "Ngươi đã không còn đường lui," giọng nói của Trần Phong vang vọng, như lời phán quyết của thiên mệnh.
— QUẢNG CÁO —