Huyết Liên Chi Họa

Chương 28: Hắc Long Tuyệt Mệnh.



Chương 28: Hắc Long Tuyệt Mệnh.

Chương 28:

Độc Cô Thần Dạ nghiến chặt răng, ánh mắt đầy thù hận nhìn về phía Trần Phong. Dù thân thể đã rệu rã, hơi thở dồn dập, nhưng ý chí trong hắn vẫn chưa bị dập tắt. Hắn thét lên một tiếng, đôi mắt đỏ rực tỏa ra một thứ sát khí tàn bạo. "Ta... sẽ không khuất phục!" Tất cả nội lực còn lại được hắn dồn vào thanh đao trong tay, luồng hắc khí tỏa ra từ thanh đao rực sáng.

"Ma Long Hồn Sát!"

Hắn quét mạnh thanh đao về phía trước, tạo ra một con rồng đen hư ảo, dữ tợn lao về phía Trần Phong. Con rồng này không còn sự oai phong như trước mà chứa đầy tuyệt vọng và thù hận, tiếng gầm của nó vang vọng khắp chiến trường, khiến không gian rung chuyển. Cơn cuồng nộ này, dù yếu hơn nhiều so với lúc đầu, vẫn mang theo sức mạnh c·hết chóc của kẻ đang tuyệt vọng.

Trần Phong, không hề tỏ vẻ kinh ngạc, ánh mắt ông sắc lạnh như băng giá. Ông nhận ra đây là đòn t·ấn c·ông cuối cùng của Độc Cô Thần Dạ, một sự phản kháng vô vọng. Dù vậy, sát khí từ hắc long vẫn mạnh mẽ đủ để khiến ông phải đề phòng. Ông lập tức thu mình lại, thân ảnh lùi ra phía sau một khoảng ngắn để tránh đòn trực diện, thanh thần kiếm trong tay tỏa ra một vầng hào quang sáng rực.

Luồng kiếm khí của Trần Phong vung ra cắt đôi con hắc long đang lao tới, khiến nó gầm thét dữ dội rồi tan biến thành từng mảnh khói đen trong không trung. Nhưng ngay khi hắc long bị cắt nát, một lực lượng bùng lên từ phía Độc Cô Thần Dạ. Hắn lao lên, sử dụng chút hơi tàn còn lại, đẩy mạnh thanh đao về phía Trần Phong, buộc ông phải lùi lại thêm một đoạn ngắn.

Dù biết rằng bản thân đã kiệt sức, Độc Cô Thần Dạ vẫn không ngừng tiến tới, đôi mắt hắn ánh lên sự cuồng loạn. "Ta sẽ c·hết... nhưng không phải hôm nay!" Hắn nghiến răng, đưa thanh đao lên cao, nhưng bước chân hắn đã lảo đảo, cơ thể hắn rung lên vì cạn kiệt sức lực.

Trần Phong đứng từ xa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn kẻ địch đang bị dồn vào chân tường. Ông nâng cao thanh kiếm trong tay, cảm nhận luồng khí mạnh mẽ tụ tập quanh thân kiếm. Dưới chân Trần Phong, mặt đất nứt vỡ ra từng mảng lớn, sức mạnh ông phát ra làm chấn động không gian, khiến gió lốc cuốn quanh như cơn cuồng phong.

"Độc Cô Thần Dạ, kết cục này, ắt hẳn ngươi chưa từng nghĩ đến đúng không!"

Trần Phong hô lên, giọng nói như sấm dậy giữa trời đông, mỗi chữ phát ra đều trĩu nặng khí lực, mang theo uy áp của kẻ mạnh. Thanh kiếm trong tay ông được nâng cao, ánh sáng từ thân kiếm tụ lại thành một dải dài, đột ngột vung xuống.

"Thiên Sơn Kiếm Phái, Vô Song Kiếm Thức!"

Một luồng kiếm khí khổng lồ từ thanh kiếm của Trần Phong bùng lên, lao thẳng về phía Độc Cô Thần Dạ với tốc độ kinh hồn. Sức mạnh của chiêu thức này không chỉ là sát thương vật lý, mà còn mang theo áp lực tinh thần khủng kh·iếp, khiến kẻ địch cảm thấy nghẹt thở ngay cả trước khi b·ị c·hém trúng.

Độc Cô Thần Dạ kinh hãi, hắn cố gắng vận hết toàn bộ nội lực, vung thanh đao tạo ra một vòng chắn. Nhưng hắn biết rõ rằng đòn đánh này của Trần Phong không thể dễ dàng ngăn chặn huống chi lúc này hắn đang trọng thương, nguyên khí suy giảm. Cảm giác tuyệt vọng dần xâm chiếm tâm trí hắn.

Khoảnh khắc cú chém của Trần Phong đánh trúng Độc Cô Thần Dạ, thời gian như chậm lại. Kiếm khí của Trần Phong sắc lạnh, lao nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, cắt thẳng vào cánh tay phải của Độc Cô Thần Dạ. Cánh tay hắn bật ra trong một tia máu tươi xối xả, rơi xuống mặt đất với âm thanh nặng nề.

"Rẹc!"

Tiếng vỡ vụn của hy vọng. Độc Cô Thần Dạ thét lên, tiếng thét khàn đặc đầy đau đớn và giận dữ. Đôi mắt hắn mở to, ánh nhìn đầy kinh hoàng khi nhìn thấy cánh tay bị chặt đứt. Máu tuôn ra không ngừng, thấm đẫm cả mặt đất, nhuộm đỏ những tảng đá và cỏ dại xung quanh. Nỗi đau buốt đến tận xương khiến toàn thân hắn run rẩy, cơn choáng váng kéo đến như một lưỡi dao khác đang đâm sâu vào ý chí sinh tồn của hắn.

Cảm giác tê dại từ v·ết t·hương lan ra nhanh chóng, nhưng Độc Cô Thần Dạ không chỉ đau đớn về thể xác. Hắn hoảng loạn. Trong giây phút đó, tất cả những toan tính, những kế hoạch mà hắn từng vạch ra bỗng chốc sụp đổ tan tành như cát bụi. Hắn từng coi Lưu Phong, Trần Phong, và Long Thiên Hạo là những đối thủ, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ bị dồn vào góc c·hết như thế này, một mình đối diện với sự diệt vong.

Trần Phong, sau khi tung ra cú chém tàn khốc, nét mặt nghiêm nghị nhưng không chút động lòng. Ông thở ra một hơi dài, ánh mắt ánh lên vẻ lạnh lùng quyết đoán. Ông biết, không thể để Độc Cô Thần Dạ có cơ hội trốn thoát. Ông lập tức vung kiếm thêm lần nữa, nhắm vào phần thân của hắn với ý định triệt hạ hoàn toàn.

Thấy thời cơ đã chín, Long Thiên Hạo không ngần ngại, cũng dồn hết nội lực còn lại vào cú chưởng cuối cùng. Từ lòng bàn tay ông, những vòng xoáy long khí trào dâng mạnh mẽ, biến thành những cơn lốc dữ dội, cuốn theo không khí xung quanh, tạo ra tiếng rít ghê rợn. "Không cho hắn thoát!" Long Thiên Hạo gầm lên, khuôn mặt ông thể hiện sự quyết tâm, như một con rồng hung hãn đang săn mồi.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, cả không gian xung quanh Độc Cô Thần Dạ chợt bị bao phủ bởi một màn sương mù đen đặc. Chẳng mấy chốc mà mọi thứ trở nên nhạt nhòa, như bị kéo chìm vào cõi hư vô. Long Thiên Hạo lao tới, nhưng cơ thể Độc Cô Thần Dạ đã bắt đầu tan biến trong làn sương mù. Tiếng cười lạnh lẽo của hắn vang vọng, pha lẫn với tiếng gió rít và tiếng đá vỡ vụn dưới chân họ.

Cả ba người còn lại đứng đó, bất lực nhìn kẻ thù biến mất như một bóng ma. Trần Phong hạ kiếm xuống, ánh mắt thoáng qua một tia bất mãn. "Hắn đã trốn thoát..." Giọng ông trầm xuống, đầy sự tiếc nuối.

Lưu Phong, với vẻ bình tĩnh hơn, nhìn vào nơi mà Độc Cô Thần Dạ vừa đứng, đôi mắt ông lóe lên sự suy tư sâu sắc. “Hắn không thể chạy xa được. Chúng ta sẽ có cơ hội khác.” Dù vậy, trong lòng ông cũng không khỏi thất vọng khi để cho một kẻ nguy hiểm như vậy thoát khỏi tay. Ánh mắt ông nhìn xuống đứa trẻ đang say ngủ như thể không có chuyện gì xảy ra mà lòng nhẹ nhõm.

Long Thiên Hạo cúi đầu, tay nắm chặt thành quyền, cơn giận dữ vẫn còn đọng lại trong từng nhịp thở. Mặt đất xung quanh nơi họ vừa giao đấu giờ đây tan hoang, những tảng đá lớn bị xới tung, cỏ cây rách nát và lấm máu. Cuộc chiến tuy đã tạm dừng, nhưng trong lòng họ biết rõ rằng đây chưa phải là kết thúc.
— QUẢNG CÁO —